Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Tiên Nữ tọa.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) sốt ruột nhìn chăm chú vào Tinh Lực trì trước mặt nồng nặc tinh lực, từ trên trời buông xuống một chùm tia sáng bao phủ Tinh Lực trì. Tinh lực bên trong Tinh Lực trì nồng nặc giống như thực chất, như vụ khí đặc quánh bốc lên.

Mơ hồ có thể thấy rất nhiều chiến bào chìm chìm nổi nổi ở bên trong Tinh Lực trì.

Bỗng nhiên, tâm An Đức Lệ Na (Andrew Lina) sinh cảm ứng, buột miệng thốt lên: "Thành rồi!"

Khuôn mặt Tháp Đốn phủ đầy phong sương ngồi cạnh, cũng tỏ ra vẻ sốt ruột không tự chủ được.

Chùm tia sáng tinh lực buông xuống kia, từng điểm nhạt dần rồi nhanh chóng biến mất, tinh lực bên trong Tinh Lực trì cũng tiêu thất. Bên trong trì, lẳng lặng trăm kiện chiến bào ngân sắc nằm ngang ở đó.

Tháp Đốn kiềm chế không được, nhảy vào trong trì, vớt ra một kiện chiến bào ngân sắc.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) vội vàng chạy tới đây: "Thế nào? Ba ba!"

Chiến bào ngân sắc, hoàn toàn nhìn không thấy chút vết tích da lông năng lượng thú, toàn thân nó màu ngân bạch, không một tia tạp sắc, dường như là bạc dát cực mỏng mà thành, nâng trên tay nhẹ như không có gì. Nhưng mà luồng tinh lực nồng nặc được kinh người kia đủ làm cho mọi người hiểu là nó bất phàm.

Tháp Đốn chẳng cần nói nhiều, khoác chiến bào lên người. Tháp Đốn vừa mới phủ lên, chiến bào tựu tự động co lại, dán sát vào thân thể Tháp Đốn, ngân quang hoa lệ chói mắt tiêu thất, nhìn qua tựa như chiến bào phổ thông.

Bỗng nhiên, Tháp Đốn biến mất.

Con mắt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thoáng cái trợn tròn, nàng thiếu một chút nữa thì kêu thất thanh.

Sau một lát, Tháp Đốn lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina), trên mặt lão có vẻ mừng như điên khó nén, tấm tắc hô liên tục: "Tốt tốt tốt!"

Thân là võ tướng, lão đương nhiên biết rõ giá trị của việc ẩn thân.

Bỗng nhiên, bên ngoài ồn ào náo động một trận, một thị vệ thần sắc hoang mang mà chạy vào: "Chủ thượng! Tướng quân! Rất nhiều hội trưởng thương hội, tất cả đều vây ở bên ngoài, nói là bí bảo phải có phần bọn họ, bọn họ muốn nhìn thấy bí bảo thành hình."

Sắc mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) khẽ biến, con mắt Tháp Đốn lại nheo lại.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nhanh chóng trấn định, nàng nghe đến bên ngoài ầm ĩ kịch liệt, thản nhiên nói: "Để cho bọn họ vào đi!"

Thị vệ há mồm muốn can ngăn, nhưng mà nhìn thần sắc An Đức Lệ Na (Andrew Lina) trấn định bèn cắn răng một cái, chạy vội ra ngoài.

Một lát sau, một đám người xông vào.

"Chủ thượng! Chủ thượng! Năng lượng thú cũng là tiền của chúng ta, những Chức phẩm này là có một phần chúng ta a!"

"Chính phải a, chủ thượng ngài không thể không cho chúng ta nhìn một cái cho biết!"

...

Những người này bỗng nhiên nhìn thấy Tháp Đốn bên cạnh An Đức Lệ Na (Andrew Lina), âm thanh ầm ĩ thoáng cái chỉ còn rì rầm nho nhỏ, trên mặt rất nhiều người có chút hoảng loạn.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) xoay người, ánh mắt đảo qua đoàn người, nàng nhận ra vài vị hội trưởng thương hội, trong lòng lo lắng. Khi nhìn thấy đám người này, nàng lập tức minh bạch có người đang âm thầm giở trò quỷ, thực lực của đối phương cực cường, vậy mà lại có thể điều động gần một nửa thương hội dưới trướng nàng đến.

Nếu không có phụ thân trở lại Tiên Nữ thành, nàng gặp phiền phức rồi.

Thế nhưng hiện tại, nàng lại không hoảng hốt chút nào, nụ cười như có như không: "Các ngươi còn biết rõ ta là chủ thượng, ngươi nhìn đi, các ngươi đều chạy đến đây náo loạn."

Ngữ khí nàng hòa ái, tựa như đang nói đùa.

Trong lòng mọi người an tâm một chút, một vị hội trưởng vừa định giải thích: "Bọn thuộc hạ chỉ là tưởng..."

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) căn bản không để vị này nói, cắt ngang lời nói, ngữ khí đột nhiên chuyển sang nghiêm khắc: "Ai giật dây? Đứng ra mau!"

Một tiếng quát chói tai, sát ý tràn bốn phía. Sắc mặt đám người đại biến, lúc này mới nhớ chủ thượng tuổi tuy nhỏ, nhưng mà tính tình cương liệt, là người mà đến Quang Minh võ hội cũng dám tuyên chiến!

Cả đám người câm như hến.

Trong đó có mấy người liếc nhau, bọn họ đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt nhau. Bọn họ vốn tưởng rằng, người đông thế mạnh, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nhất định sẽ khuất phục, nào biết được An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thẳng thắn không để cho bọn họ chút dư địa.

Mấy người biết rõ lúc này đã không có đường thối lui.

Một gã trung niên đứng ra, trầm giọng nói: "Chủ thượng muốn trừng phạt, thuộc hạ nguyện ý một mình gánh chịu."

Một tên mập khác mạp cũng đứng ra: "Tính cho ta một phần."

Vị thứ ba đứng ra là một người gầy, mắt tam giác toát ra một luồng âm trầm, hắn nói không âm không dương: "Chủ thượng, mọi người tuy rằng kích động một chút, nhưng không phải cố tình gây sự. Đám người chúng ta trông thì gọn ghẽ, nhưng lần này nhà ai không chịu tổn nghiêm trọng? Vì sao mọi người cảm thấy hứng thú đối với năng lượng thú, không ngoại trừ là muốn tăng chút trợ lực cho nhà mình, khôi phục chút nguyên khí. Chủ thượng nói, theo cống hiến phân phối, vậy không thành vấn đề, thế nhưng cũng không thể không cho chúng ta liếc nhìn một cái, mọi người thấy đúng hay không?"

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) hít sâu một hơi, nàng biết rõ lần này phiền phức rồi. Phía sau thương hội ba người đều không phải tiểu thương hội, trong thương minh có thể xếp trong top năm.

Người gầy kia nói lời nói trong tâm khảm mọi người, trên mặt mỗi người đều tỏ ra bất mãn.

Bỗng nhiên, Tháp Đốn đang lim dim, chậm rãi mở miệng: "Mấy năm không về Tiên Nữ thành rồi."

Lão như là đang cảm khái, lại buộc mọi người phải chú ý.

"Không ngờ, trong Tiên Nữ thành, chẳng có chút quy củ nào rồi." Tháp Đốn lạnh lùng nói: "Các ngươi vừa mới nói đến trừng phạt, nói không sai, đúng là nên trừng phạt."

Lời nói Tháp Đốn giống như gió thu thổi vào trái tim mọi người, sắc mặt mọi người trong trường biến đổi, nhất là ba người đứng ra thì sắc mặt đại biến.

"Tháp Đốn tướng quân, lời này của ngài có ý tứ gì!" Người gầy lớn tiếng quát lớn.

Thần sắc Tháp Đốn hờ hững: "Bắt lại."

Vài bóng người phóng tới chỗ ba người, trên mặt ba người hiện lên vẻ kinh sợ tuyệt vọng, bọn họ bất ngờ là Tháp Đốn dám động thủ!

Bỗng nhiên, xung quanh ba người, xuất hiện một thân ảnh, khẽ cười một tiếng, ánh đao vung lên, tiếng kêu rên liên tục, vài bóng người ngã trở về.

Ánh đao tan hết, một vị nam tử tóc hồng da đen, cầm đao đứng đó.

"Ta tưởng can đảm các ngươi từ đâu tới." Ánh mắt Tháp Đốn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Tiếu đao khách, Nhạc Chính Kiệt, một trong bảy đao khách dưới trướng Đại hùng nhàn nhân Vu Hạ."

Mọi người đang oán giận thoáng cái ngây người. Nhạc Chính Kiệt có lẽ bọn họ chưa từng nghe thấy, nhưng mà Vu Hạ thì không một ai không biết.

Đại Hùng tinh là lân bang Tiên Nữ tọa, là một trong Địa Cực ngũ vực, Tiên Nữ Chức phẩm thường được tiêu thụ tại Đại Hùng tinh và chòm sao Liệp Hộ (O-ri-on). Mà Vu Hạ được gọi là "Đại hùng nhàn nhân", là thượng khách của thủ lĩnh chòm sao Đại Hùng tinh Yến Vĩnh Liệt. Người này kết giao rộng lớn, bản thân chính là quyền quý Đại Hùng tinh, cho dù không đảm nhiệm chức quan, nhưng có được lực ảnh hưởng kinh người tại Đại Hùng tinh, rất nhiều sự tình quan viên đứng ra không thuận tiện, đều sẽ giao cho hắn xử lý.

Những trưởng lão bị xui khiến, thần sắc mỗi người sợ hãi, bọn họ trăm triệu không ngờ, vậy mà lại bị cuốn vào bên trong vòng xoáy như thế.

Thần sắc Nhạc Chính Kiệt hơi kinh, khom người hành lễ: "Không ngờ Tháp Đốn tướng quân đến tiểu nhân vật như ta cũng biết, thất kính thất kính! Ba vị hội trưởng, là bạn tri kỉ của đại nhân, chức trách tại hạ là bảo hộ an toàn cho ba vị hội trưởng nên mạo muội xuất thủ, tướng quân chớ trách."

Tháp Đốn lắc đầu: "Nếu ngươi đã xuất thủ, coi như ngươi cũng nghĩ rõ ràng rồi."

Sắc mặt Nhạc Chính Kiệt khẽ biến: "Tháp Đốn tướng quân, đại nhân nhà ta..."

Đại đội võ giả dũng mãnh vào đại sảnh, vây chặt lấy mấy người.

Nhạc Chính Kiệt biến sắc thật sự, những võ giả này tiến thối ngay ngắn có trật tự, đội ngũ kín kẽ, hắn tìm không ra chút kẽ hở! Mà những binh sĩ này, không chút ồn ào n, trong lúc tiến lên trầm mặc nghiêm nghị, một luồng áp bách làm người ta có cảm giác tuyệt vọng.

Huấn luyện nghiêm chỉnh!

Trong đầu Nhạc Chính Kiệt hiện lên bốn chữ này, hắn cảm thụ được áp lực cực lớn. Ba vị hội trưởng hoàn toàn khiếp sợ, bọn họ thế nào cũng bất ngờ, Tháp Đốn lại biết được thân phận Nhạc Chính Kiệt vậy mà còn dám động thủ, lẽ nào lão không sợ làm Đại Hùng tinh tức giận sao?

"Tháp Đốn tướng quân, lẽ nào ngươi hoàn toàn không quan tâm tới sinh tử dân chúng Tiên Nữ tọa sao?" Nhạc Chính Kiệt trầm giọng, hắn cố đưa ra lời dọa nạt cuối cùng.

Tháp Đốn lạnh lùng nói: "Tôn nghiêm cao hơn sinh tử."

Toàn bộ binh sĩ vận sức chờ phát động, chỉ chờ Tháp Đốn ra lệnh một tiếng, liền khởi xướng công kích.

Ba ba ba.

Bỗng nhiên một tràng vỗ tay từ trong chư vị trưởng lão vang lên, một gã nam tử vượt đám người đi ra. Hắn ước chừng ba mươi tuổi, thân mặc tử y, mặt như quan ngọc, mắt như ngôi sao, tiêu sái lỗi lạc, làm người ta không tự giác mà tâm sinh hảo cảm.

Hắn xá dài thi lễ: "Lời của Tháp Đốn tướng quân tất truyền thiên cổ. Hành vi thuộc hạ không thỏa đáng, đúng là có điều không thỏa đáng, Vu Hạ nguyện ý nhận lấy sự trừng phạt của tướng quân."

Mọi người đều há miệng, không thể tin tưởng nam tử áo tím này lại là đại nhân vật có thực quyền hô phong hoán vũ Đại Hùng tinh, Vu Hạ!

Trong đám người này bao nhiêu người muốn chạy đến dưới trướng Vu Hạ, lại căn bản không tìm được kỳ môn mà vào. Nếu là ở Đại Hùng tinh mà có thể có Vu Hạ đại nhân trông nom, vậy không có sự tình nào làm không được.

Thế nhưng là, một đại nhân vật chân chính như thế vậy mà lại lẫn vào trong bọn họ.

Hơn nữa, hắn lại nhận sai trước Tháp Đốn tướng quân...

Mọi người cảm thấy khó tin đến cực điểm.

Đại Hùng tinh tuy chỉ là một trong Địa Cực ngũ vực, nhưng mà thực lực mạnh mẽ có đưa ra so với mấy chòm sao Xích Đạo thập điện cũng không kém hơn chút nào. Địa vị Vu Hạ cao thượng ở Đại Hùng tinh, vậy mà hắn đích thân tạ tội nhận sai với Tháp Đốn tướng quân...

Con mắt Tháp Đốn nheo lại, trong lòng căng thẳng.

Người này co được dãn được, đúng là nhân vật lợi hại, thảo nào danh vọng cao như thế.

Tháp Đốn quyết ý nhân cơ hội diệt trừ Nhạc Chính Kiệt và ba gã hội trưởng, lão có đủ lý do rồi, dù Đại Hùng tinh mất hứng cũng tuyệt đối không thể nhân cơ hội gây chuyện.

Thế nhưng, Vu Hạ chủ động nhận sai, Tháp Đốn lại không thể hạ thủ. Lấy cớ này mà giết Nhạc Chính Kiệt, Đại Hùng tinh sẽ không động thủ, nhưng nếu giết chết Vu Hạ, Đại Hùng tinh tất nhiên tức giận, đại quân áp sát.

Trong nháy mắt đó, tâm Tháp Đốn sinh sát cơ, nhân vật lợi hại như thế hôm nay kết thù hận, ngày sau tất nhiên sẽ trở thành tâm phúc đại họa Tiên Nữ tọa!

Trên mặt Tháp Đốn cố ý tỏ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên nâng Vu Hạ dậy: "Không ngờ Vu Hạ đại nhân lại đến Tiên Nữ tọa, thực sự là thất lễ, mau mau thỉnh thượng tọa!"

Vu Hạ xoay người quở trách Nhạc Chính Kiệt: "Chính Kiệt, còn không mau mau tới nhận sai với Tháp Đốn tướng quân! Ngươi tính tình lỗ mãng, lúc nào có thể sửa lại đây, ta thật chẳng yên tâm rồi."

Nhạc Chính Kiệt lợi dụng cơ hội tiến lên, hành lễ với Tháp Đốn: "Chính Kiệt lỗ mãng rồi."

"Ha ha ha ha, hiểu lầm nhỏ, hiểu lầm nhỏ!" Tháp Đốn tiêu sái cười nói, chẳng thấy chút giương cung bạt kiếm vừa mới rồi, phất phất tay: "Một đao Nhạc tiên sinh, thật là lợi hại."

Vu Hạ lại cười nói: "Tháp Đốn tướng quân lòng dạ phóng khoáng, sao lại so đo với ngươi, vừa mới rồi chỉ là hù dọa ngươi, xem ngươi về sau còn dám càn rở như thế không?"

Ngay lập tức hắn tỏ ra vẻ hiếu kỳ: "Nghe mọi người thường nói về năng lượng thú như vậy a, Tiên Nữ chức phẩm vậy mà lại có thể bồi luyện thành bí bảo, Vu Hạ chưa từng thấy, không biết có thể có vinh dự kiến thức một chút hay không?"

Xung quanh thoáng cái yên lặng như tờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK