Thẩm Vân dùng thuốc ngủ tự sát.
Không có dấu vết giết người, cho nên chuyện này nhanh chóng lắng xuống.
Thẩm gia lo lắng làm lớn chuyện thì người nào cũng biết, mất mặt bọn hắn, cho nên không công bố ra.
Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối còn nhỏ, thấp cổ bé họng, thế nên chuyện này bị đè xuống.
Nếu không có chuyện lúc trước làm nền, mọi người sẽ không thấy có gì đáng ngờ. Quan phương cũng đã điều tra, đúng là Thẩm Vân tự uống thuốc ngủ.
Nhưng bây giờ, không ai cho rằng chuyện này đơn thuần như thế.
Lấy các loại thủ đoạn của Hồng Diễm, nàng có động cơ, cũng có thể làm ra chuyện này.
Vì Thẩm Vân chết đi, nàng mới danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân Thẩm gia.
“Ngươi nói bậy, ngậm máu phun người. Nàng bị tâm thần, nàng là con điên, vốn phải dùng thuốc ngủ. Ai biết nàng có vụng trộm giấu thuốc ngủ đi không, nàng tự sát liên quan gì đến ta!”
Hồng Diễm không chịu thừa nhận chuyện này, thời gian dài, không có người khác biết. Từ đầu tới cuối, Thẩm Thiến chỉ suy đoán, toàn là vu vạ không căn cứ!
“Mẹ bị tra tấn đến tinh thần sụp đổ, khó mà ngủ được, trong thuốc hằng ngày đúng là có thuốc ngủ. Thẩm gia tuy không ra gì, nhưng vẫn trả tiền nằm viện, còn có y tá trông nom, bảo đảm nàng uống hết thuốc. Nàng không thể giữ lại nhiều thuốc ngủ.” Thẩm Thiến bình tĩnh phân tích.
Nàng một mực điều tra những chuyện này.
Người Thẩm gia không có lương tri, nhưng trong bệnh viện tâm thần có truyền ngôn, kiểu gì cũng có người biết. Chỉ là Thẩm gia chưa bao giờ đến, cho nên không rõ mà thôi.
Hồng Diễm đến đây mấy lần, còn ồn ào gây sự, cũng có vài người biết.
“Chứng cứ đâu, hay là ngươi phỏng đoán. Ta hoài nghi tinh thần của ngươi có vấn đề, bị di truyền tâm thần, đều do ngươi tưởng tượng ra!” Hồng Diễm quỷ biện, thậm chí tiếp tục giội nước bẩn.
Thẩm Thiến lạnh lùng nhìn nàng: “Có khéo không, một ngày trước khi mẹ ta tự sát, ngươi đến tìm nàng!”
Người Thẩm gia kinh ngạc nhìn Hồng Diễm.
Đến đúng một ngày trước, thời gian quá khớp.
Quan phương cũng điều tra ra, vấn đề chủ yếu là Thẩm Vân tự uống thuốc ngủ, còn có giấy tâm thần, nên không cho rằng có vấn đề.
Thẩm Gia Vận đờ đẫn nhìn Hồng Diễm, bây giờ mới biết, mình không hề hiểu rõ nữ nhân ở bên mình mười mấy năm này.
“Đều do ngươi làm hả?” Thẩm Gia Vận khàn giọng hỏi.
“Nói bậy, ta đến thì sao. Nàng tự sát mà, tâm thần suốt ngày tìm cái chết, muốn tự sát, vì sao các ngươi đẩy cái chết của nàng cho ta!” Hồng Diễm suýt nữa sụp đổ.
Cho dù là con trai của nàng - Thẩm Soái, sau khi nghe những chuyện này, cũng không thấy cảm động, thấy mẹ làm rất nhiều vì mình, sáng tạo hoàn cảnh ưu việt cho mình.
Sợ, hắn chỉ cảm thấy đáng sợ!
Không phải tinh thần trọng nghĩa, mà hắn thấy cho dù mình cản đường, sợ rằng mẹ cũng đá văng mình, như nàng một cước đá văng Thẩm Vân.
Thẩm Thiến quan sát nàng, lúc này Hồng Diễm như con mẹ điên. Tóc tai rối bời, quần áo ướt đẫm, trông không ra hồn người. Nàng gào càng to thì càng chột dạ, lật qua lật lại chỉ có vài câu kia, tinh thần sa sút.
“Khẳng định ngươi sẽ nghĩ thế này, năm đó ta chỉ là tiểu nha đầu sáu tuổi, đương nhiên không thể nắm được chứng cứ gì, những lời vừa rồi chỉ là phỏng đoán, đúng không?”
Hồng Diễm đột nhiên trợn to hai mắt, chẳng lẽ...... Nàng có chứng cứ?
Không, làm sao có thể, năm đó nàng mới sáu tuổi a!
“Đương nhiên là thế, ngươi đang vu oan hãm hại, ta không làm những chuyện này!” Hồng Diễm sao có thể tin tưởng.
Thẩm Thiến cười nhạt, lấy từ trong túi ra một cái bút ghi âm nhỏ, trông kiểu dáng rất cũ.
Nhẹ nhàng ấn một cái.
Tiếng gào quen thuộc vang lên.
“Vì sao ngươi không chết, vì sao ngươi còn không chết, ngươi muốn cản ta đến lúc nào......”
Sau đó Thẩm Thiến đóng bút ghi âm, lạnh lùng nhìn Hồng Diễm: “Ta đúng là đứa bé, nhưng ngươi xem nhẹ một chuyện, mẹ ta là người bình thường!”
Người Thẩm gia sững sờ tại chỗ, càng ngày càng sáng tỏ.
Nếu Hồng Diễm nhiều lần đi tìm Thẩm Vân, mà Thẩm Vân là người bình thường, nàng đương nhiên có thể làm vài việc.
Từ điểm này, sợ rằng kết quả chẩn bệnh tâm thần năm đó có liên quan đến Hồng Diễm. Đại khái là nàng sắc dụ người ở khâu nào đó, mới dẫn đến kết quả này.
“Không thể, không thể nào!” Hồng Diễm ôm đầu, triệt để sụp đổ. Ngày 13 tháng 6 đó, Thẩm Vân cố ý chọc giận nàng, khiến nàng nói rất nhiều. Những lời kia đâu chỉ Thẩm Thiến nhớ, nàng cũng không dám quên.
Nàng đắc ý vong hình, khai ra hết mọi chuyện, cho rằng nắm chắc thắng lợi, không gặp trắc trở gì.
Dùng tính mệnh của Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối để ép Thẩm Vân đi vào khuôn khổ.
Thẩm Vân biết Hồng Diễm có thể bức mình đến bước này thì cũng có thể ra tay với hai đứa bé.
Nàng tuy khiếp nhược bất lực, nhưng sẽ giãy dụa một lần cuối cùng vì hai con gái của mình.
Hồng Diễm đúng là hung ác, mười Thẩm Vân cũng thua nàng. Nhưng nàng xem nhẹ, khi một người mẹ muốn bảo hộ con mình, sẽ dũng cảm đến mức nào.
Bệnh viện tâm thần có người đồng cảm với Thẩm Vân, cho nên nàng xin được một cây bút ghi âm. Nàng lừa gạt Hồng Diễm, dẫn dắt Hồng Diễm nói ra những lời đó.
Ngày đó Thẩm Thiến vừa vặn đi tìm nàng, tận mắt nhìn thấy màn này.
Cuối cùng đưa bút cho Thẩm Thiến, căn dặn nàng phải ẩn nhẫn, không thể nói cho bất kỳ người nào.
Thẩm Thiến tiếp tục mở bút ghi âm.
Bộ phận tự bộc lộ của Hồng Diễm nhanh chóng trôi qua, tiếp theo là một giọng nữ dịu dàng.
“Thiến Thiến, Bối Bối, khi các ngươi nghe thấy những lời này, có lẽ mẹ đã không còn. Xin tha thứ cho người mẹ ích kỷ và vô năng này, khiến các ngươi chịu rất nhiều tủi thân.
Ta không ra được, Thẩm gia không muốn ta ra ngoài, Hồng Diễm cũng thế. Ta nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng muốn chết luôn cho xong, nhưng ta không bỏ được các ngươi.
Con gái đáng thương của ta, xin tha thứ cho mẹ, bởi vì dùng phương thức nhu nhược này để rời khỏi các ngươi, từ bỏ các ngươi.
Chỉ khi ta chết, Hồng Diễm mới có thể yên tâm. Không sợ bại lộ chuyện trước kia, nàng mới không tổn thương các ngươi. Gia Vận sẽ nể tình cảm của chúng ta, nuôi các ngươi lớn lên, hi vọng các ngươi sớm ngày đạt được hạnh phúc.
Nhưng đêm khuya tỉnh lại, ta rất sợ hãi, sợ các ngươi không nơi nương tựa, cho nên mới để lại đoạn ghi âm này. Ta không hi vọng các ngươi báo thù, chỉ hi vọng các ngươi sống thật tốt.
Có đoạn ghi âm này, Hồng Diễm không dám tổn thương các ngươi. Nhưng phải nhớ lấy, thứ này chỉ có thể nằm trong tay mình. Đừng nghĩ Thẩm gia sẽ làm chủ cho các ngươi, bọn hắn sẽ không giúp các ngươi, cho dù là Thẩm Tổ Đức.
Các ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân, đừng tin tưởng bất kỳ người nào, kiên cường mà sống, hạnh phúc mà sống.”
Đó là lời cuối cùng của một người mẹ, nàng chịu rất nhiều đau khổ, bị đẩy ngã cầu thang, con bị sinh non, bị vu là tâm thần, bị Hồng Diễm ẩu đả, bị Thẩm Gia Vận vứt bỏ….
Nhưng nàng không nghĩ tới báo thù, chỉ hi vọng Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối có thể hạnh phúc.
Nàng rất muốn nhìn hai người lớn lên, nhưng đã không còn cơ hội.
Thẩm Bối Bối lệ rơi đầy mặt, hai mắt Thẩm Thiến đỏ lên, bao phủ hơi nước.
Người Thẩm gia rất rung động.
Chuyện hôm nay phá vỡ tất cả nhận thức của bọn hắn.
Thẩm Vân không bị tâm thần.
Đầu sỏ gây tội là Hồng Diễm nữ nhân ác độc này!
Thẩm Gia Vận cũng sụp đổ, gào to, không ngừng nện mặt đất, như đã hối hận. Đến thời khắc cuối cùng, Thẩm Vân vẫn tin tưởng hắn sẽ nể tình cảm trước đây, chăm sóc tốt cho hai con gái, không hề nói hắn sai.
Nhưng hắn làm cái gì?
Hắn khiến hai con gái trải qua chuyện thống khổ nhất trên đời này, trơ mắt nhìn kẻ thù hủy gia đình mình, hại chết vợ mình, ức hiếp giày vò các nàng mười năm, khiến các nàng tuổi nhỏ rời nhà trốn đi, giãy dụa cầu sinh.
Đến cuối cùng, hắn vẫn lợi dục huân tâm.
Muốn lợi dụng con gái lớn, uy hiếp con gái nhỏ gả cho gia tộc Võ Tôn, mưu cầu lợi ích của bản thân!
“Vân nhi, xin lỗi, súc sinh, ta là súc sinh, tiện nhân...... Ngươi chết đi cho ta!” Thẩm Gia Vận như bị điên, muốn bò lên giết Hồng Diễm.
Thẩm Thiến tràn đầy giận dữ, đẩy qua một chưởng, đánh bay Thẩm Gia Vận.
Hắn nằm dưới đất, không bò dậy được, nàng quát lên: “Ngươi là cái quái gì, ngươi có tư cách gì giết nàng, nàng là kẻ thù của ta!”
Sau đó hung hăng nhìn Hồng Diễm, dọa cho nàng không ngừng run rẩy, tinh thần hoảng hốt.
Nàng không thể nghĩ ra, Thẩm Vân bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng lại tính kế mình.
Nàng không thể nghĩ ra, con gái của Thẩm Vân sẽ tới báo thù.
Hồi tưởng lại, thảo nào nàng luôn cảm nhận được địch ý của Thẩm Thiến.
Nữ nhân này quá đáng sợ!
Lúc ấy nàng mới sáu tuổi a!
Nàng biết tất cả, nhưng vẫn có thể bình tĩnh gặp mình, vẫn có thể ở cùng mình mười năm, nàng mới là rắn độc chân chính a!
Thẩm Thiến đẩy một chưởng vào biệt thự Thẩm gia.
Trong tiếng nổ, phòng ốc sụp xuống. Nàng dùng tay phải từ từ đẩy xe lăn đi về phía Hồng Diễm, tay trái không ngừng hành động, từng chưởng đánh vào phòng ốc đang sụp đổ.
Đống đổ nát bị nàng tạo thành một cầu thang đơn sơ.
Ngồi trên xe lăn nhìn Hồng Diễm xụi lơ dưới đất, nàng đưa tay phải bắt người. Sau đó phóng thích chân khí, bay trên đống đổ nát.
“Ngươi muốn làm gì, Soái nhi, cứu ta, nàng muốn giết mẹ ngươi! Súc sinh này, phế vật này, ngươi mau tới cứu ta!”
Từ trên cao nhìn xuống, trông thấy ánh mắt ngoan độc của Thẩm Thiến, cho dù Hồng Diễm tâm ngoan thủ lạt hơn nữa, lúc này cũng chỉ là người bình thường bất lực mà thôi.
Thẩm Thiến thuận theo lời cầu cứu của nàng, lạnh lùng nhìn Thẩm Soái.
Thẩm Soái lập tức nằm bò xuống, co người run rẩy, một câu cũng không nói ra được, nói gì đến cứu người.
Đó là Võ Tôn, đó là ác quỷ đòi mạng, cứu người? Cứu thế nào?
Đều do ngươi tạo nghiệt?
Liên quan gì đến ta!
Thẩm Thiến đạt thành mục đích, nàng muốn Hồng Diễm bị mọi người xa lánh. Sau đó lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười: “Ngươi nói xem, ngã từ trên cầu thang xuống có đau không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK