Tiếp theo thì bắn ra không thể thu lại.
Người đứng đầu Bách Võ thành, người đứng đầu và đứng thứ hai của bốn khu, nàng đều biết tên. Cộng thêm đối phương viết rõ chức vụ công tác, nhìn qua là hiểu.
Lại có từng bộ môn và người của một vài gia tộc lớn, liên quan đến các ngành các nghề.
Có thể nói, danh thiếp trong tay Lâm Dịch, gần như một mẻ hốt gọn đại thế lực của Bách Võ thành.
Cho dù quan hệ không sâu, chuyện nhỏ như một cuộc điện thoại, phần lớn người sẽ hỗ trợ. Hơn nữa điện thoại cá nhân cũng cho, sao có thể không sâu.
Người trên danh thiếp có thể giải quyết vấn đề không?
Đương nhiên có thể a, chọn bừa một người cũng có thể xử lý thỏa đáng. Nhưng cứ có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà, trong lòng rất khó chịu.
Một vài bộ môn tuy có thể quản chuyện này, nhưng khá phiền toái.
Một vài gia tộc chắc cũng được, trên này đều là gia tộc có Võ Tôn tọa trấn, nhưng đi vòng đường xa.
Lựa một hồi, Hạ Nguyệt chọn người đứng thứ hai khu nam.
Đất ở khu nam, đối phương quản chuyện này tiện nhất.
Lâm Dịch nhận lấy danh thiếp của khu trưởng khu nam, hắn cũng có chút ấn tượng, Thẩm Bối Bối từng giới thiệu. Không biết có được hay không, đúng lúc thử xem.
Trực tiếp bấm điện thoại.
Người của cục lâm nghiệp thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh: “Ối giời, biết gọi điện cơ à, còn tưởng ngươi định dùng danh thiếp dọa ta!”
Hạ Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
Nói thế nào ấy nhỉ.
Diêm vương dễ nói tiểu quỷ khó chơi, người mà Lâm Dịch quen biết, phần lớn có thân phận có địa vị. Nhưng một bộ môn có quá nhiều người, cho nên mới xảy ra loại chuyện này.
Lâm Dịch không hề để ý đến đối phương.
Bạo lực không giải quyết được vấn đề, hắn dùng một ngón tay cũng có thể đánh ngã tất cả mọi người ở đây, nhưng có ý nghĩa gì?
Bên kia nhanh chóng nhấc máy.
Từ khu trường hình như rất kinh hỉ: “Lâm tiên sinh, sao ngươi gọi điện cho ta!”
Thái độ của Uông lão gia tử, mọi người đều thấy rõ.
Hoàn toàn coi Lâm Dịch là tiểu bối, ngoài miệng không nói gì, nhưng ý đã rất rõ - mọi người hỗ trợ chăm sóc tiểu bối.
Người Uông gia sẽ không gây chuyện thị phi, nhưng cũng không thể mặc người ức hiếp, đạo lý đơn giản như thế.
Cho nên mọi người đều đưa danh thiếp, lúc nào cần cứ nói một tiếng là được.
Nhưng là chăm sóc chứ không phải để Lâm Dịch đi ức hiếp người khác.
Lâm Dịch không ngạc nhiên vì sao đối phương biết mình, bọn hắn có quá nhiều con đường lấy được số điện thoại của mình, tìm trước lưu số để tránh lỡ điện thoại.
“Từ khu trường, như thế này......” Lâm Dịch nói rõ tình huống.
Từ khu trường hừ lên: “Càn quấy, giấy tờ đầy đủ, lấy đâu ra vi quy. Làm phiền Lâm tiên sinh đưa điện thoại cho đối phương, ta nói với hắn.”
Lâm Dịch đưa điện thoại tới.
Người cầm đầu cười lạnh: “Ối giờ, còn tìm người phối hợp à, làm nhiều rồi phải không. Nói thật, không có bản sự thì đừng trang bức, này...... Ngươi là ai! Cái gì, khu trưởng? Mẹ nó ta còn là thành chủ đấy!”
Vừa nói xong thì bị cúp máy.
Từ khu trường cực kỳ tức giận, người của cục lâm nghiệp tiện tay ném trả điện thoại cho Lâm Dịch, không quan tâm ném hỏng, rất là phách lối.
Lâm Dịch ngoắc tay, điện thoại ổn định rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hạ Nguyệt sáng mắt lên, chân khí ngoại phóng, cảnh giới Võ Sư!
Người của cục lâm nghiệp cũng trợn tròn mắt.
Hắn không phải võ giả, nhưng từng thấy võ giả thi triển thủ đoạn. Phất tay lấy đồ, chẳng phải là chân khí ngoại phóng trong truyền thuyết sao?
Hắn thấp thỏm muốn chết.
Nói là chuyển đất cho một người bình thường, không có bối cảnh gì mà, sao lại là võ giả?
Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là khu trưởng thật?
Đang nghĩ, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Thấy là cục trưởng nhà mình, vội nhận cuộc gọi, ra vẻ chân chó: “Cục trưởng, a...... Ta không làm gì, đang xử lý vài vấn đề nhỏ, đối phương chiếm dụng đất nông nghiệp, còn chặt trộm cây cối.”
“Ta mặc kệ ngươi đang làm gì, ta chỉ biết ngươi chọc phải người không nên chọc. Lập tức xin lỗi, sau đó cút về cho ta!” Người đối diện gào to.
Người của cục lâm nghiệp tê cả da đầu, đã phát hiện mình gây đại họa.
Hắn vội vàng cúp điện thoại, chạy đến trước mặt Lâm Dịch, hung hăng tát mình một cái: “Đại ca, ta không biết thân phận của ngài, nhất thời hồ đồ a. Thật là xin lỗi, xin lỗi, xin ngươi tha cho ta!”
Lâm Dịch ghét bỏ vung tay: “Được rồi, ta không có hứng thú với ngươi, ai bảo ngươi qua đây!”
Hắn vừa đột phá, vốn định về nhà thay quần áo, ai ngờ xảy ra chuyện này.
Người của cục lâm nghiệp vội khai ra người sau lưng.
Thấy Lâm Dịch không truy cứu mình, vội vội vàng vàng chạy trốn.
Lâm Dịch nhìn bóng lưng của hắn cười lạnh, ta không truy cứu, nhưng ngươi phách lối như thế, chỉ sợ người khác không nguôi giận được.
Xử lý ngươi là chuyện rất nhỏ.
Sau đó hắn gọi cho Thư Ký.
“Có chuỗi hàng ăn muốn cướp của ta, chẳng lẽ bọn hắn không biết ta lấy mảnh này từ đâu?” Lâm Dịch định nhờ nàng giải quyết vấn đề, thuận tiện xả cơn bực tức.
Thư Ký không nhịn được cười: “Thân phận của ngươi khác biệt, nếu ai cũng có thể tra ra thì không hợp lý.”
“Tức là thân phận ta cũng được bảo mật?” Lâm Dịch hiểu như thế.
“Kiểu kiểu thế, người bình thường không tra được nội tình của ngươi. Chuỗi hàng ăn nào, ta cho người đến tra thuế.”
Tra thuế là thao tác bình thường.
Nhưng khẳng định có ảnh hưởng với buôn bán, nếu có vấn đề thì xong đời.
“Chuỗi hàng ăn Thành Ý, toàn quốc hơn mấy chục nhà.” Lâm Dịch thuận miệng nói.
“Biết rồi.” Thẩm Bối Bối bày tỏ.
Mấy chục nhà có ích lợi gì, lần này đụng phải họng súng, sẽ xử lý ngươi cẩn thận.
Hạ Nguyệt đứng nghe bên cạnh cũng trợn trắng mắt.
Thì ra làm đồ ăn, biết bên này có nhiều dược liệu, muốn tới kiếm tiện nghi đúng không. Thế mà không hỏi thăm xem là địa bàn của ai.
Nhưng nàng cũng oan uổng người ta.
Người bình thường không thể có được nội tình của Lâm Dịch.
Hạ Nguyệt liên tục vỗ tay: “Được rồi được rồi, vấn đề đã giải quyết, đây chính là lão bản của chúng ta, mọi người cũng từng thấy, đi làm việc thôi.”
Các công nhân viên thấy sự lợi hại của lão bản, cũng an tâm hơn.
“Đúng rồi, trước đó ta hỏi thăm những dược liệu mà ngươi muốn thu mua, phần lớn sinh trưởng ở khu vực xa xôi, giá tiền sẽ cao hơn.” Hạ Nguyệt đi cùng Lâm Dịch.
“Giá tiền ta không chắc lắm, ngươi cứ xem tình hình rồi định, vấn đề tài chính sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Tài chính không thành vấn đề, ta sẽ xử lý một nhóm dược liệu để thu tiền về.”
Lâm Dịch không hiểu chuyện buôn bán.
Còn trồng trọt dược liệu thì khỏi nói, giao cho người chuyên nghiệp là được.
Hắn cùng lắm là giữ ải, giải quyết một chút phiền toái.
Tiện tay đưa mấy viên Huyết Khí đan nhất phẩm, Lâm Dịch dặn dò: “Giao cho ngươi toàn quyền xử lý, phát triển thế nào do ngươi định đoạt, ta sẽ không nhúng tay, cần gì thì tìm ta.”
Hạ Nguyệt cũng thích lão bản như vậy, thu đan dược, dùng sức gật đầu.
Lâm Dịch lái xe đi.
Về nhà tắm rửa, thay quần áo khác, rất là thoải mái.
Sau đó lên mạng tra xem có chỗ chế tạo vũ khí không.
Kết quả phát hiện vũ khí lạnh cũng bị quản chế, bình thường không ai chế tạo.
Nhưng có thể mua ở cửa hàng, đăng ký tên mình, để tránh xảy ra vấn đề thì không tìm thấy ngọn nguồn.
Tra tới tra lui, hỏi Thẩm Bối Bối mới biết Xà gia làm mảng này.
Lâm Dịch vội vàng dùng QQ nhắn tin: “Xà Huệ, nhà ngươi chế vũ khí?”
“Đại ca, không thể nói thế a! Không phải nhà ta chế vũ khí, chúng ta làm công cho quan phương!” Xà Huệ phát biểu cảm Trợn Trắng Mắt.
Lén lút chế tạo binh khí, vấn đề rất nghiêm trọng, huống chi là số lượng như nhà các nàng, phải nói rõ ràng.
“Ta có tài liệu, muốn tìm người chế thành kiếm, không cần mở lưỡi.” Lâm Dịch nói gấp.
“Không mở lưỡi thì không có vấn đề, trong nhà có mấy lão sư phụ về hưu. Bọn hắn cũng lén nhận ít việc, ta hỏi giúp đại ca.”
“Cảm ơn.”
Giải quyết chuyện này, Lâm Dịch lại lái xe ra ngoài.
Mua chút giấy vàng trông khá ổn, lại chạy đến lò mổ mua ít máu yêu thú.
Về nhà, trực tiếp bày thế, thử vẽ phù triện.
Thi triển trực tiếp thì dùng chân nguyên, phù triện thì dùng nét bút, phù văn như nhau.
Lâm Dịch nắm bút lông, rót chân nguyên, chấm ít máu yêu thú. Ngòi bút vừa chạm vào, giấy vàng lập tức chia năm xẻ bảy.
“Không được à!” Lâm Dịch nhíu mày.
Giấy quá yếu ớt, không phong nổi thuật thức, càng không thể làm môi giới để thi triển thuật pháp.
Chẳng lẽ để vẽ bùa, mình còn phải xây xưởng giấy?
Nhưng nghĩ lại, không cần phiền toái như thế. Mình không muốn làm lớn, đủ cho bản thân là được. Bao giờ rảnh thì chém mấy gốc cây, tìm người dùng phương pháp thủ công thử xem.
Một ngày bận rộn, cũng đến buổi tối.
Đường Tư và Thẩm Bối Bối làm xong thì về.
Một đêm như cũ.
Lâm Dịch tu luyện một hồi, định thử thời vận xem có gặp Cổ Lan không.
Không lâu sau thì nhập mộng.
Nhưng cảnh tượng khác với tất cả mộng cảnh trước đây.
Đêm đen mù mịt, ở trong sơn cốc.
Lâm Dịch nhìn bốn phía, không phát hiện thứ gì có giá trị.
Nơi xa truyền đến tiếng nổ rung trời, một bóng đen đội đất lên, đánh tới Lâm Dịch. Thân thể to lớn, vung vẩy hai tay khổng lồ, dùng sức đập xuống.
Lâm Dịch vội lui về phía sau.
Nhưng một đòn kia không tầm thường, tung lên đất đá, khí lưu mãnh liệt, thậm chí hất hắn lên.
Lâm Dịch vội vàng vận chuyển lực lượng, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Sau đó một đấm bay tới, lực lượng cường hãn đánh bay Lâm Dịch, nện vào trong đất.
Lộ ra hào quang nhỏ yếu.
Cuối cùng Lâm Dịch cũng nhìn ra, đây là một con tinh tinh to lớn, cao chừng bảy tám mét.
Gia hỏa này quá mạnh.
Lâm Dịch ăn một nhát, suýt nữa hồn phi phách tán.
Đối phương lại chắp hai tay nện xuống.
Lâm Dịch cố gắng bò dậy, đang giãy dụa chạy trốn, hai bóng hình đột nhiên vọt ra, ngăn cản đòn này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK