Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Binh nhận ra vẻ khác lạ của Đường Thiên, hắn lo lắng nhắc nhở: “Thiếu niên, bình tĩnh một chút!”

Bóng người trước mặt biến mất khiến lông tóc Tiểu Kim đột nhiên dựng đứng, cực kỳ căng thẳng, cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có trong nháy mắt bao phủ hắn.

Vẻ mặt Đường Thiên không biểu lộ gì, nhưng trong mắt hắn lại bốc lửa.

Hắn nghĩ tới mình, nghĩ tới An Đức học viện của mình, nghĩ đến khi đó vì một hy vọng mờ ảo mà đi đánh bạc bỏ ra năm năm cực kỳ quý giá, hắn không hề hối hận, bởi vì đó chính là hy vọng, đó là lý tưởng!

Không có gì quan trọng hơn điều đó!

Bởi vì đó là tôn nghiêm sau cùng của cuộc đời, bởi vì đó là không khí hít thở khi sống trên đời, bởi vì đó là ánh nắng xua tan mọi lo âu, bởi vì đó là lý do duy nhất chứng minh mình còn sống. Dù cho ngươi có bị cả thế giới này thờ ơ, cười nhạo, dù cho vận mệnh ngươi có như thế nào, dù cho ngươi dãy dụa trong địa ngục, thứ có thể cho ngươi dũng khí, cho ngươi kiên trì không bị đánh bại chính là lý tưởng nho nhỏ trong nội tâm ngươi, chính là đám mây hy vọng mờ ảo phảng phất kia.

Vì cái gì mà cưỡng ép nó? Vì cái gì mà đùa giỡn nó?

Vì cái gì?

Nắm giữ lý tưởng của người khác, hy vọng của người khác, đùa giỡn sinh mệnh của người khác, không thể tha thứ!

Tuyệt đối KHÔNG! THỂ! THA! THỨ!

Căm hận dâng trào cùng với sát ý khiến con mắt Đường Thiên phủ đầy tơ máu, nhìn Tiểu Kim đang hoảng hồn, hắn không có nửa điểm đồng cảm. Hắn như tia chớp xông tới Tiểu Kim, tốc độ nhanh như quỷ mỵ. Tiểu Kiêm vô thức vươn cánh tay ra định ngăn lại, nhưng hai tay đột nhiên đau nhức, hắn giống như bị một con thú điên chạy trực tiếp đập vào.

Răng rắc, hai tay đứt gãy.

Thế tiến tới của Đường Thiên không chậm lại chút nào, mạnh mẽ đập vào người Tiểu Kim. Vào nháy mắt hai bên đụng nhau, thân thể Đường Thiên nhẹ nhàng run lên.

Băng tự quyết!

Thân thể Tiểu Kim run lên, hai mắt hắn bỗng dưng mở to, con ngươi bên trong lập tức phủ đầy vẻ kinh sợ cùng tuyệt vọng.

Chỉ một cái hoa mắt của mọi người, Tất A Sửu liền hóa thành một đạo tàn ảnh cực nhanh, xông thẳng vào người Tiểu Kim, thân thể Tiểu Kim giống như bị một cây chùy lớn đập lên, thình thịch, trực tiếp bay ra ngoài.

Một tiếng “Thình thịch” nặng nề kia khiến da đầu mọi người đều tê dại, có thể tưởng tượng lực va chạm vừa rồi đáng sợ đến bực nào.

Thân thể Tiểu Kim còn chưa rơi xuống, mọi người đã có thể thấy rõ ràng tròng mắt hắn đã mất đi sức sống, thân thể hắn mềm nhũn như rắn, góc độ cong lên quỷ dị, có thể thấy rõ ràng xương trong cơ thể hắn hầu như toàn bộ đều hóa thành bột mịn.

“Muốn chết…” Thanh âm kinh sợ của Mộc lão tam còn chưa hết, Đường Thiên nương theo lực phản hồi va chạm vừa rồi, đầu ngón chân điểm trên mặt đất, tuyết đọng dưới đất đột nhiên nổ tung, tung bay khắp trời.Thân hình Đường Thiên gập lại, mang theo vô số tàn ảnh đánh về phía Mộc lão tam.

Một ánh đao mang yêu dị chói mắt đột nhiên sáng lên trước mặt Đường Thiên.

Đao mang một phân hai, hai phân bốn, bốn phân tám…Trong nháy mắt, vô số đao mang giống như một tấm lưới lớn, còn Đường Thiên như con thiêu thân nhào vào lửa, lao vào tấm lưới lớn này.

Trên mặt Mộc lão tam lộ nụ cười tàn khốc, thực lực Đường Thiên khiến hắn giật nẩy mình, hắn vừa rồi ra tay chính là sát chiêu, không chủ quan chút nào.

Dệt Mộng Đao!

Một chiêu này hễ khi hắn đã xuất thủ thì chưa từng thất bại. Hơn nữa lần xuất thủ này không hề có chút do dự, đã dùng toàn bộ chân lực dũng mãnh cuộn trào vào loan đao.

Loan đao trên tay hắn tuy rằng không phải là hoàng kim bí bảo nhưng không phải vật phàm, nó là bí bảo cấp bạch ngân hoàng đạo, chòm song ngư Ngư Hồ Kỳ.

Bí bảo cấp bạch ngân hoàng đạo là bí bảo bạch ngân cao cấp nhất. Chân lực dũng mãnh mãnh liệt cuộn trào vào thân đao, thân đao liền run rẩy, giống như vây cá đong đưa trong nước.

Đao mang chi chít dày đặc thoáng cái đem Tất A Sửu bao trùm kín đáo chặt chẽ, những đao mang như cá bơi trong nước, linh hoạt vô cùng, tràn ra khắp nơi.

Ba ba ba!

Giống như rang đậu, một loại âm thanh theo lưới đao mang bùng nổ vang lên, bộ dáng đang tươi cười của Mộc lão tam chợt cứng lại.

“Không tốt…”

Lời hắn còn chưa dứt thì lưới ánh đao do đao mang dày đặc đang cuộn trào mãnh liệt tạo thành bị nổ tung như hoa tuyết. Khắp bầu trời toái mang cùng hoa tuyết tung bay, một bóng người mơ hồ như một loại quỷ mỵ xuất hiện trước mặt Mộc lão tam.

Trong ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi của Mộc lão tam, Đường Thiên đơn giản bước tới rồi tung quyền, thân thể đột nhiên bung ra như lò xo, nắm tay dễ dàng bắn trúng loan đao trong tay Mộc lão tam!

Dù cho là bí bảo cấp bạch ngân hoàng đạo cũng không cách nào chống lại sức mạnh của một quyền này, một loại vết rạn như mạng nhện trong nháy mắt bò đầy toàn bộ thanh đao, phanh, thân đao hoàn toàn tan vở, những mảnh nhỏ lớn nhỏ như móng tay giống như một chùm hạt mưa chìm vào trong cơ thể Mộc lão tam.

Phốc!

Hơn trăm cột máu thật nhỏ cùng lúc từ trong thân thể Mộc lão tam mà bắn ra như gió bão.

“Đáng chết!”

Binh tức muốn bể phổi, vang giọng mắng. Đến lúc này, hắn biết rõ tình huống không thể vãn hồi, Binh cùng Nha Nha đồng thời từ trong cơ thể Đường Thiên bay ra.

Chống ô ngôi sao, Tiểu Nhị giống như một cơn lốc xoáy từ trong cơ thể Đường Thiên bay ra, ô ngôi sao trong tay chuyển động quay tròn, vô số ngôi sao dao động rơi ra, hóa thành một chùm cát chớp sáng chớp tối bay về phía mấy tên võ giả chuẩn bị thoát đi.

Nha Nha vừa té xuống đất, liều gào lên, giống như đạn pháo bắn ra khỏi nòng, biến mất trong không trung. Tức thời, nó xuất hiện phía sau một gã võ giả chạy trốn, nắm tay nhỏ tung ra một quyền.

Thôn quang thiết quyền!

Võ giả đang chạy trốn cuống lên, theo bản năng thi triển ra vũ kỹ phòng ngự, quang thuẫn màu xanh xuất hiện phía sau hắn.

Nắm tay nhỏ phủ sắc đen của Nha Nha bắn trúng quang thuẫn, không một tiếng động, nắm tay liền đem quang thuẫn thôn phệ xuyên thủng. Nắm tay nhìn đáng thương của Nha Nha bắn trúng lưng đối phương, nhìn qua thật buồn cười.

Thế nhưng ngay sau đó tiếng “thình thịch” nặng nề vang lên, như tiếng tấm thép dày bị đánh xuyên qua, thân thể võ giả cứng đờ, phía sau lưng hắn xuất hiện lỗ máu còn lớn hơn thân thể Nha Nha, xuyên từ sau tới trước ngực.

Khuôn mặt võ giả cứng đờ, thân thể cứng nguyên tại chỗ.

Chùm quang cát ngôi sao của Tiểu Nhị giống như một chùm lửa mỹ lệ, lặng yên không một tiếng động chìm vào cơ thể mấy tên võ giả, ba ba ba, thân thể mấy tên võ giả giống như một loại khí cầu nổ tung.

Ánh mắt Đường Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Lý Lương Khâu, nhếch miệng cười, vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Lý Lương Khâu tay chân lạnh lẽo, hắn biết rõ lần này đụng phải đá cứng rồi, hắn đè nén trấn định: “Các hạ, cái này là hiểu lầm, ta chịu bồi thường, bất cứ điều kiện gì!”

“Bồi thường?” Trên mặt Đường Thiên không giấu được vẻ xem thường cùng khinh miệt: “Ngươi có tư cách nói chuyện bồi thường với ta?”

Thân thể hắn khẽ động, tung ra một quyền đơn giản nhất!

Trong tay Lý Lương Khâu xuất hiện một thanh kiếm, hàn mang từ mũi kiếm lóe lên, tiếng xé gió bén nhọn, kiếm mang sắc bén bùng nổ như mưa bắn nhanh về phía Đường Thiên. Hắn không hề sử dụng sát chiêu, vừa rồi sát chiêu của Mộc lão tam đã cho hắn thấy thực lực của đối phương vượt quá xa tưởng tượng của mình.

Khi kiếm mang của hắn đánh lên nắm tay của Đường Thiên, hắn mới biết con quỷ này có sức mạnh đáng sợ như thế nào!

Đáng chết!

Hiện tại hắn đang hối hận vì cái gì mà vừa rồi không phát ra tín hiệu cầu viện…

Lực kiếm mang có thể xuyên thủng sắt thép, thế nhưng vừa đụng tới nắm tay đối phương liền giống như sóng biển vỗ lên đá ngầm, trong nháy mắt bị đánh tan. Lý Lương Khâu phát hiện mình căn bản không thể đối phó bèn tìm cách xin cầu viện!

Hắn biết rõ lần này nguy hiểm thật rồi, khóe mắt hắn thoáng thấy một bóng người, trong lòng vui vẻ, lớn tiếng quát: “Đinh Thần, nhanh cầu viện!”

Nới đây cách tu luyện doanh chỉ có ba mươi dặm, một khi phát ra tín hiệu cầu viện, trợ giúp rất nhanh sẽ tới!

Đinh Thần chính là võ giả dẫn đầu, sắc mặt hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, hắn biết rõ lần này sự tình rối loạn lớn rồi. Tất A Sửu tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, hắn đến nơi này tất nhiên có mục đích khác. Mà nếu Lý Lương Khâu chết ở chỗ này thì căn bản hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào, đối với toàn bộ Thương Dương võ trường thực sự sẽ là một trận động đất, tiểu nhân vật như mình khẳng định tan thành tro bụi.

Tay hắn run rẩy, liền muốn cầu viện…

“Người phải nghĩ rõ ràng nha!”

Một âm thanh lạnh lẽo mang theo mấy phần trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Tay Đinh Thần run lên, hắn hoảng sợ ngẩng đầu, một gã Hồn tướng phập phềnh cách hắn không xa, đang cười chế giễu mà nhìn hắn.

Binh vừa thoát ra cũng không có gia nhập chiến đấu mà chỉ giám thị cái đám lính mới này, phòng ngừa có người chạy trốn. Lấy thực lực của Đường thần kinh thì đối phó một đám người như thế căn bản không cần hắn phải hỗ trợ.

Khuôn mặt Lý Lương Khâu vặn vẹo, hắn đang phải hứng chịu công kích như cuồng phong bão táp của Đường Thiên, cận kề nguy hiểm.

Đường Thiên hoàn toàn không có chút lưu tình nào, lồng ngực hắn tràn ngập lửa giận, hắn hoàn toàn giết đỏ cả mắt rồi, chiêu thức trong tay vô cùng đơn giản, tất cả đều là vũ kỹ cơ sở nhưng mỗi chiêu đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, cùng với tốc độ cực nhanh, Lý Lương Khâu đã vận dụng toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Bản lĩnh vững chắc của Lý Lương Khâu lúc này được biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà hắn càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng sợ hãi, đối phương thậm chí còn không dùng chân lực, thế mà lại hoàn toàn áp chế hắn, trên đời này lại có gia hỏa kinh khủng như vậy?

Mình sẽ chết sao?

Nỗi sợ hãi cái chết không ngừng dày xéo tâm linh hắn, tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn xung quanh càng khiến hắn tiến gần hơn tới sụp đổ. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, hai mắt tóe máu hô lớn: “Đinh Thần, người không muốn sống hả, nếu ngươi không cầu viện, ta sẽ giết cả nhà ngươi…”

Đinh Thần run rẩy, nhưng mà Hồn tướng kia giống như một bóng râm đè lên, hoàn toàn bao phủ lấy hắn, hắn không thể nhúc nhích được dù chỉ động ngón tay một chút.

Đường Thiên giận tím mặt: “Ta xem ngươi giết được cả nhà ai!”

Sức mạnh mỗi một quyền càng lúc càng thêm kích động dâng trào, như thợ rèn vung búa tạ lên, như mưa đấm vào màn kiếm của Lý Lương Khâu.

Lý Lương Khâu phun ra một ngụm máu tươi, tử vong đã cận kề, hắn hoàn toàn rơi vào điên cuồng, tóc tai bù xù: “Ha ha ha, ta chết đi rồi thì kế hoạch của ngươi cũng xôi hỏng bỏng không, việc ngươi trả trộn vào nhất định sẽ bị phát hiện, haha!”

Kiếm mang của hắn điên cuồng bành trướng, hắn điên cuồng thôi động chân lực.

“Cha ta nhất định sẽ tìm ra hung phạm, ngươi trốn không thoát đâu! Kế hoạch ngươi xong đời rồi! Xong đời rồi…”

Một quyền một quyền, với tần suất kinh khủng nện trên màn kiếm, màn kiếm kịch liệt rung chuyển, thân thể Lý Lương Khâu như cái sàng lay động, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ miệng mũi hắn tuôn ra, nhìn thật đáng sợ.

Phanh!

Thân kiếm đứt từng khúc, màn kiếm biến mất.

Nắm tay trực diện bắn trúng trái tim Lý Lương Khâu, sức mạnh dâng trào chìm vào trong cơ thể Lý Lương Khâu, thân thể hắn run lên, tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy máu đen, hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên, hắn dường như không tin kết quả này.

Hắn như một cái cọc gỗ chậm rãi ngã về phía sau.

Đường Thiên chăm chú nhìn Lý Lương Khâu đổ nhào xuống, lửa giận trên mặt hắn đã mất, chỉ còn lại vẻ kiên quyết cùng cương nghị, hắn nhấn mạnh từng chữ, vang vọng bầu trời đầy gió tuyết.

“Ta sẽ mang đại quân san bằng Lục Phân Nghi tọa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK