65.
Trời đêm sâu hoắm, vệt mây vắt ngang như vết máu loang lổ trên nền vải sẫm màu, thê lương và đặc quánh.
Lý mộc ngồi bệt xuống đất, gặm quân thực, mắt vẫn dán chặt vào chiến địa phía xa, chớp cũng không chớp lấy 1 lần.
Trận địa pháo phòng không của đối phương, cũng là cứ địa đầu tiên hắn tìm được, sau khi đột phá tiền tuyến.
Địch đông như kiến, phòng ngự rất chặt, hầu như là không có điểm mù, muốn đánh, chỉ có đột kích chính diện, khác nào tìm chết.
Hắn đập lên cái khiên giáp xỉn màu, róc xuống 1 lớp bụi đất và máu khô, tanh tưởi và gai mũi, mùi của chết chóc và mục rữa, mùi của chiến trường, của 1 tên lính bộ binh.
Từ lúc đột kích tiền tuyến, hắn đánh 1 mạch đến đây, còn chẳng nhớ nổi đã giết bao nhiêu kẻ địch, quân trinh sát, quân tiền trạm, ổ đột kích, . . ., hắn như lưỡi dao mài nhọn, quét sạch mọi thứ ngáng đường, như con sói đói săn mồi trong bóng tối, cô độc và tàn nhẫn.
“ta khát máu vậy sao”
Chiến tranh thay đổi con người, hay bản chất hắn vốn là như vậy, lý mộc không biết, chỉ biết, nếu có kẻ địch trong tầm mắt, hắn sẽ xông lên, 1 đổi 1 thì huề vốn, 1 đổi 2 là có lời, địch không chết thì ta vong, như ta làm phép tính, chỉ đơn giản như vậy.
Chiến đấu liên tục, không phải là không có cực hạn, thân thể hắn làm bằng máu thịt, căng da kéo thịt, cũng không phải máy móc. Nhưng chiến trận trui rèn chiến kỹ, mỗi 1 lần sinh tử, là thay da đổi thịt, như côn trùng lột xác, hắn cảm thấy, hắn của bây giờ, càng ngày càng khác.
Có lẽ, là huyết mạch truyền thừa, nhanh hơn, mạnh hơn, rắn chắc hơn, và cũng, đói mùi máu tanh.
Trước kia thì không, nhưng bây giờ, càng ngày càng rõ, mỗi khi ngửi thấy mùi máu đỏ, tất cả các giác quan như bị kích động cùng 1 lúc, nội thể hắn cuộn trào lên, như muốn bung toàn bộ sức lực ra ngoài vậy.
“vào việc thôi”
Lý mộc lắc đầu, đứng lên, duỗi người, tay cầm xẻng, tay xách khiên, nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa. hắn không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều, khi bản thân có quá nhiều mối bận tâm, sẽ khiến ta trì trệ, đây là chiến trường, chỉ có chiến đấu bằng bản năng.
Hắn biết trong cơ thể mình có gì đó thay đổi, nhưng chẳng có thời gian, tiền tuyến chiếm được rồi, nhưng thương vong quá lớn, tiếp viện chưa đến, hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính chiến tuyến tàn tạ đó mà cố thủ, và cầu trời, cho quân tiếp viện của ta đến sớm hơn quân địch mà thôi.
Cứ nghĩ 1 khi không vận tiến vào, mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ không ngờ, bàn trận trên giấy, đến khi đánh thật rồi, biến số nhiều vô kể.
Quân đế quốc quả thật thiện chiến, không vận hỗ trợ bộ binh, nhưng bản thân không vận bị đánh cho tan tác, chỉ còn pháo binh yểm trợ 1 chiều, đến cuối cùng, lấy xác thịt của bộ binh mà lấp trận.
Vất vả là thế, chiến thắng đổi bằng máu thịt, đến khi cứ địa về tay, lại thiếu người.
Quân đế quốc ngày đêm oanh tạc, trận địa pháo của đối phương quá gần, ở ngay sau hậu tuyến, theo lẽ mà nói, đám pháo trận đó chẳng khác nào miếng mồi ngon, chỉ có không vận là quét sạch.
Có điều không vận mất rồi, giờ đối phương ngày đêm nã pháo, phòng tuyến vốn không chỗ nào lành lặn, giờ chịu cũng sắp chịu không nổi rồi, đế quốc mà hội quân xong, chỉ cần 1 trận càn là quét sạch quân liên minh cố thủ không còn 1 mảnh.
Thiên quân nhất phát, đến cuối cùng, nòng cốt vẫn là lính bộ binh.
Phía trên có lệnh, sư đoàn bộ binh thiết giáp cơ động, toàn bộ xuất kích, chia thành nhóm nhỏ, tự do hành động, nhiệm vụ cũng rất đơn giản, tìm và tiêu diệt, chỉ cần phát hiện kẻ địch, giết không cần hỏi.
Từ trận chiến lớn bát địa tan hoang, thành chiến trường nhỏ rừng sâu núi thẳm, chết trên chiến địa, còn nhặt xác tìm thẻ quân nhân, còn bỏ mạng trong núi sâu, chỉ có làm mồi cho sói dữ, nhưng mà, lính bộ binh, chịu khổ quen rồi.
Cảm tử quân, bộ binh đoạn hậu, đánh đến giờ này, kênh liên đội không còn tiếng động, cũng không còn tin tức truyền về, toàn đội có lẽ, chỉ còn lý mộc.
1 mình thì đã sao, 1 mạng hắn đổi nhiều người như vậy, đối với lý mộc mà nói, đã lời rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK