Dung nhan thê mỹ (*), từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài...
- Muội không thể đi theo huynh.
Thanh Thanh nghe thấy cõi lòng mình tan nát. Thế nhưng, nàng không thể cứ thế mà đi theo Tần Hiên. Vì lợi ích gia tộc, nàng không thể cứ thế mà rời đi.
- Vì sao?
Tần Hiên trong lòng run lên, nhìn Thanh Thanh với vẻ không thể tin nổi.
Nước mắt trong suốt không ngừng từ trên mặt rơi xuống, Thanh Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tần Hiên ca ca, huynh có yêu muội không?
Vừa nói, ánh mắt Thanh Thanh vừa lộ ra vẻ chờ đợi, trong lòng nàng, đã phần nào dự đoán được đáp án kia, nhưng là...
Tần Hiên ngẩn ra, từng chuyện xưa lần lơợt hiện về.
"Bản thân mình coi Thanh Thanh ra sao?" Tần Hiên tự hỏi một câu. Đạt được đáp án, nhưng lại làm cho Tần Hiên giật mình. Không có! Đúng vậy, cho đến bây giờ, mình luôn coi Thanh Thanh như muội muội. Tất cả việc làm ngày hôm nay, đều là vì hạnh phúc của Thanh Thanh.
Chỉ là, lúc này, Thanh Thanh rõ ràng muốn nhận được đáp án của chính mình. Nếu như không có đáp án mà nàng chờ mong, chỉ sợ Thanh Thanh sẽ không cùng hắn rời đi. Chỉ là, Tần Hiên có thể che giấu lương tâm của mình mà nói ra câu kia sao? Không, điều đó không có khả năng.
- Thanh Thanh, theo huynh rời đi, huynh sẽ mang muội rời khỏi đây .
Nghĩ tới đây, Tần Hiên nắm chặt tay Thanh Thanh, thấp giọng nói.
Trong ánh mắt Thanh Thanh hiện lên một tia buồn bã,
- Tần Hiên ca ca, huynh đi đi.
Trong giọng nói tràn ngập thất vọng, tuyệt vọng...
- Hảo, chúng ta đi.
Nói rồi, Tần Hiên liền muốn mang theo Thanh Thanh ly khai.
Sắc mặt Thanh Thanh buồn bã, nhẹ nhàng từ chối.
- Muội không thể đi.
- Vì sao? Lẽ nào muội cam tâm bị gả cho tên hỗn đản Áo Luân kia sao?
Tần Hiên trong lòng đau xót, lớn tiếng chất vấn.
- Không, người muội yêu chính là huynh. Thế nhưng, ngày hôm nay muội không thể đi. Muội hiện tại đã là vị hôn thê của Áo Luân, muội sẽ là thê tử của Áo Luân, vì Đỗ gia của muội, muội không thể rời đi!
Mắt Thanh Thanh hiện lên một tia kiên quyết.
- Ha ha... Ha ha!
Một âm thanh trương cuồng từ phía sau Tần Hiên truyền tới,
- Tần Hiên, đồ hỗn trướng nhà ngươi, đã nghe thấy chưa, nàng là thê tử của ta, ngươi cút ra ngoài cho ta!
Áo luân điên cuồng cười lớn, đôi mắt tràn nộ sắc nhìn Tần Hiên, trong đó rất rõ ràng ân chứa vẻ oán độc.
- Cút!
Tần Hiên quát lên một tiếng lớn. Sau một khắc, toàn bộ thân thể hắn hóa thành một đạo tử quang, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Áo Luân, đôi bàn tay to nhanh chóng đánh ra.
"Ba!"
Tiếng vang cực kỳ thanh thúy truyền ra rất xa. Người tinh mắt chỉ thấy một cái tát của Tần Hiên hung hăng vỗ vào mặt Áo Luân. Theo âm thanh giòn giã vang lên, Áo Luân há miệng, một ít hồng sắc, bạch sắc gì đó lẫn lộn từ miệng hắn bay ra. Đồng thời, dưới tác động của lực lượng cường đại, cả người Áo Luân giống như miếng bông rách, bị hung hăng đả bay đi.
- Lớn mật!
Lan Đặc nộ quát một tiếng, trong lòng kinh sợ không ngớt. Vừa mới rồi, động tác của Tần Hiên thực sự quá nhanh. Lan Đặc tuy rằng có phản ứng từ trước. Thế nhưng cũng không thể xuất thủ ngăn cản đúng lúc.
" Bịch !"
Thân thể Áo Luân té lăn quay trên mặt đất, lực lượng cường đại càng đem mặt đất đập bể ra một cái hố to hình người.
Sắc mặt Lan Đặc cực kỳ khó coi, hành động của Tần Hiên vừa rồi không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát một cái trên mặt Lan Đặc,làm cho hắn mất hết mặt mũi!
- Bắt hắn cho ta!
Lan Đặc chung quy không thể bảo trì sự bình tĩnh được nữa, quát một tiếng, đám người tướng quan phủ bắt đầu xông thẳng tới.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, tam công chúa Yến Khuynh Thành từ trong đám người kia đi ra, quát một tiếng trong trẻo.
Lan Đặc nhướng mày, nhìn tam công chúa, phất phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ vừa mới lao ra. Hiện tại hắn còn chưa rõ Yến Khuynh Thành rốt cuộc muốn gì, cũng không tiện động thủ.
- Tần hiên, ngươi rất lợi hại nha.
Yến Khuynh Thành lạnh giọng nói.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Yến Khuynh Thành, ánh mắt Tần Hiên lại trở về trên người Thanh Thanh.
- Thanh Thanh, theo huynh rời đi nào.
Tần Hiên thật sự là không muốn một nữ hài tốt như Thanh Thanh bị gả cho tên hỗn đản Áo Luân chút nào.
Thanh Thanh lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
- Quần ẩu không thể chạy thoát. Tần Hiên ca ca, huynh mau rời khỏi đây đi.
Nói xong, Thanh Thanh vùng ra khỏi tay của Tần Hiên, lùi lại phía sau.
- Tần Hiên, đến lúc này, ngươi còn ở nơi này quấy rối? Ngươi thật không biết liêm sỉ!
Nhìn thấy nữ nhi ly khai khỏi bên người Tần Hiên, Đỗ Uy nhìn Tần Hiên, lạnh giọng nói.
Trong mắt Tần Hiên tử mang bạo thiểm, chỉ lạnh lùng nhìn Đỗ Uy, với người này, Tần Hiên một điểm hảo cảm cũng không có.
- Ha ha... Ha ha...
Tần Hiên bỗng nhiên cười lớn
- Nếu như vậy, coi như ta không có tới là được rồi.
Dứt lời, Tần Hiên xoay người hướng phía ngoài cửa lớn đi ra.
Sắc mặt Lan Đặc cực kỳ khó coi. Ngày hôm nay, có thể nói hắn đã mất hết mặt mũi.
- Còn muốn chạy? Lưu lại tính mệnh của ngươi!
Thanh âm oán độc của Áo Luân truyền tới. Sau đó, hắn liền hóa thành một đạo bạch quang, đánh tới phía Tần Hiên. Người còn chưa tới, một đạo bạch quang tràn ngập sát khí đã hung hăng bổ về phía Tần Hiên.
Toàn thân Tần Hiên đều bị bao bọc trong tử khí, Lăng ba vi bộ vận chuyển, thân hình nhoáng lên, liền xuất hiện ngoài mấy thước, tránh được công kích của Áo Luân.
"Ầm!"
Năng lượng của Áo Luân bổ ra hung hăng nện xuống mặt đất, nhất thời đã đem mặt đất đánh cho nứt toác, từng khối đá vụ bắn ra bốn phương tám hướng. Ẩn chứa lực lượng cường đại, đá vụn lập tức kích thương một ít quan văn đứng gần đó.
Một chưởng phách vào khoảng không, Áo Luân tịnh không có ý dừng tay, thân hình nhoáng lên, lúc này thì hóa thành một đạo bạch quang, nhắm Tần Hiên phía trước nhào tới.
- Muốn chết!
Tần hiên mạnh mẽ quát lạnh một tiếng. Cũng không thấy hắn có động tác gì, toàn bộ thân thể hóa thành một đạo tử quang, cực nhanh bay ngược về trở lại phía sau. Trong lúc Áo Luân còn không phản ứng kịp, đã đụng vào ngực Áo Luân.
Áo luân cực kỳ kinh hãi. Nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng bổ xuống phía dưới.
- Không biết sống chết!
Tần Hiên hừ lạnh một tiếng. Tay phải nhanh chóng đánh ra.
"Ầm!" một tiếng nổ, toàn bộ thân thể Áo Luân kịch liệt run rẩy, từng đạo tử khí ẩn chứa lực lượng kinh khủng toàn bộ tiến vào trong cơ thể Áo Luân! Chỉ trong nháy mắt, phá hủy toàn bộ kinh mạch trong thân thể Áo Luân.
Nếu như vậy, ta đây diệt ngươi! Tần Hiên trong lòng không ngừng cười lạnh. Hắn không muốn Thanh Thanh bị gả cho Áo Luân. Thế nhưng, Thanh Thanh lại không thể đi theo hắn. Biện pháp tốt nhất, chính là giết chết Áo Luân! Tuy rằng, như vậy đối với Tần Hiên mà nói, vô cùng nguy hiểm! Nếu không cẩn thận, ngày hôm nay sẽ là ngày hắn chết.
- Ngươi, dám giết ta?
Mặt Áo Luân lộ ra vẻ kinh hãi, lời còn chưa dứt, thân thể hắn cứ thế ầm ầm đổ sập xuống phía dưới!
- Chết rồi!
Các tân khách đều kinh hãi nhìn Tần Hiên, tiểu tử này đã chơi lớn rồi.
(*) vẻ đẹp thê lương - từ phức.