Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng hời hợt nói ra lời này, người ở đây lập tức phát nổ.

Tôn Không Minh trừng nàng: “Ngươi còn dám nói lời này? Là ai vừa căn dặn vừa uy hiếp, không cho chúng ta tiếp xúc quá nhiều, không cho hỏi thăm chuyện không nên hỏi. Không cho cái này, không cho cái kia...... Nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ bỏ gần tìm xa?”

Ai không biết vụng trộm nghiên cứu rất phiền toái.

Không phải vì ngồi mát ăn bát vàng, chủ yếu là bây giờ có quá nhiều chuyện không rõ ràng. Nếu có thể tâm bình khí hòa ngồi đàm luận với Lâm Dịch, sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện.

Nhưng chuyện đơn giản nhất, thực tế là phiền toái nhất.

Hoa gia chủ cũng liên tục gật đầu: “Ngươi tự hỏi mình xem, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, câu đầu tiên của ngươi là gì?”

Trương gia chủ nhại giọng nàng hừ lên: “Đan dược liên quan đến em trai ta, ta biết mọi người có rất nhiều nghi hoặc, nhưng ta không muốn các ngươi tiếp xúc với hắn quá nhiều.”

Uông lão gia tử cười ha ha: “Đúng đúng đúng, nha đầu này cả ngày thổi trước mặt ta, đã sắp thổi tiểu Dịch lên trời, còn chạy chọt trải đường khắp nơi. Ta cũng ghen tị vô cùng, nếu có người chị chăm sóc ta như thế thì hạnh phúc biết bao!”

“Đúng đấy, người biết thì coi là em trai, không biết còn tưởng là tiểu nam nhân.” Tôn Không Minh hừ hừ.

Tuy mọi người nói sự thật.

Thỉnh thoảng Đường Tư cũng thấy mình chuyện bé xé ra to, Lâm Dịch biểu hiện hơi xuất chúng là nàng sợ hắn bị để mắt tới, vá víu khắp nơi.

Nhưng nghe thấy tiểu nam nhân thì đỏ mặt: “Em trai của Tống Tình chính là em trai của ta.”

“Các ngươi gặp mặt không bao lâu, vì sao quan hệ tốt như thế?” Tôn Không Minh cũng không tin.

“Bởi vì Tống Tình suốt ngày kể về em trai của mình a, nàng vĩnh viễn chỉ có một chủ đề. Ta và Thiến Thiến đã nghe đến mọc kén trong tai, yêu ai yêu cả đường đi thì sao?” Đường Tư hừ lên.

“Được được được, ngươi định đoạt.” Mọi người thấy nàng gấp đến quỷ biện, không nhịn được hiểu ý cười, ra vẻ ta hiểu mà, khiến Đường Tư giận đến vung vẩy nắm đấm.

Tôn Không Minh thấy nàng trừng mình, giật nảy mình: “Đừng, ta chỉ là Võ Sư a!”

Đừng nhìn hắn thân phận tôn quý, nhưng thực tế chỉ là Võ Sư hậu kỳ. Tu luyện võ đạo phải kiên trì bền bỉ, hắn say mê nghiên cứu dược vật, thực lực không thể cao lắm.

Không phải thế gia danh y không có cao thủ, chỉ là bọn hắn có phân chia, am hiểu dược đạo thì nghiên cứu dược đạo, am hiểu võ đạo thì nghiên cứu võ đạo.

Đường Tư diễu võ giương oai thu nắm đấm, tỏ vẻ đắc ý.

Muốn trêu chọc ta để chuyển chủ đề, không dễ đâu.

Mọi người không tiện dây dưa chuyện này, trái lại thảo luận đan dược.

Phân phối thế nào còn cần chương trình, lựa chọn một vài người thích hợp…

Nếu khiến Võ Sư đỉnh phong đột phá sớm, khả năng vấn đỉnh Tông Sư cũng lớn hơn, mọi người rõ ràng điểm này.

Uông lão gia tử nói: “Vị kỳ nhân kia có năng lực luyện đan, chắc cũng cần một ít dược liệu. Ngươi nói với tiểu Dịch, nếu đối phương cần thì có thể đưa tư liệu cho chúng ta, để người của chúng ta đi tìm.”

Quan phương không thể luyện đan, nhưng có năng lực tìm thuốc.

Chỉ cần biết tình hình của dược vật, nhận ra công hiệu của nó, thậm chí có thể thử bồi dưỡng.

Hắn muốn dùng điều kiện này để trao đổi tài nguyên, thỉnh thoảng mời đối phương luyện chế mấy viên Phá Cảnh đan, cũng giúp nâng cao thực lực của Đại Hạ.

Đường Tư đương nhiên biết hắn có ý gì, thật ra nàng cũng tán thành, nhưng không muốn bức bách Lâm Dịch, lo lắng sư phụ của hắn không thích, cho nên phải hỏi mới được.

“Ta sẽ cân nhắc, còn vấn đề khác không?”

Tôn Không Minh suy nghĩ một lát nói: “Vị kỳ nhân kia nghiên cứu độc vật, không biết có thể giải độc không. Phải biết vì thí nghiệm thuốc, không ít người bị trúng độc, đến bây giờ đại ca còn nằm liệt trên giường.”

Linh khí khôi phục, vô số dược liệu xuất hiện, nhưng đau đầu là không biết có ích lợi gì.

Dùng dụng cụ phân tích cũng không tra được một vài thành phần đặc biệt.

Có nhiều thứ thoạt nhìn tràn đầy linh khí, tựa như có thể trợ giúp tu luyện, nhưng không biết tình hình cụ thể, chỉ có thể mời người thí nghiệm thuốc, dẫn đến rất nhiều người trúng độc.

Có ít độc giải được, có một ít không thể, cũng là một nguyên nhân khiến Đại Hạ nghiên cứu dược vật không nhanh.

Từ không đến một, thường thường là bước khó nhất.

“Ta có thể hỏi, chắc sẽ có biện pháp giải quyết.” Đường Tư tỏ thái độ.

Mọi người thảo luận một hồi, nói ra yêu cầu của mình. Nhưng yêu cầu quá nhiều, nhiều đến hận không thể bắt gia hỏa này lại để nghiền ép.

Nhưng nghĩ đến Đường Tư bao che cho con, còn có Tống Tình hung ác, chờ Thẩm Thiến khỏi hắn thì… Có ba Võ Tôn tiền đồ vô lượng, thân phận cực cao bảo hộ hắn. Trừ phi Tông Sư không biết xấu hổ tự mình hạ tràng, nếu không ai dám chọc?

Vả lại mọi người không phải ác nhân, Lâm Dịch tận tâm tận lực hỗ trợ, làm sao hạ thủ được.

Thảo luận kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi.

Lâm Dịch quá buồn ngủ nên nằm luôn ở bệnh viện.

Đường Tư ở lại với hắn, nàng biết gia hỏa này ngủ như con lợn chết, không cảm nhận được biến hóa của ngoại giới.

Nếu bị tổn thương thì phiền toái.

Đương nhiên!

Tuyệt không phải muốn coi hắn là gối ôm.

Lâm Dịch chìm vào giấc ngủ, từ ban ngày đến buổi tối, tinh thần khôi phục rất nhiều, ý thức lại lơ lửng.

Tu luyện Trúc Mộng kinh, có thể cam đoan giờ Tý đi ngủ, từ đó lợi dụng năng lực của Lâm Dịch để nhập mộng.

Lâm Dịch nằm ngáy o o.

Bất tri bất giác, trạng thái khôi phục, lại tiến vào mộng cảnh.

Quả nhiên, lần này không vào mộng cảnh của Thẩm Thiến.

Lâm Dịch chỉ có thể tiến vào mộng cảnh của người cùng cấp, của Cổ Lan là bất ngờ, cộng thêm nàng cho hắn vào nên không bị ngăn cản.

Người khác không có năng lực này, mộng cảnh sẽ cự tuyệt dị vật.

Lần nữa đi tới thế giới trong mộng.

Thời gian của Lâm Dịch cũng nhiều hơn.

Liên tục luyện dược mấy ngày, chẳng những đan đạo nâng cao, cảnh giới cũng tiến bộ 1/10, cảm thấy tốc độ chậm đi nhiều.

Thực tế không phải Lâm Dịch chậm đi, mà là cảnh giới nâng cao, nhu cầu cũng cao hơn.

Lần này Lâm Dịch dùng 4 tiếng tìm kiếm, 20 tiếng tu luyện.

Sau khi thực lực nâng cao, những mộng cảnh kỳ diệu kia xuất hiện nhiều hơn, cũng dừng lại lâu hơn.

Có kinh nghiệm từ chuyện Thẩm Thiến, Lâm Dịch không dám tùy tiện vào thử.

Ngộ nhỡ gặp tình huống tương tự thì xong đời.

Rất nhiều mộng cảnh bay qua, Lâm Dịch có thể nhìn thấy một phần, cũng cảm nhận được một vài mộng cảnh có liên hệ nhất định.

Cảm giác có thứ gì đó liên kết bọn hắn với nhau.

Nội dung của mộng cảnh cũng cùng một thế giới quan.

Là thời đại trung cổ phương tây, có đủ loại sinh vật huyễn tưởng, có nhân loại, có tinh linh, có ma thú, thậm chí còn có ma vương và dũng sĩ.

Lâm Dịch dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ đây là mộng cảnh tập thể, nếu không làm sao nằm mơ chỉnh tề như thế. Thế giới quan chung nhau, thậm chí thỉnh thoảng nhìn thấy hai người nằm mơ gặp nhau, tàn sát lẫn nhau.

Đáng tiếc hắn không dám vào bừa, lo lắng loại mộng cảnh này có điểm kỳ dị. Quỷ mới biết ai là mộng cảnh chi chủ, có thể đưa mình ra ngoài hay không.

Dùng hết thời gian tu luyện, Lâm Dịch rời khỏi mộng cảnh.

Mở mắt ra, ánh nắng ấm áp chiếu từ cửa sổ vào.

Căn phòng lạ lẫm, có mùi nước khử trùng thoang thoảng, điểm quen thuộc duy nhất là Đường Tư nằm cùng đang ngáy o o.

Giường của bệnh viện không lớn, hai người hơi chật, Đường Tư kiếm thêm một cái giường ghép vào rồi ngủ bên cạnh.

Lâm Dịch dở khóc dở cười.

Không biết bà chị này tập thành thói quen gì, xem ra không phải yêu giường, mà yêu ta?

Lâm Dịch tỉnh dậy không bao lâu, Đường Tư cũng tỉnh lại.

“Khỏe chưa?” Đường Tư nháy mắt, không hề thấy khó chịu khi hai người nằm chung giường.

Đại khái do thân nhau, cho nên quen thuộc thành tự nhiên.

“Ừm, ngủ rất thoải mái.” Lâm Dịch đáp.

“Rửa mặt đi, hàng dùng một lần.” Đường Tư rời giường, đánh răng rửa mặt cùng Lâm Dịch.

Dọn dẹp xong, hai người thăm Thẩm Thiến. Hỏi thăm tình hình, thân thể của nàng đang dần chuyển biến tốt đẹp, mới rời khỏi bệnh viện.

Lên xe của Lâm Dịch, Đường Tư không ngừng hít vào.

“Mùi thuốc thật nồng, nhưng sao còn có mùi đan dược?” Đường Tư nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.

Nàng cũng biết đan dược có mùi thơm, ngửi vài lần là quen thuộc thứ mùi này. Mùi dược liệu trên xe Lâm Dịch không che giấu được mùi thơm của đan dược.

Lúc ấy hắn quá mệt mỏi, ném hết đan dược ra cốp sau, nào có thời gian cẩn thận bỏ vào bình.

Trú Nhan đan thì Lâm Dịch làm để bán, vận khí tốt có khi đổi được đồ cổ xịn, có khi tìm được pháp bảo trữ vật.

Trải qua lần này, Lâm Dịch hiểu rõ của tầm quan trọng pháp bảo trữ vật.

Nếu có thì cần gì phải chuyển tới chuyển lui phiền toái, trực tiếp thu vào là xong.

“Đường tỷ đợi đã.” Lâm Dịch vội vàng xuống xe chạy đến cốp sau, cầm mấy viên Trú Nhan đan trung phẩm và hạ phẩm đến cho Đường Tư.

Đường Tư cầm đan dược, nghi hoặc nói: “Cũng là Phá Cảnh đan?”

“Đây là Trú Nhan đan, có hiệu quả làm đẹp rất mạnh. Lúc sư phụ ta luyện đan, cũng thuận tiện dạy ta luyện chế, cái này dùng để luyện tập.” Lâm Dịch nói thẳng.

Mình sớm muộn cũng lộ ra năng lực luyện đan, làm nền từ sớm thì hơn.

Vừa nghe nói có công hiệu làm đẹp, Đường Tư lập tức hứng thú, sáng mắt nhìn đan dược.

Lâm Dịch dở khóc dở cười: “Cùng lắm khiến nữ nhân 30 40 tuổi duy trì trạng thái lúc 20, Đường tỷ thiên sinh lệ chất nên không cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK