Vào lúc Tần Hiên vừa định ly khai lôi đài , đám người Tần gia này trong nháy mắt bắt đầu vọt đến , vài người chắn trước mặt Tần Hiên , mặt khác mấy người còn lại thì hướng phía Tần Kỳ đã hôn mê vọt lại .
Đảo mắt qua Tần Kỳ trên mặt đất không rõ sống hay chết , những người Tần gia đó sắc mặt lúc này liền thay đổi .
- Ngươi giết thiếu gia?
Một người trong đó sắc mặt tối sầm nhìn Tần Hiên quát hỏi .
- Là tên phía vật kia sao?
Tần Hiên vẻ mặt lãnh đạm nhìn người vừa hỏi liếc mắt một cái , tiếp theo nói khinh thường nói :
- Tên phế vật đó không đáng để ta giết hắn !
Đang lúc nói chuyện , Hà quản gia cũng đã đi tới trên mặt lôi đài . Nghe thấy thế , nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng là, phía sau câu nói đầu tiên của Tần Hiên làm cho Hà quản gia tâm tư vừa mới buông lỏng lại bắt đầu thay đổi.
- Bất quá , Tần Kỳ tuy rằng không đáng để ta giết . Chỉ là , đã bị ta phế đi !
Tần Hiên sắc mặt lãnh đạm , ngữ khí bình tĩnh , tựa hồ vừa mới làm một loại chuyện bình thường không quan trọng .
Thế nhưng , lời nói của Tần Hiên lọt vào trong tai những người Tần gia , lại là cực kỳ khó nghe.
- Ngươi phế đi thiếu gia ?
Một kẻ tựa hồ là đầu lĩnh của đám người Tần gia kia sắc mặt âm trầm như rơi vào dòng nước xiết, nhìn Tần Hiên, trên người thấu phát ra từng luồng sát khí. Cùng lúc đó , sắc mặt mấy người Tần gia khác cũng liên tục kịch biến. Người nào cũng nắm chặt vũ khí trong tay, chỉ cần chờ tới khi mệnh lệnh hạ xuống, liền lập tức chém giết Tần Hiên.
Trong lòng Hà quản gia vừa nảy lên , mắt chứa đựng thâm ý liếc nhìn Tần Hiên , sau đó lại nhìn về phía Tần Kỳ đang bất tỉnh ở một bên, sắc mặt âm tình bất định, không biết nên nói cái gì .
- Người Tần gia các ngươi lẽ nào cũng chỉ là lấy nhiều người mà khi dễ ít người sao ? Tần Hiên lạnh lùng quét mắt qua mấy kẻ đang chặn ở trước mặt mình .
Mặc dù nói như thế , nhưng Tần Hiên lại không có lộ ra bất kỳ thần sắc sợ hãi nào .
"Hừ!" Đầu lĩnh của đám người Tân gia kia hừ lạnh một tiếng , sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Hiên .
- Nếu như không muốn Tần Kỳ chết mà nói , hãy mau cút đi !
Tần Hiên cười nhạt một tiếng , thân hình trong nháy mắt liền như quỷ mị trực tiếp từ bên cạnh mấy người Tần gia kia đi qua, nhẹ nhàng xuống đài .
Mấy người kia biến sắc , lúc này mới nghĩ đến chuyện đuổi theo .
- Trước xem thiếu gia thế nào đã .
Lời nói Hà quản gia nhàn nhạt truyền tới . Mấy người Tần gia này không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ dừng bước , hướng chỗ Tần Kỳ vọt lại.
Nhìn thấy Tần Hiên xuống tới , những người quan chiến từng người đều dùng ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn Tần Hiên .
Tần Hiên sắc mặt lãnh đạm, cũng không để ý những người này, trực tiếp đi tới bên người Thanh Thanh, sau đó cùng Thanh Thanh một đường vội vàng ly khai nơi này .
- Thanh Thanh?
Mới vừa ra bên ngoài đám người, một thanh âm có chút vui vẻ truyền tới .
Thanh âm có điểm quen thuộc .Nhìn theo phương hướng thanh âm truyền đến ,thì phát hiện một đám người đang hướng phía bọn họ nơi này đi tới , mà người đi ở phía trước chính là - Áo Luân .
- Thanh Thanh , rốt cuộc cũng thấy muội.
Áo Luân trên mặt lộ vẻ tươi cười , hướng phía nơi này bước nhanh đến . Nhìn thấy Thanh Thanh , trong mắt Áo Luân lộ ra một tia thần sắc hưng phấn .
"Hừ" nhìn thấy đó là Áo Luân , Thanh Thanh sắc mặt lại lập tức trầm xuống . Chỉ là liếc mắt qua đối phương một cái , mục quang Thanh Thanh liền thu trở về .
- Tần Hiên ca ca, chúng ta đi về trước đi.
Vừa nói , tay Thanh Thanh vừa kéo Tần Hiên , bộ dạng rất thân mật .
Nhìn một màn này , sắc mặt Áo Luân lúc này trở nên cực kỳ khó coi .
"Hừ!" Áo Luân vọt lên trên, chặn phía trước hai người Tần Hiên, cặp mắt tán ra hung quang nhìn Tần Hiên . Sau đó lại nhìn Thanh Thanh , mục quang từ từ nhu hòa xuống.
- Thanh Thanh, vì sao nàng liên tục tránh né ta ?
Áo Luân bước dài lên trước một bước, cầm lấy một tay Thanh Thanh, sốt ruột hỏi.
- Buông ra !
Sắc mặt Thanh Thanh rất không tốt . Lạnh quát một tiếng.
- Ta cùng với ngươi không có quan hệ gì cả, vả lại cũng không muốn đến gặp ngươi.
- Cái gì gọi là không có quan hệ ?Áo Luân nhất thời nóng nảy.
- Nàng chính là vị hôn thê của ta! Cùng lúc nói ra lời này , trên mặt Áo Luân đã có sắc giận dữ.
- Hắn cùng với nàng thì có quan hệ gì?
Nói đến đây, Áo Luân lại là phi thường căm hận Tần Hiên!
- Vị hôn thê? Trên mặt Thanh Thanh lộ ra một tia thần sắc trào phúng.
- Dựa vào cái gì nói ta là vị hôn thê của ngươi? Ai đáp ứng làm vị hôn thê của ngươi?
- Nàng, nàng, chính là phụ thân của nàng đồng ý, hơn nữa, chúng ta vẫn còn chỉ phúc vi hôn mà.(Chỉ phúc vi hôn: hôn ước được định ra khi còn trong bụng mẹ.)
Áo Luân nóng nảy. Nhìn thấy Thanh Thanh không chỉ không thừa nhận quan hệ của mình. Hơn nữa , hiện tại lại cùng Tần Hiên thân mật như vậy ! Hắn có thể nào không giận?
Trên thực tế, Áo Luân chính là bởi vì như thế, trước đây mới thường xuyên tìm Tần Hiên xui xẻo. Bởi vì, thật lâu trước đây, Thanh Thanh cũng đã đối xử với Tần Hiên rất tốt. Mà Áo Luân chính vì ghen tức với Tần Hiên, mới có thể đi tìm Tần Hiên gây khó dễ! Bằng không, lấy thân phận của hắn, căn bản là không có khả năng phát sinh chuyện xuất hiện cùng lúc với Tần Hiên!
"Vị hôn thê?Là cái quỷ gì?" Tần Hiên trong lòng có chút buồn bực. Hắn tựa hồ không có nghe Thanh Thanh nhắc tới việc nào như thế. Thế nhưng hiện tại một khi nhắc tới, Áo Luân cùng mình cừu hận, thì mọi việc cũng trở nên sáng tỏ.
- Áo Luân ngươi tránh ra!
Nhìn bộ dạng của Thanh Thanh, rõ ràng là không có chút hảo cảm nào với Áo Luân này, mà Áo Luân lại tựa hồ sống chết quấn lấy. Bởi vậy, Tần Hiên cuối cùng nhìn không thuận mắt, mà mở miệng.
- Không phải chuyện của ngươi!
Áo Luân oán hận liếc mắt nhìn Tần Hiên, giận dữ hét lên.
- Xin lỗi, chúng ta phải đi về.
Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Áo Luân liếc mắt một cái
- Mời buông tay!
- Ngươi có quan hệ thế nào với Tần Hiên?
Áo Luân phẫn nộ nói.
- Liên quan gì đến ngươi!
Trên mặt Thanh Thanh lộ ra một tia bực mình.
- Ngươi không nghe thấy Thanh Thanh nói muốn ngươi buông tay sao?
Thân hình nhoáng lên, Tần Hiên liền xuất hiện trước mặt Thanh Thanh, đưa tay bắt lấy tay kia của Áo Luân, nhìn Áo Luân, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Hán ghét nhất chính là bị người ta liều chết quấn lấy!
- Buông tay cho ta! Tần Hiên quát lạnh một tiếng, nắm lấy tay Áo Luân hơi dùng sức. Tức thì, sắc mặt Áo Luân liền thay đổi.
- Hảo!Là các ngươi lợi hại!
Áo Luân oán hận buông tay. Bây giờ, Thanh Thanh còn ở bên cạnh, hắn cũng minh bạch, hiện tại chính mình không phải đối thủ của Tần Hiên! Cuối cùng đành phải buông tay ra.
- Tần Hiên ca ca chúng ta đi thôi!
Thanh Thanh không thèm nhìn Áo Luân lấy một cái, chỉ là kéo tay Tần Hiên, hướng phía bên ngoài đi ra .
Nhìn bộ dạng thân mật của hai người, Áo Luân trong lòng tràn ngập lửa giận. Nhìn bóng lưng hai người, hai mắt Áo Luân không ngừng chuyển động, thấu phát ra một tia thần sắc thâm độc.
"Nữ nhân đê tiện, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta đâu.Hừ hừ, còn cả Tần Hiên, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ tự tay giết ngươi!" Áo Luân nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
"Chúng ta quay về!" Một khắc sau, Áo Luân lần thứ hai oán độc liếc nhìn bóng lưng hai người Tần Hiên. Sau đó rảo bước đi qua một hướng khác.