Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đằng sau thanh âm đáng sợ của hàn triều còn có âm thanh không ngừng thôn phệ lẫn nhau không ngừng vang lên. Đường Thiên tận mắt trong thấy mấy cỗ thi thể ngay sau đó những mảnh nhỏ bí bảo đều bị đánh tan biến thành lam phần nhỏ như bột mịt.

Đường Thiên thấy thế cảm giác như toàn bộ lông tóc của mình đã dựng đứng lên.

Bản thân chất liệu chế tạo bí bảo đều phi thường xuất sắc, thêm vào thời gian bồi luyện tẩm bộ của tinh lực trong thời gian dài, bị bảo rất khó bị phá hủy. Nhưng mà nhìn thấy hàn triều tụ tập lại thành sóng dữ như 1 con quái thú nuốt chửng mọi thứ trên đường nó đi, ngay cả bị bảo cũng bị nghiền nát dễ dàng thành lam phấn, Đường Thiên không nhịn được mà nuốt ực 1 cái.

Cái gì san bằng hào khí của Lục Phân Nghi Tinh rồi, thời điểm này xem chừng đã không còn chút tăm hơi nào gọi là hào khí rồi, nếu như ném chính thân thể nhỏ bé của mình mà bay vào đó thì chỉ trong giây lát sẽ bay ra 1 chùm làm phấn thôi, Đường Thiên lẩm bẩm.

Thật là đáng sợ.!.

Thiên Huệ tuyệt đối sẽ không thích 1 đống bụi lam phấn đâu.!.

Ý nghĩ này làm cho Đường Thiên không biết toát lên 1 cỗ lực lượng không tên không biết từ nơi nào kéo tinh thần hắn vụt lên, Đường Thiên vọt lên lao tới trước phía trước đội ngũ.

Hắn quay mặt lại hỏi Đinh Thân hô lớn :”Băng động ở đâu?”

“Ở ngay phía trước thôi !.” Đinh Thần không dám quay đầu lại, vừa nói vừa vùi đầu điên cuồng chạy tới.

Lam sắc hàn triều càng ngày càng lại gần bọn họ, phành, một hòn đá nhỏ bị hàn triều cuốn theo, như 1 mũi tên bắn trúng mông của Nha Nha. Nha Nha không có phòng bị lập tức bị bắn bay đi, Đường Thiên xuất thủ mau lẹ ra tay nhanh như chớp giật ôm lấy Nha Nha không thèm xem xét đem nó đặt lên phía trên.

Nha Nha bị choáng váng đến hồ đồ, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi tóm chặt lấy tóc Đường Thiên mà rên rỉ vì đau đớn vừa phải chịu.

Đường Thiên bị nắm tóc đau đến vặn vẹo mặt mũi, cái tên hỗn đản này, chờ chút nữa ngươi sẽ biết Đường Thiên ta thu thập ngươi thế nào.!.

Đinh Thân kinh hỉ gào điên cuồng :”Phía trước, chính là ở phía trước.”

1 hang động ước chừng có đường kính hơn 10m xuất hiện ở trước mặt của mọi người, gọi là băng động thực ra cũng không thích hợp lắm, thực ra đây chỉ là 1 cái khe do băng nguyên mở ra mà thôi, có thể nhìn vết rách 1 cách rõ ràng, dọc theo băng động 2 đầu kéo dài về phía sau.

Mọi người đang gặp tử môn gặp sinh địa nên trên mặt mỗi người đều mừng như điên, lập tức nhảy xuống băng động vừa nhìn thấy.

Oành.!.

Mọi người cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, sóng hàn triều dữ dội tựa như thủy triều quét ngang qua băng động ở phía trên đỉnh đầu bọn họ.

Âm thanh làm cho mọi người rợn hết tóc gáy, băng động ở trên đầu mọi người không ngừng bị đánh tán loạn, các tầng băng dày đặc bị đánh vỡ tán loạn ầm ầm rơi xuống. Các tầng băng trên cao mấy chục trượng trên đầu Đường Thiên nhìn thấy ở trên đỉnh đầu mình đang rạn nứt với 1 tốc độ kinh người.

Nếu như các tầng băng này hoàn toàn sụp xuống thì bọn người Đường Thiên đang trốn ở dưới sẽ hoàn toàn bị chôn sống.

Dưới tình thế cấp bách trước mắt, trên tay Đường Thiên nhanh chóng xuất hiện 1 thạch tinh xanh nhạt, lúc này đây hắn không cần biết cấp độ của thạch tinh là bao nhiêu, bàn tay hắn đột nhiên dùng sức bóp mạnh toàn bộ thạch tinh ở trong tay mình.

Năng lượng nồng nặc trong giây lát tràn ra bốn phía.

Đường Thiên gào lớn lên :”Tiểu Nhị, bung dù.!.”

Tiểu Nhị đang lơ lửng trên đỉnh đầu của Đường Thiên nghe vậy, tay phải nắm lấy cán tinh tán đưa ngang trước ngực, tả chưởng nho nhỏ huy vũ cán tinh tán, song chưởng hợp lại, nhẹ nhàng chà xát quanh tinh tán.

Hô.!.

Năng lượng đang phiêu dật ở xung quanh dường như bị 1 sức hấp dẫn nào đó lôi cuốn nhanh chóng tràn về tinh thần tán.

Quang mang chói mắt xoay tròn theo mặt tinh thần thán sau đó khuếch tán về 4 phía, Tiểu Nhị đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt đen bóng như diệu thạch sáng bừng lên kèm theo quang mang khó hình dung, nhìn thoáng qua thì khuôn mặt ngốc manh tinh xảo kia cực kỳ giống với Đường Thiên rồi, trên mặt Tiểu Nhị toát ra vể nghiêm túc hiếm thấy. Nó mở 2 tay ra, hai chân đứng thế trụ đứng thẳng phối hợp với thân thể tạ thành 1 hình chữ thập, trên đường phục lam sắc không gió mà lay động bay phấp phới trong gió, tỏa khí thế cường đại ra xung quanh.

Ở trong ánh mắt Tiểu Nhị, mặt của tinh thần tán nhanh chóng mở rộng ra.

Phanh.!.

Mặt của tinh thần tán mở rộng ra, giống như là lực lượng của 10 phần đao phong, nhanh chóng chìm vào bên trong vách băng ở 2 bên mọi người.

Oành.

Băng tuyết từ trên rơi xuống, mang theo thanh thế kinh khủng đánh lên mặt của tinh thần tán, mặt của tinh thần tán quang tinh không ngừng sáng lên, mặt tinh tán không ngừng chớp sáng.

Đường Thiên vừa nhìn thấy tình thế không ổn đã bất chấp mọi thứ, lại 1 lần nữa bóp nát 1 thạch tinh ở trong tay mình, gào lớn 1 cách gấp gáp.

“Tiểu Nhị.”

Năng lượng tràn ra bốn phía.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhị 1 lần nữa khôi phục lại vẻ ngơ ngác của mình, thân hình nó đột nhiên tiêu thất, dường như đồng thời lúc đó nó xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Nó nhìn thoáng qua Đường Thiên, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng mà Đường Thiên dám khẳng định rằng tên gia hỏa này chắc chắn là đang nhìn mình rất chăm chú.

Ở trong không trung, cũng không biết được Tiểu Nhị mượn lực như thế nào, đầu gối nó hơi co lại ngay sau đó giống như hỏa tiễn phóng vụt lên cao, 2 tay mở ra thân hình Tiểu Nhị không ngừng xoay tròn như 1 mũi khoan.

Năng lượng không ngừng tán dật ra ở xung quanh điên cuồng hướng về song chưởng của Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị đang mãnh liệt bay lên theo hình xoắn ốc, 2 tay mở ra hết cỡ mang theo 2 đạo quang mang lượn lờ xung quanh. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, khi bay nhanh qua gần với cán của tinh thần tán lúc đó Tiểu Nhị như 1 đạo quang tiễn thẳng tắp.

Phanh.!.

Quang tiễn chìm vào trong cán tinh tán, quang mang của tinh thần tán tăng vọt lên, ở trên mặt của tinh tán quang mang đột nhiên sáng bừng lên giống như tinh không mênh mông, làm cho mọi người thấy có thể thấy rõ cả tinh vân và các ngôi sao to nhỏ khác, hàng tỉ hàng tỉ ngôi sao làm cho ánh mắt mọi người không tự chủ được mà bị hấp dẫn.

Mặt của tinh tán chậm rãi chuyển động, quang mang trên mặt tinh tán đang từ mỏng manh lại bỗng dung sinh ra 1 cỗ dư vị thâm trầm dày nặng.

Tiểu Nhị cầm lấy cán tinh tán, an tĩnh phập phềnh ở trong không trung.

Trên khuôn mặt tinh xảo khả ái đang cũi đầu nhìn xuống có chút ngơ ngác.

Bang bang phanh!

Thân thể mọi người lúc này mới chạm vào mặt đất, nhưng mà mặc kệ tiếng kêu rên đau đớn của mọi người bọn họ đều bị biểu hiện cường hãn đến kinh hồn bạt vía của Tiểu Nhị làm cho kinh hãi ngẩn ngơ.

Tên tiểu nhi tử này…. Có chút lợi hại à…

Trước đây thế nào mà lại không phát hiện ra được chứ, hóa ra là Tiểu Nhị không phải là nhị hàng ( con hàng lởm ) như mình tưởng tượng.

So với Đường Thiên, trên mặt những người khác hiện lên vẻ khiếp sợ không thôi, bọn họ hoàn toàn kinh hãi vì việc vừa rồi. Lúc trước bọn họ gặp qua đâu có điên cuồng như thế, làm sao mà có vũ kỹ kinh khủng như thế được.

Phía trên băng tuyết vẫn đang ầm ầm rơi xuống khối lượng chỉ sợ lên tới vạn tấn, mà quang tán mỏng manh kia lại sừng sững bất động.

"Y y y!"

Tiếng hét chói tai lo lắng của Nha Nha cắt đứt sự yên tĩnh, Đường Thiên giật nẩy mình, Nha Nha vội vàng nắm chặt lấy tóc hắn, lúc Đường Thiên định thần nhìn lại tức thì ôm bụng cười to.

"Ha ha ha ha, Nha Nha, ngươi cũng quá thảm rồi!"

Một hòn đá nho nhỏ đang găm trên cặp mông hồng hồng mũm mĩm của Nha Nha. Cái mông của Nha Nha vốn là hồng hồng mũm mĩm như là quả đông, giờ xuất hiện 1 mảnh đá tựa như là gắn thêm 1 cái đinh mũ lên trên quả đông, xung quanh mảnh đá nhỏ găm trên mông của Nha Nha bị đè ép thành 1 vòng thịt có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy rất khôi hài.

Nghe tiếng cười vô tâm của Đường Thiên, Nha Nha lại càng nôn nóng hơn, nó không ngừng đung đưa cái mông của mình trước mặt Đường Thiên, cố gắng năn nỉ Đường Thiên gỡ mảnh đá ở trên mông của nó xuống.

“Ha ha ha ha, Nha Nha à Nha Nha, cái này gọi là trong nhu có cương đó, cũng có tên gọi khác là mông nở đẹp như hoa, mông cơn xoáy, cái này gọi là mông cơn xoáy, người khác thì có cơn say rượu, Nha Nha ngươi thì có mông cơn xoáy, ha ha ha ha.!” Một vị đại húc khác cười lớn hả hả, sau đó càng cười đến mức khó có thể dừng lại được.

Đường Thiên cũng cười đến mức nước mắt nước mũi bắn tung tóe, bất quá hắn vẫn còn đứng dậy được sau 1 hồi bò lăn vì cười, sau khi đem Nha Nha tóm lại, hắn còn cảnh cáo Nha Nha :”Lúc này đây mà người muốn đánh rắm hây dám ho he gì đó, chắc chắn là ta sẽ làm thịt ngươi ngay tại trận.!.”

Cái mông của Nha Nha nhấp nhô lên xuống, tìm chỗ nào đẹp đẹp để hạ xuống, Đường Thiên nhanh chóng tìm thanh chủy thủ, rồi nhanh chóng móc mảnh đá đang vướng trong mông Nha Nha ra. Thanh chủy thủ này là 1 kiện bí bảo, bất quá lúc này trong tay Đường Thiên thì không khác gì 1 công cụ phẫu thuật, chỉ có thể sử dụng như dao phẫu thuật mà thôi.

Không nghĩ tới là vô luận Đường Thiên dùng lực như thế nào đi nữa thì mảnh đá nhỏ đó vẫn vững vàng găm chặt trên mong Nha Nha, dù hắn có moi móc đào bới thế nào cũng không suy suyển. Đường Thiên cảm thấy có chút tà môn ở đây, hắn phải sử dụng tới chút lực lượng, rắc rắc, chủy thủ trên tay hắn bị bẻ gãy trong nháy mắt.

Đường Thiên ngây ngẩn cả người, ngay cả Binh đang đứng hút thuốc nhả khói cũng ngẩn cả người.

Tuy rằng thanh chủy thủ này chỉ là 1 kiện đồng thau bí bảo nhưng mà nó vẫn là 1 kiện bí bảo. Đường Thiên có thể bẻ gãy nó rất bình thường nhưng mà dùng chủy thủ để cạy mảnh đá mà bị nó bẻ gãy thì đúng là có điểm không bình thường.

Binh đi lại gần, ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái :”Đúng là không tầm thường, Nha Nha, vận khí của ngươi thực sự là tốt đến bất ngờ, mảnh đá này không giống như các mảnh đá tầm thường khác.”

Đường Thiên gọi Đinh Thần lại hỏi chuyện :”Ngươi đã gặp phải loại đá này bao giờ chưa.?.”

Đinh Thần nhìn kỹ trước sau, đây là 1 khối đá màu đen, mặt ngoài khối đá có từng đạo hoa văn lam sắc như sóng nước, khi sờ lên thấy phẩm chất phi thường cứng rắn, hắn lắc đầu :”Bẩm đại nhân, thuộc hạ chưa từng gặp qua.”

Việc Nha Nha bị hòn đá bắn trúng hắn cũng tận mắt nhìn thấy, Đinh Thần suy nghĩ chốc lát rồi nói :”Đại nhân, khối đá này tuyệt không phải phàm vật, có thể ở trong hàn triều mà không bị đánh tan là điều mà thuộc hạ chưa từng nghe quá. Từ cấp hoàng kim bí bảo trở xuống, ở trong hàn triều chắc chắn sẽ bị đánh tan nát. Hòn đá này có thể chịu đựng sự nghiền áp ở trong hàn triều tuyệt không phải vật đơn giản.”

Đường Thiên buông 1 tay :”Nha Nha, ngươi nhặt được bảo vật rồi! À mà không đúng, ngươi được bảo vật tuyển trúng mới đúng.!. Quả nhiên không hỏ là Nha Nha nhà chúng ta, vận khí này của người không ai có thể so sánh được.”

Nha Nha há hốc mồm miệng, quỳ rạp trên mặt đất giống như sâu lông, chổng mông lên trời, nước mắt lưng tròng, nhìn Đường Thiên với ánh mắt van xin tội nghiệp.

Vừa nhìn thấy biểu tình này của Nha Nha, Đường Thiên cũng cảm thấy thương cảm cho tên gia hỏa này, tiện tay đem cái tiểu kì đang cắm ở mông Nha Nha gẩy gẩy mấy cái, ngăn trở mảnh đá nhỏ.

“Này, như vậy không phải là quá rõ ràng hay sao. Tốt rồi, tốt rồi, nam nhi đại trường phu, sao lại bởi vị chuyện có thêm 1 cái mông cơn xoáy mà ủ rũ thế chứ, Hồn tướng thần nha, chỉ là 1 mảnh đá nhỏ mà thôi, làm sao đánh bại ngươi được cơ chứ.?.”

Nha Nha chuyển từ khóc thành cười, nhảy dựng lên đứng thẳng trên mặt đất. Sau đó nó men theo vách băng nhảy về phía trước như 1 con sóc nhỏ, trong nháy mắt nó đã tới bên Tiểu Nhị ở 1 chỗ cao cao.

Nha Nha lắc lắc cái mông, xoay qua xoay lại, khoe với Tiểu Nhị về vật trang sức mới ở trên mông nó.

Tiểu Nhị làm ra vẻ cao ngạo lườm qua 1 cái, rồi lại khôi phục lại vẻ ngơ ngác ban đầu.

Mọi người dần dần bình tĩnh lại sau màn kinh khủng vừa rồi của Tiểu Nhị, ở trên đầu hàn triều vẫn đang gào thét không thôi nhưng mà bởi vì băng tuyết dày đặc phân tách nên không có đáng sợ như những gì nhìn thấy.

Quang mang của tinh thần tán hạ xuống giống như là 1 bầu trời đầy sao đang dần hạ xuống, trong như vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn có quang mang lóe lên.

Binh gọi Đinh Thần lại hỏi chuyện :”Ta hỏi ngươi chút sự tình.”

Đinh Thần vội vàng nói :”Mời đại nhân hỏi .”

“Ta nghe nói ở võ tràng gần nhất có sự ba động của năng lượng, ngươi có biết không.?.” Binh thấp giọng hỏi.

“Đúng thế thưa ngài.” Đinh Thần bừng tỉnh trong lòng, hắn trịnh trọng nói :”Đó là ở nội võ tràng, qua một khoảng thời gian nhất định, nội võ tràng sẽ có những ba động năng lượng kỳ quái, mọi người đều nói rằng ở trên tay của tràng chủ đang nắm giữ 1 báu vật nào đó. Nhưng mà không có ai nhìn thấy hay gặp qua, nội võ tràng phòng thủ canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta chỉ là ngoại võ tràng đệ tử, không thể di vào trong được.”

Binh ngây người 1 cai, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt, hắn gấp giọng hỏi :”Chờ chút, ngươi vừa nói

cái gì mà nội võ tràng với ngoại võ tràng.?.”

Đinh Thần giải thích :”Đệ tử của võ tràng chia làm 3 loại, đệ tử thân truyền, đệ tử nội võ tràng và đệ tử ngoại võ tràng. Đệ tử của ngoại võ tràng đều tu luyện ở bên ngoài tu luyện doanh, tiến hành học tập cơ bản cùng tu luyện. Chúng ta thuộc về Hàn Cổ doanh, đó là 1 trong các ngoại võ tràng trọng yếu.”

“Nói cách khác ba động không có ở nơi này.?” Khuôn mặt tú lơ khơ của Binh ngẩn ra.

“Đúng rồi, ba động ở trong nội võ tràng cách nơi này rất xa, rất xa.” Đinh Thần giải thích.

Lạch cạch, điếu thuốc đang nằm trên tay Binh rơi xuống mặt đất, Binh trợn tròn mắt vì điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK