66.
Lý mộc hạ thấp người, bò từng chút 1, đến khi khoảng cách đã đủ, hắn bật liên lạc, hướng nắm đấm về phía trận địa phía xa, quét hình. nhỏm người, gập thân, khiên giáp dựng trước, phòng hộ toàn thân đều bật, trong tư thế sẵn sàng xung trận. tròng mắt đỏ ngầu, tiêu cự nở to, máu nóng toàn thân, rần rật trong huyết quản, cơ bắp cốt nhục vì xiết lại mà phát ra tiếng răng rắc rợn người, như lò xo bị nén.
10 giây đếm ngược, bộ binh triệu pháo.
Miệng hắn lẩm nhẩm, từng giây trôi qua, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng khắc chậm chạp của thời gian, trong tầm mắt 1 màu đỏ quạch, không gian xung quanh như bức tranh tĩnh màu, xám ngoắt và u ám.
Những giây cuối cùng, tiếng còi báo động rền vang, cả cứ điểm ồn áo náo loạn, định vị của đối phương đã phát hiện ra pháo binh xạ kích, chỉ vài giây ngắn ngủi, lá chắn năng lượng dựng lên dày đặc, tháp pháo xoay nòng, tất cả sỹ binh đều sẵn sàng chiến đấu, đến cả lý mục cũng lắc đầu thán phục, miệng phun ra 2 chữ, tinh nhuệ.
Pháo binh trọng kích, đạn năng lượng như đại trùy đập xuống, nện ầm ầm lên lá chắn. màn chắn rung lên bần bật như muốn vỡ, đã xuất hiện vết rạn nứt như mạng nhện, nhưng phòng hộ theo lớp, vô cùng kín kẽ, lý mộc nhìn mà mắt trợn trừng, chỉ là cái công sự đối không, sao lại kiên cố như vậy.
Loạt đạn pháo đầu tiên trút xuống, chỉ phá được lớp vỏ phòng ngự bên ngoài, rất nhanh lại được lấp đầy bằng 1 lớp phòng ngự khác, không hề suy suyển.
Lý mộc híp mắt, đây rõ ràng không phải cứ địa bình thường, gian quân có trá, 1 ý nghĩ lóe lên trong lòng hắn, quả tim đập dồn dập như trống trận, chỉ 1 tia mơ hồ cảm giác, lại dọa đến lý mộc toàn thân ướt lạnh.
Gọi pháo binh khó khăn vô cùng, liên lạc với phòng tuyến nhiều lần cắt đứt, là do phải đối mặt với công phá không ngừng của quân đội đế quốc. hắn nhiều lần còn nghĩ, vả chăng hắn là kẻ duy nhất còn lại của tàn quân. tiến càng ngày càng sâu vào đất địch, phòng tuyến còn hay mất, chỉ có vất ra sau đầu, với lý mộc mà nói, cho dù chỉ có 1 mình, cũng không chùn bước.
Hắn bật 1 lần nữa kênh liên lạc, lần này không dùng mã hiệu của bản thân, mà là hỏa tốc lệnh chưa từng dùng tới, phòng tuyến không biết còn kiên trì bao lâu, nhưng chỉ cần có người còn sống, chỉ cần pháo trận vẫn còn, hắn muốn tất cả pháo của trận địa cùng khai hỏa, dồn vào 1 điểm, tấn công tổng lực.
Đếm từng giây, lặng lẽ nặng nề, thời gian càng lâu, tiên cơ sẽ mất, nhưng hắn phải chờ, chỉ 1 mình hắn, có muốn liều mạng cũng vô nghĩa. Lòng gấp như lửa, đèn hiệu sáng lên, mã đỏ 3 vạch, pháo trận bị tấn công, thương vong tổn thất, nhưng họ sẽ yểm trợ hắn, 3 loạt pháo, cũng có thể là loạt cuối cùng.
Tán hoa xạ kích,
Đạn pháo rơi trên lá chắn thì nổ tung, mảnh đạn trút xuống như mưa, chẳng có tiếng nổ inh tai nhức óc, thay vào đó là tiếng xì xì của lửa đạn ăn mòn, màn chắn có dày đến đâu, lại bị ăn mòn rất nhanh, tốc độ ăn mòn đã bắt đầu nhanh hơn năng lượng tái tạo của màn chắn, chỉ bằng mắt thường, cũng thấy được màn chắn mỏng đi, tốc độ cực nhanh.
Đạn pháo ăn mòn, chuyên dùng để công phá công sự phòng ngự đa lớp của đế quốc.
Màn chắn cuối cùng không trụ được, lá chắn vỡ ra, đạn pháo trút xuống, hoa lửa đầy trời, đốt đến cứ địa đối phương đầy lửa đỏ, kẻ xấu số bị mảnh lửa rơi lên người, trong chớp mắt cháy thành tro bụi.
Màn chắn không còn, bộ binh xông trận.
Trận địa địch nhân rối loạn, thời khắc chẳng còn lúc nào hợp hơn, lý mộc trùng người xuống lấy đà, đôi chân dẫm mạnh lên đất, chỗ hắn đứng mặt đất nổ tung, thân thể hắn bắn mạnh về phía trước, lồng năng lượng dâng lên tối đa, đá vỡ cây đổ, tất cả những vật ngáng đường đều quét sạch, chỉ chớp mắt, đã xuyên qua tầng phòng ngự đầu tiên.
Trận hình tuy rối loạn, nhưng rất nhanh điều chỉnh, lý mộc đột kích 1 mình, xung quanh là độc đạo, không có vật che chắn, như thiêu thân lao đầu vào ánh lửa, tất cả họng súng đều khóa nòng, lý mộc nhìn thấy, tốc độ không giảm mà tăng, cũng không thèm đổi hướng.
Hỏa phòng đối phương chưa bắn, loạt pháo thứ 2 đã đến, lần này, là đạn khói mù.
Hàng loạt tiếng nổ lụp bụp vang lên, mỗi 1 quả đạn pháo nổ ra 1 chùm khói đặc, khói mù đặc quánh, nuốt chửng cả trận địa vào trong, dày đặc đến xòe tay 5 ngón còn khó thấy.
Mượn nhờ làn khói đặc, lý mộc lao đến tầng phòng ngự thứ 2, công sự đối phương hiện ra trước mắt, lúc này máy liên lạc trên cổ tay hắn rung lên, kênh liên đội vốn trước giờ im bặt, lại bật lên hàng loạt mã hiệu, số hiệu không hề đồng nhất, bộ binh, trinh sát, và cả không vận.
Tản binh từ tứ phương bát hướng, đều đồng loạt xông vào, lý mộc còn thắc mắc làm sao không phát hiện trinh sát đi tuần, ra là bị bọn họ diệt gọn từ trước rồi, ẩn thân giấu kỹ, đến khi lý mộc bứt dây động rừng, tất cả lộ thân, cùng nhau đánh trận.
Cứ ngỡ bản thân chỉ có 1 mình, mất đi huynh đệ, lại có đồng môn, trong thời khắc sinh tử sống còn, lại có người cùng ta chiến đấu, còn có thể mong đợi gì hơn.
“trận mù”
Hắn gào lên trên kênh đội, thân đã lao vụt qua công sự, xông thẳng vào làn khói đặc. khói mù dày đặc, tầm nhìn không có, liên lạc cắt đứt, trước mắt không thấy gì, xung quanh là chiến trường hỗn loạn, 1 khi bước vào làn khói, địch ta bất phân, chỉ còn chém giết,
Đánh trận mù, đã vào không ra, gặp 1 giết 1.
Rất nhanh đụng độ binh lính địch, hắn vung xẻng công binh, phạt đứt nửa người kẻ đầu tiên gặp phải, khiên giáp đập mạnh vào kẻ tiếp theo, lực xung kích mạnh đến nổi đập cho kẻ đó văng vào công sự, toàn thân nát nhừ.
Đánh trận mù, địch đông ta ít, là lợi thế của bọn họ, khắp nơi tiếng đánh giết dậy trời, nhưng kẻ địch thật sự quá đông, lý mộc giết đến điên cuồng, càng đánh tâm càng trầm xuống, đúng như hắn nghĩ, nơi này, chính là 1 điểm hội quân.
Bọn họ chính là chọc phải tổ ong rồi.
Có tiếng gió rít mạnh bên tai, lý mộc theo phản xạ bắn người né tránh, liền đó là vật nặng vụt qua, rồi 1 tiếng nổ ầm vang ngay bên cạnh, sóng nổ hất văng hắn đập người lên đất, đến lúc lồm cồm bò dậy được, cũng giật mình.
1 cái chiến xa to đùng cách hắn còn chưa đến 2 thân người, tháp pháo hợp kim đen bóng đang chĩa thẳng vào người hắn, cả chiến xa toàn thân sáng rực, năng lượng tích lên, chực chờ khai hỏa.
Lý mộc chẳng biết bản thân lấy đâu ra sức lực, chỉ biết trong đầu 1 mảnh trống rỗng, chỉ còn là cái bản năng thao người, có lẽ, là giết quá nhiều, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, khiến hắn điên rồi.
Cơ thể hắn bắt đầu biến hóa, cơ bắp căng lên, như xé toạc làn da, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, đôi chân gập ngược như dã thú, nanh mọc dài ra, hắn gầm lên 1 tiếng xé tai, như không còn là tiếng nhân lọai nữa. ôm lấy khiên thiết giáp rạn nứt, hắn lao vụt đi, hướng thẳng vào chiến xa to thư thiết tượng.
Cú tông trực diện, cái chiến xa như tòa tháp sắt, bị hắn húc bật ngửa, đập đổ cả 1 mảng tường vây.
1 cú này lý mộc lãnh đủ, lực phản chấn khiến hắn hộc cả máu tươi, xương gãy thịt nát, hắn đứng còn không vững, thân người đổ xuống.
Máy liên lạc cuối cùng rung lên, là vạch cuối cùng phát sáng, hắn gượng cười, trước khi tầm nhìn tối sầm rồi tắt hẳn.
“làm tốt lắm, bộ binh sỹ”
Tiếng nữ nhân nhỏ nhẹ êm tai, tuy gấp gáp nhưng không loạn, chỉ tiếc những lời này hắn không còn nghe được.
Loạt pháo đạn cuối cùng, vì để có thời gian nạp đạn, thân binh sĩ đánh đến liều mình, nhưng từng giây từng phút đều đáng giá, đạn pháo bắn lên sáng rực cả trời đêm.
Không bạo đạn, pháo đạn trút xuống, tiếng nổ đến đất lở trời long, sóng xung kích trùng phá san bằng, quét sạch mọi thứ trong tâm chấn, nhiệt năng do nó tỏa ra, nung chảy cả hợp kim cát đá, nghiền nát mọi thứ thành bụi phấn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK