• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

35.


Trần lâm húp mì xì xụp, từ bé đến giờ, mới ăn được 1 tô mì cho ra hồn, không trách được, người cực bắc như y, quanh năm gió rét, đồ nóng là thứ xa xỉ, lễ dịp mới có mà ăn.

Hắn ăn rất nhiệt tình, ăn liền 1 lúc mười mấy bát, không chỉ hàng khách, đến cả ông chủ cũng kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi, mặt mũi khôi ngô, nhưng áo quần sờn bạc, con nhà thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là cái hàng mì ven đường, ông chủ có chút thương cảm, xắt cho hắn thêm đĩa thịt luộc mang lên.

“cảm tạ ông chủ”

Trần lâm đến cả mặt cũng không ngẩng lên, chắp tay chụp lấy đĩa thịt bỏ luôn vào mồm nhai rào rạo, lại gọi thêm bát nữa. hắn bụng dạ không đáy, cơ thể nóng hừng hực, mồ hôi nhỏ xuống, chính là ăn bao nhiêu đốt bấy nhiêu. Người trần gia quanh năm đánh trận, binh khí cận thân, mũ giáp không cởi, ăn nhanh ngủ sâu, chừng này với hắn mà nói, còn chưa đủ lót dạ.

Đang bưng lên tô mì thứ 19, tai hắn đột nhiên dỏng lên, không nghe thì thôi, nghe rồi lắc đầu.

“ông chủ, tính tiền”

Gọi ông chủ, cũng không đợi ông chủ đến, hắn đường hoàng ném lên bàn 1 đĩnh bạc, chụp cái mặt nạ màu xám, quẹt mép bước ra, phong phạm cao thủ, chân đạp 1 cái, người đã biến mất. chỉ tội ông chủ, cầm đĩnh bạc trong tay mà mù mịt, thời nay, còn có kẻ trả mì bằng bạc, cái này làm sao đổi kim tinh.

Trần lâm hiển nhiên không biết, mà biết cũng hết cách, trên người hắn chỉ có bạc, là bạc tích cóp hẳn hoi, hắn còn đang cảm thán bản thân mình hào phóng, đầy 1 bụng mì, phi hành thong thả, nương theo âm thanh nghe được mà đến.

Là còi lệnh hiệu triệu, tiếng còi câm của dạ thành, người bình thường nghe không hiểu, còn nhức đầu chóng mặt, nhưng trần lâm nghe thì nhận ra, có đánh nhau ở gần đây, cơ hội như vậy, ngó qua 1 chút, học được ít nhiều.

Phi hành 1 chốc, trước mặt hiện ra 1 đám người, là 1 thiếu nữ bị 1 đám người truy đuổi, người bị truy nhìn không ra, nhưng người đuổi, rõ ràng là người dạ thành.

Trần lâm khoang tay đứng nhìn, ra tay nghĩa hiệp, trong đầu hắn còn chẳng có chút khái niệm nào, ân oán người khác hắn sẽ không can, chuyện người chuyện mình rõ ràng minh bạch, hắn còn đang mong nữ nhân kia đứng lại, cùng người dạ thành đánh 1 trận nữa kìa.

Trần lâm muốn quan chiến, chỉ là, mặt hắn sầm xuống, thiếu nữ kia hướng phi hành, chính là bay thẳng đến chỗ trần lâm đứng. hắn nghiến răng, mắng kẻ tiểu nhân lòng dạ thâm hiểm, thân đã động, đôi bao tay năng lượng sáng rực lên, người dạ thành kia động thủ không nói lí, cũng không nhiều lời.

Hàn thục bị người dạ thành truy sát, đã sớm chạy không nổi nữa, lão tử sau lần cảnh báo đó, đã lặn mất tăm. Tên rùa rụt cổ, hàn thục giờ đến sức mắng người cũng không có, người dạ thành truy đuổi gắt gao, 1 người nàng ta đã đánh không nổi, 1 đám người chính là chờ chết, giờ chỉ có cắm đầu chạy.

Chó chạy cùng đường, từ xa thấy có người đứng ngoài quan chiến, hàn thục sôi gan, cười gằn lao đến,

“mau giúp ta”

Nàng ta thét lớn, bay thẳng đến chỗ trần lâm, nhìn đối phương sững người, sau đó song thủ chớp lên, miệng mỉm cười, chỉ cần kẻ kia bị quấn lấy, nàng ta sẽ nhân cơ hội mà thoát.

Hàn thục nghĩ vậy, nhưng trần lâm thì không, trần gia song thủ pháo, đôi bao tay sáng rực quang mang chói mắt, nắm đấm đấm mạnh vào nhau, tiếng nổ rền vang, sóng khí tràn ra, đẩy vụt qua đám người.

“là ngươi”

Hàn thục cùng đám người dạ thành bị thổi đến thất điên bát đảo, suýt chút nữa là rơi luôn xuống đất, khó khăn lắm mới vững được thân mình. cuối cùng đã nhận ra đối phương là ai, đêm đó trong thành đánh loạn, đủ loại khí giới, nhưng song thủ năng lượng, chỉ có mình hắn.

Thực lực kẻ này trên mình, hàn thục cắn răng, 1 đòn kia chính là cảnh báo, nàng ta trước sau thụ địch, đầu quay như chong chóng. Hàn thục đau đầu, còn chưa nghĩ xong, người dạ thành đã nghĩ thay nàng.

Đám người dạ thành chia làm 2, cứ thế lao lên, 3 người vây lấy trần lâm, 2 người bám lấy hàn thục, đao từ trường rít lên sàn sạt, đánh nhau nhỏ lẻ, là thế mạnh của họ.

Người ta nói dạ thành cao thủ như rừng, ám chỉ người dạ thành thực lực lợi hại, nhưng theo trần lâm mà nói, cao thủ dạ thành thực sự, không dễ gặp, từ lúc xuất môn vào liên minh đến giờ, đánh nhau không ít, nhưng hiếm khi gặp cao thủ.

Chỉ là lần này, 3 người trước mặt hắn, đúng là cao thủ. trần lâm tặc lưỡi, bình thường không gặp thì thôi, giờ cùng 1 lúc 3 người thực lực không dưới mình, con ả kia, rốt cuộc là chọc trúng cái gì.

Địch ngay trước mắt, thắc mắc để sau, trần lâm chụp 1 đao chém đến, tay còn lại đấm ra 1 quyền, quyền như thôi sơn, nhanh như gió cắt, đỡ 1 chiêu, bức lui 1 người, lưng hắn sơ hở, kẻ sau chém đến, lá chắn ngay lập tức động lên, không bao phủ người, chỉ tập trung 1 thành mảnh nhỏ, vừa vặn chắn được 1 đao.

Trần lâm lấy 1 địch 3, như cá gặp nước, người trần gia lớn lên trên chiến trận, hắn từ trong nôi đã nghe tiếng tù và, thiếu niên mười mấy tuổi đánh qua hơn trăm trận, chiến đấu đã ăn vào xương tủy, càng đánh càng hăng. trần lâm không sợ chiến đấu, chẳng thể nào tưởng tượng bản thân sống ngày yên bình, đối với hắn, chiến trường chính là nhà.

Bên kia trần lâm công thủ vẹn toàn, đánh đến say máu, bên này hàn thục rơi xuống hạ phong, khốn khổ bấy nhiêu. nàng ta kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, lần này ra ngoài còn phải có người đi cùng, chỉ là tuổi trẻ háo thắng, tò mò 1 chút, đúng là hại thân, chọc vào người dạ thành.

Đêm đó đánh loạn, bản thân nàng ta cũng ít có cơ hội mặt đối mặt với địch thủ, chủ yếu công kích tầm xa, người dạ thành trong mắt nàng ta cũng không quá lợi hại như đồn thổi, giờ mới biết, cao thủ thực sự, là cái dạng gì.

Lúc nãy đánh cùng 1 kẻ dùng chủy thủ, để lại ấn tượng cực sâu, suýt bị người ta giết chết, giờ 2 người trước mặt, còn ghê gớm không kém gì. 2 người này công kích không hề phối hợp, rõ ràng thiên về đánh lẻ, nhưng đòn đánh cực ác hiểm, chống đỡ vất vả vô cùng, nàng đau khổ nghĩ, không lẽ hôm nay bỏ mạng ở đây.

Nhưng trời không tuyệt đường người, đương lúc nàng tuyệt vọng, phía xa xuất hiện nhiều người đang lao về phía này, quân trang đầy đủ, là quân đội.

Quân đội không thiên về vũ lực cá nhân, nhưng quân số đông, khí tài đầy đủ, đến cả cao thủ dạ thành cũng thu tay, không ai nói ai, động thân mà đi, thoáng chớp mắt, trên không chỉ còn lại 2 người trần lâm, hàn thục đang thở dốc.

“trong thành đánh loạn, bắt cho ta”

Thủ đội gào lên, binh sĩ túa ra vây kín 2 người, tất cả họng súng đều chĩa vào, đầu súng tỏa ra năng lượng, quân đội cả ngày dẹp loạn, thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn, hàn thục nhìn mà tê da đầu, đúng là tránh đá tảng gặp gỗ lim a.

Dù sao cũng là có thân phận, chỉ là bất khả dĩ không muốn dùng đến, nhưng cũng không thể để bị bắn thành cái sàng, nàng thò tay vào người, đang định lấy ra tín vật, trần lâm đã chắp tay hành lễ, là cái lễ cổ xưa kì quái.

“trần lâm, trần gia tử lăng quan”

“trần gia bắc ải ?”

“đúng là trần gia bắc ải”

Thủ đội giật mình, trợn mắt kinh ngạc, không ngờ cái thành nhỏ lại gặp người trần gia, giờ mới nhìn kĩ, đôi bao tay năng lượng đang đỏ rực, trên còn khắc tiêu kí ngọn giáo của trần gia, là trần gia chính tông.

Tận cùng phía bắc có ải tử lăng, thành cao trăm trượng, to như ngọn núi, do người trần gia đời đời trấn thủ, cha truyền con nối, vậy nên, mỗi khi nhắc đến trần gia, người ta chỉ nhớ, trần gia bắc ải.

Người trần gia tính khí quật cường, chính là cứng đầu cứng cổ, hơn nữa trần gia với liên minh, có huyết hải thâm thù, chỉ là qua mấy trăm năm, không ai nhắc đến, chuyện xưa gấp lại, nhưng bằng mặt không bằng lòng, đối liên minh không thân thiện gì.

Thủ đội phẩy tay, tươi cười khách sáo, nói được đôi câu đã mang đội rời đi, có việc tại thân, dù sao người trần gia không trêu vào được, đừng nói liên minh, cả đế quốc cũng không dám vuốt râu hùm.

“ta gọi huynh 1 tiếng ca, hàn thục, hàn gia”

Hàn thục bỏ mặt nạ, le lưỡi tinh nghịch, lóng ngóng thi lễ, cái lễ nghi kì quái, phụ thân có dạy qua, nàng lười biếng không để ý, tay chân vụng về, tay nào trước, tay nào sau cũng không nhớ rõ.

“hàn gia, đại phú hào ?”

Trần lâm liếc nửa con mắt, nữ nhân độc địa, lúc nãy hắn lấy 1 địch 3, tuy là đánh ngang tay, nhọc công không ít, ghi hận trong lòng, to mồm mỉa mai.

Hàn thục nghe thấy, mặt đỏ bừng, hàn gia là 1 trong ngũ đại gia tộc, cũng là nhà giàu nhất, người hàn gia giỏi mua bán, chính là mua may bắn đắt, tuy là giàu đến nứt khổ đổ vách, nhưng vẫn chăm chăm kiếm tiền, càng ngày càng giàu, người ta nói, đến gạch lót sân cũng dát vàng, nhổ 1 viên, sống cả đời.

Nàng cắn môi, bình thường đương nhiên sẽ không nhịn, nhưng hắn là người trần gia, thực lực lại hơn mình, 1 nhịn 9 lành,

“huynh đến liên minh lịch luyện, chắc là 1 mình đi, ta đi cùng huynh”

“phiền phức”

“ta không phiền”

“nhưng ta có”

Tên cứng đầu cứng cổ không biết điều, hàn thục đã sắp chịu không nổi, cuối cùng nhớ ra, miệng cười gằn,

“ta nhớ không sai đi, huynh đến giờ ra ngoài còn dùng bạc thay tiền”

“sao ngươi biết ?”

“như huynh nói, ta là hàn gia phú hào, đi cùng ta, cũng không để huynh chịu thiệt”

Trần lâm tính gạt phăng đi, rôi ngẫm lại, hình như lúc nãy mình theo thói quen, trả mì bằng bạc, giờ muốn vuốt mặt cũng không được. bắc quan, vốn là dùng bạc, vào liên minh rồi, thói quen khó bỏ, mà đúng ra, trên người hắn, vốn không có kim ngân, chính là không xu dính túi.

Công tử chân đất, vào nhà hào gia, không thể không cúi đầu a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK