Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thiên phải tốn rất nhiều công sức mới thoát ra khỏi đám người nhiệt tình này. Trong lòng hắn dạt dào đắc ý, cái gì gọi là thiếu niên như thần chính là thế này đây, đi tới đâu cũng hấp dẫn chú ý tới đó nha.

Khi Đường Thiên xuất hiện ở quán rượu, cả quán rượu cũng đột ngột im phăng phắc.

Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, rất nhanh tìm thấy mục tiêu của mình, hắn lập tức tiến về phía bàn có hai người họ.

“Hoan nghênh các hạ.” Thân thể Đồng Cách hơi cúi về phía trước hành lễ.

“Chính các ngươi là người muốn mua Thự quang (Ánh rạng đông) sao?”

Thanh âm của Đường Thiên vang khắp quán rượu đang tĩnh lặng. Mọi người lúc đầu thì cả kinh, sau thì hưng phấn, lập tức nhớ ra một trong những chiến lợi phẩm hắn có chính là Thự quang.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã khiến không biết bao kẻ động tâm tư.

Thự quang cũng là một kiệt tác của Quang Minh võ hội, trong những thẻ hồn thuật đồng thau, ngoại trừ Vi quang ra thì không có tấm thẻ nào vượt qua được nó nữa. Nó là thẻ hồn thuật đồng thau cao cấp nhất hiện tại, một thẻ hồn thuật như thế thì có ai không muốn đây? Loại thẻ hồn thuật như Thự quang căn bản không thể nào xuất hiện ngoài thị trường được, mà ngay cả ở trong Quang Minh võ hội, không phải ai muốn cũng có thể có.

Hiện tại chính là một cơ hội cực lớn để có thể nắm giữ được thẻ hồn thuật trân quý này.

Thứ đồ như thế có ai mà không động tâm? Chỉ có một trở ngại duy nhất khiến người ta kiêng kỵ đó là Quang Minh võ hội, nếu như Quang Minh võ hội không chấp nhận điều này thì hậu quả không phải ai cũng có thể gánh nổi. Nhưng cũng lại có không ít người chẳng bao giờ kiêng dè Quang Minh võ hội.

“Đúng thế.” Đồng Cách trả lời một cách thống khoái.

“Chỉ đổi, không bán.” Đường Thiên đáp một cách dứt khoát: “Nếu là tinh tệ thì không cần nói chuyện nữa.”

Đồng Cách mỉm cười và lấy ra hai đồ vật: “Thánh cốt này không phải là loại mà thứ thánh cốt trong tay Dụ lão đầu có thể so sánh được. Cái này là xương đốt thứ hai trên ngón tay giữa bàn tay phải của bạch ngân kiếm thánh Triệu Chi Phi thuộc Thủy Bình tọa. Triệu Chi Phi khi còn sống được xưng là Thẩm Kiếm giả, bên trong đốt xương ngón tay này có dấu ấn của hắn. Ngoài ra, nó còn có thể giúp thức hồn của ngươi tăng ít nhất 10 điểm hồn trị.”

Thánh cốt tinh tế như đồ sứ, trắng như ngọc, mặt trên còn có hoa văn mờ ảo.

“Còn cán ô này cũng không phải vật phàm, vào thời xa xưa ở chòm sao Sư Tử, một vị Thánh giả đã lấy trường thương của Sư Tử làm cán, thanh đồng tiên của Thiên Xứng làm long cốt, đồng thau lăng của Thiên Hạt làm mặt ô để chế tác ra một kiện hồn bảo. Không ngờ vị thánh giả này vô ý gặp nạn, chỉ còn chừa lại cái cán ô được làm từ trường thương của chòm sao Sư Tử mà thôi, nhưng trải qua hai mươi năm được hồn vực tẩy luyện tẩm bổ nên có tạo hình tinh tế, phẩm chất phi phàm, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.”

Cán ô đỏ như san hô, màu huyết hồng loang lổ, như một con sư tử đang giận dữ, khí tức bá đạo nóng cháy lập tức đập vào mặt.

Ánh mắt của đám người trong tửu lầu bị hai bảo vật hấp dẫn, thế nào cũng không rời mắt được, rồi vài người có thể nghe thấy cả những tiếng thở gấp gáp.

Đó là một kiện hồn bảo lấy bí bảo làm phôi, hồn vực làm lô mà thành.

Bí bảo sinh ra cùng các chòm sao, mang theo một ít pháp tắc nhỏ của thiên nhiên, nhờ tinh lực dựng dục mà sinh ra hồn, cao thủ dưới thánh giả chỉ có thể dùng mà không thể nào cải biến được hồn bảo. Sau khi đạt tới thánh giai, có được hồn vực thì bọn họ mới có thể cải biến được võ hồn lô đỉnh.

Luyện hóa hồn bảo cũng đòi hỏi pháp môn cực kỳ thâm ảo. Mỗi người có một hồn vực khác nhau nên cũng sẽ có những lô đỉnh hoàn toàn khác nhau, mà cách đem bí bảo luyện thành hồn bảo thế nào cũng rất không giống nhau.

Hiện tại hệ thống võ học phát triển rầm rộ, việc luyện hóa hồn bảo cũng được phát triển theo rất nhiều cách, hệ thống cực kỳ khổng lồ.

Đối với Đường Thiên mà nói, hắn rất xa lạ với những thứ này, mặc dù nghe không hiểu nhưng chỉ nghe giới thiệu thôi cũng biết là thứ rất cường hãn rồi.

“Đồng ý đi.”

Âm thanh bập bẹ của Tiểu Nhị vang lên trong lòng Đường Thiên, lộ ra vẻ kiên quyết xen lẫn kích động.

Đường Thiên vừa định mở miệng, ở phía sau lại truyền tới một thanh âm: “Từ từ đã.”

Toàn bộ ánh mắt trong tửu lầu bị âm thanh này hấp dẫn, không khỏi cùng nhìn về phía sau.

Đường Thiên cùng với tất cả đột nhiên an tĩnh lại.

Đúng là Vinh Ba mang theo Diệp Triều Ca!

“Trưởng lão của Hắc Hồn lại muốn mua Thự quang của chúng ta sao, rất không thích hợp rồi.” Vinh Ba ha hả cười, tựa như một lão giả hòa ái dễ gần.

Ánh mắt tham lam của mọi người vừa rồi như bị một chậu nước đá dội xuống, toàn bộ tiêu thất không còn, hai người kia không ngờ lại là trưởng lão Hắc hồn. Nghĩ lại thấy bản thân mình vừa rồi còn dám đánh chủ ý lên đồ vật của trưởng lão Hắc Hồn, tâm mỗi người đều không khỏi run rẩy.

Trong lòng Đường Thiên cũng rất bất ngờ, không nghĩ hai người này lại là Hắc hồn. Nhưng hắn cũng chẳng có nhiều cảm giác, người khác có thể kiêng kỵ Hắc hồn, còn hắn lại không có cảm giác gì ngoài chút cảm khái.

Quả nhiên là nhà giàu, tùy tùy tiện tiện mang tới hai đồ vật cũng đã là bảo bối.

Nhưng Vinh Ba và Diệp Triều Ca lại làm hắn có chút cảnh giác, trên mặt hiện vẻ phòng bị, hai gia hỏa này không phải muốn đoạt lại đồ vật đã thua cược đấy chứ?

Hắn đã chuẩn bị tốt, chỉ cần thấy không thích hợp sẽ lập tức đứng dậy chạy trốn.

“Hắc Hồn có hứng thú với Quang Minh võ hội đấy, thì sao nào? Nghiên cứu Thự quang xong, biết đâu bọn ta còn học được quang hồn thuật.” Người trung niên bên này không e dè, vênh mặt lên, cười nhạt: “Chẳng lẽ Vinh đại trưởng lão hối hận rồi sao?”

“Hối hận? Ha hả!” Vinh Ba nghe vậy thì cười ầm lên: “Mộc trưởng lão coi thường ta quá rồi. Thua thì là thua, có gì ghê gớm đâu. Lúc ta còn trẻ thua đến mức suýt phải cởi cả quần sịp.”

Rồi hắn lại quay sang Đường Thiên cười: “Tiểu ca cũng không cần quá khẩn trương, ta dù sao cũng là trưởng lão Quang Minh hội, ít nhiều cũng có mặt mũi, sẽ không ăn quỵt của ngươi đâu.”

“Vậy Vinh trưởng lão tới uống trà sao?” Mộc trưởng lão hỏi đầy mỉa mai.

“Ha ha, ta tới để ngăn cản thẻ hồn thuật của hội ta rơi vào tay địch nhân.” Vinh Ba cười với Đường Thiên: “Nếu Hắc Hồn trưởng lão có thể ra giá thì ta thân là trưởng lão Quang Minh hội cũng có thể ra giá chứ?”

Đường Thiên vô cùng vui vẻ: “Đương nhiên có thể.”

Đánh nhau đi nào… Đánh nhau đi…

Tiểu Nhị nghe thấy Đường Thiên thầm reo hò như thế thì không khỏi trợn trắng mắt, không ngờ cao quý như mình lại phải ở chung với một tên tư cách rách nát thế này.

Vinh Ba cười ha hả: “Mộc trưởng lão đã bỏ cả vốn gốc ra rồi, ta cũng không thể keo kiệt được.”

Ôi!

Ra giá cao… Ra giá cao nào!

Trong lòng Đường Thiên không ngừng gào rú, Tiểu Nhị lại lần nữa trợn mắt, hắn đã bắt đầu suy nghĩ, không biết trước đây mình đã sống thất đức cỡ nào mà lại phải sống trong cơ thể một kẻ như thế này.

“Ta chỉ có một thứ, một thánh hồn!” Vinh Ba trưởng lão chậm rãi phun ra một câu.

Vẻ mặt đầy hoang mang cũng như kiêu ngạo của Tiểu Nhị phút chốc bay biến cả, lập tức thét chói tai: “Đồng ý mau!”

Đường Thiên không bị Vinh Ba dọa giật nảy mình nhưng lại bị sốc bởi tiếng hét của Tiểu Nhị: “Này, Tiểu Nhị, ngươi hò hét cái gì?”

“Mau nói đồng ý đi! Đó là vật tốt!” Tiểu Nhị nôn nóng không dằn nổi, rống lên ông ổng.

Đường Thiên cười ha ha: “Tiểu Nhị láu lỉnh, nhìn ta đây này.”

Mộc trưởng lão nhìn Vinh Ba kinh ngạc, sau đó lạnh giọng nói: “Ngươi điên rồi, Thự quang làm sao có giá trị bằng một cái thánh hồn được.”

“Theo ý huynh không đáng, nhưng ta lại thấy đáng.” Vinh Ba ha ha cười, lấy đồ vật ra. “Không có cách nào cả, nhiều tiền quá biết tiêu ở đâu bây giờ.”

Ánh mắt Đường Thiên sáng ngời nhìn về phía Vinh Ba, đột nhiên trở nên nóng cháy, đúng, ngươi chính là loại khách nhân bổn thiếu gia ta thích a.

“Thế nào, tiểu ca?” Vinh Ba thấy ngay ánh mắt của Đường Thiên, trong lòng tự đắc, hắn không tin có ai có thể cự tuyệt được cái giá này.

“Ta rất thích, nhưng ngươi phải có thêm đồ vật!” Đường Thiên nói một cách thật thà. “Ta còn muốn cả hồn bảo nữa.”

Vinh Ba khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngươi có biết tác dụng của thánh hồn không vậy?”

“Không biết, nhưng nghe thì có vẻ lợi hại lắm.” Đường Thiên thành thật lắc lắc đầu.

Thì ra là thế, thì ra chỉ là một tên không biết xem hàng. Không sao, chỉ cần hắn biết rõ giá trị của thánh hồn thì tuyệt đối không thể từ chối. Vinh Ba cười vui vẻ, giải thích: “Thánh hồn này là hồn vực do thánh giả lưu lại, tác dụng lớn nhất của nó là làm tăng hồn trị. Thánh cốt kia chỉ giúp ngươi tăng 10 điểm hồn trị, nhưng thánh hồn thì có thể giúp ngươi tăng ít nhất 50 hồn trị. Nói thế đã hiểu chưa?”

“Thì ra là thế.” Đường Thiên bừng tỉnh, nhưng lại nhắc lại: “Nhưng ngươi vẫn phải thêm!”

Vinh Ba trầm mặt xuống quát: “Tiểu ca, lòng người không thể như rắn nuốt voi được, hãy cân nhắc cho kĩ để tránh tổn thương hòa khí.”

Đường Thiên chỉ vào cái cán ô hỏi Vinh Ba: “Giá trị của Thánh hồn so với cán ô này thì hơn bao nhiêu?”

“Gấp 10 lần có thừa!” Vinh Ba ngạo nghễ đáp.

“Gấp 10 ngươi cũng đã dám đưa ra rồi, thêm một cái thì có quan trọng gì lắm đâu?” Đường Thiên lẽ thẳng khí hùng, dường như đối phương thực sự đang thiếu nợ hắn vậy.

Tiểu Nhị trợn mắt há mồm… Còn… còn có thể mặc cả như vậy nữa sao?

“Vì một mà ngươi lại từ chối mười sao?” Sắc mặt Vinh Ba trầm xuống.

“Ngươi đã chịu xuất ra mười nên điều đó chứng minh nó đối với ngươi còn quan trọng hơn cả mười.” Đường Thiên lắc đầu: “Giờ ta không muốn thêm một nữa rồi, ta muốn ba.”

“Tiểu ca cảm thấy Quang Minh võ hội có thể dễ bắt nạt như vậy sao?” Vinh Ba lạnh giọng hỏi.

Đường Thiên giơ lên hai ngón tay: “Thêm năm.”

Vinh Ba nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một hồi, bỗng nhiên ha hả cười: “Thành giao! Tiểu ca thực sự là người hiểu rõ lòng người, bội phục, bội phục! Nhưng như thế với ta thật sự quá không công bằng đi.”

Đường Thiên không khách khí đáp: “Ai bảo ngươi nhiều tiền làm chi.”

Nụ cười rớt khỏi mặt Vinh Ba.

Mộc trưởng lão cất tiếng cười dài, tiếng cười tùy ý lại giống như đao đang lóc xương lóc thịt trong lòng Vinh Ba.

Diệp Triều Ca chỉ bình tĩnh nhìn Đường Thiên, hắn không có một chút tức giận. Hành vi của đối phương cũng không làm hắn bất ngờ.

Lần trước chiến đấu, đối phương đã biểu hiện ra lực khống chế siêu cường, hắn đã cảm thấy đối phương không phải hạng người dễ bắt nạt gì.

Mà tận mắt chứng kiến cuộc đàm phán, hắn càng thêm vững tin vào tâm cơ thâm trầm của đối phương. Trưởng lão xuất ra thánh hồn không những không làm đối phương thiệt thòi gì, trái lại còn bị đối phương nhìn rõ quyết tâm, từng bước lấn tới. Lần đầu tiên Diệp Triều Ca thấy trưởng lão tiến thoái không xong như thế, gã này đúng là đã đạt tới tình trạng không thể dò được lòng dạ nông sâu rồi.

Một đối thủ đáng sợ!

Tiểu Nhị đã hoàn toàn bị dọa phát ngốc, hắn ngơ ngác nhìn Vinh Ba móc ra một kiện hồn bảo, sau đó dẫn Diệp Triều Ca rời đi.

Bóng lưng Vinh Ba sao lại cho hắn có cảm giác như đang chạy trối chết vậy? Tiểu Nhị âm thầm lắc đầu, chắc mình đã nhìn nhầm rồi… Trưởng lão Quang Minh hội lòng sâu không lường được, mỗi kẻ đều có trí tuệ thông thiên, làm sao có thể chạy trối chết được…

Đường Thiên đang thưởng thức hồn bảo vừa tới tay, đó là một cái thương nhỏ rất tinh xảo, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đen thùi lùi, cũ kỹ, không quá bóng bẩy như đồ trang sức, đúng là rất tự nhiên. Trên thương có hai chữ đỏ thẫm là “Hậu Phát.”

Một bên, Mộc trưởng lão bình thản nói: “Ngươi không lỗ đâu. Cái Hậu Phát thương này là một kiện hồn bảo hoàn chỉnh. Bí bảo mạnh nhất của Hậu Phát tọa là tơ Phát Như, tiên loại rất nhiều, phẩm chất đều không tồi. Mà chủ thể chế tác Hậu Phát thương này là một tiên tác bị đánh tan thành những sợi tơ nhỏ, sau đó rót vào trong nha thương của Ô Nha tọa, là một hồn bảo hoàn chỉnh. Vừa vặn ngươi có thể dùng tới nó. Tàn kiện kia của ta phẩm chất cũng không tệ, nhưng không phải ngay lập tức ngươi có thể sử dụng được.”

Trong giọng nói của Mộc trưởng lão lộ ra niềm vui sướng, có thể thấy đối thủ phải chịu nhiều thiệt thòi như thế làm sao hắn lại không hài lòng cho được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK