Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"AH?"

Nghe vậy, tim Tô Lâm lập tức nhảy lên. Nguyên lai Tần Yên Nhiên đã biết hành vi của mình, nhưng tại sao nàng còn chủ động giải vây cho chính mình?

"Lớp trưởng đại nhân... Ta..."

Bất kể thế nào, Tô Lâm vẫn phải nghĩ biện pháp giải thích rõ ràng, nhưng khi hắn đang định mở miệng, Tần Yên Nhiên liềnquay người lại, ôm những quyển sách bài tập Anh văn hướng về văn phòng chủ nhiệm lớp cũng là Anh ngữ lão sư Lâm Thanh Tuyết đi tới.

"Làm sao bây giờ? Hiện tại ấn tượng ta để lại cho Tần Yên Nhiên cực kém... Một lúc nàng trở lại, ta giải thích thế nào? Nàng có thể hay không nói Lâm Lão Sư? Ai... Đúng là sắc tâm hại chết người... Tô Lâm nha Tô Lâm... Ngươi làm sao lại làm loại chuyện này?"

Đặt mông ngồi xuống, trong lòng Tô Lâm đang xoắn xuýt cùng tự trách, Lý Hạo một mặt hâm mộ Tô Lâm nhỏ giọng cười xấu xa nói: "Lâm Tử, gạt được người khác, nhưng không gạt được đôi mắt vàng chói lửa của ta, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng, tiểu tử ngươi đã đem tay mình cắm vào trong áo của lớp trưởng đại nhân a... Như thế nào như thế nào... Cảm giác ra sao? Ta nghe mấy tên tiểu tử lớp khác nói, bộ ngực nữ sinh rất mềm mại, nóng hầm hập, có phải không vậy..."

Những người khác ở xa, hơn nữa toàn bộ quá trình phát sinh chỉ trong nháy mắt, nên không biết sự thật. Thế nhưng Lý Hạo ngồi bên cạnh Tô Lâm, lại có con mắt của cáo già, làm sao lại không thấy tay Tô Lâm đã cắm vào bên trong bộ ngực mềm của Tần Yên Nhiên.

"Tử Hạo Tử, ngươi chớ nói lung tung, ta rất thuần khiết... Ngươi xem Tô Lâm ta... Là loại người đó sao? Lại nói rồi, ngươi không nghe lớp trưởng đại nhân nói rồi hả? Ta nhìn thấy nàng cầm sách không chắc, nên tiến lên giúp nàng, ai ngờ lộng khéo thành vụng, ngươi không tin ta, còn chưa tin lớp trưởng đại nhân sao? Nếu như ta thật sự vô lễ với nàng, nàng sao có thể không sao?"

Ngữ điệu của Tô Lâm có chút không tự tin, nói thật, lời như thế đến bản thân cũng không thuyết phục được. Mà Lý Hạo tựa hồ đã nhìn ra tâm tư của hắn, ở bên cạnh cổ vũ nói: "Lâm Tử, ngươi nghĩ có hay không có khả năng này, nói không chừng là lớp trưởng đại nhân có ý tứ với ngươi, cho nên mới ngầm cho phép « bàn tay heo ăn mặn » của ngươi..."

"A? Không thể nào? Chắc chắn sẽ không. Bản thân ta như thế nào không lẽ ta còn không biết? Không đẹp trai, thành tích cũng không được, gia đình cũng bình thường..."

Liên tiếp nói mấy cái không, Tô Lâm không khỏi thở dài một hơi, chính mình văn võ đều kém, không có tướng mạo cũng không có gia thế, thuộc loại người nhìn thấy là quên, muốn tìm bạn gái đã là cực khó, lại không dám hy vọng xa vời có thể thu được hoa khôi Băng mỹ nhân Tần Yên Nhiên của trường.

"Tất cả đều có khả năng mà! Lâm Tử không nên nhục chí, ngươi ngó ngó, hiện tại ngươi đã bước ra bước thứ nhất, toàn trường nam sinh, đều không có một cái có thể sờ qua Tần Yên Nhiên tay, mà ngươi nhưng là liền ngực của nàng đều chạm qua rồi. Ngươi ngẫm lại xem, cơ hội của ngươi không phải thật to?"

Lý Hạo dùng giọng điệu đùa giỡn trêu chọc Tô Lâm, bạn bè nhiều năm như vậy, loại chuyện này hắn nghe cũng không ít. Nhưng hôm nay Tô Lâm nghe vậy, lại cảm giác được một cái gì đó.

"Chẳng lẽ, Tần Yên Nhiên thật sự có ý với ta?"

Nghĩ lại ngữ khí khi nói câu "Tô Lâm, tên sắc lang ngươi " của Tần Yên Nhiên, lại cảm thấy giống như đang ve vãn, không lẽ, Tần Yên Nhiên dùng câu nói này cổ vũ mình?

Khi Tô Lâm đang nghĩ vẫn vơ, thì Tần Yên Nhiên - nữ nhân vật chính của sự kiện này - đang hướng về văn phòng tổ tiếng Anh lớp 12 đi đến.

"Hừ...Tên Tô Lâm này, đúng là gan to bằng trời, lại dám làm như vậy..."

Hiện tại Tần Yên Nhiên vừa tức vừa giận, mặc dù Tô Lâm nắn bóp bộ ngực của nàng vào lúc thời gian ngừng lại, nhưng sau khi thời gian khôi phục thì cảm giác bị nhào nặn ở bộ ngực vẫn còn, Tần Yên Nhiên vẫn cảm giác được.

Vả lại, Tô Lâm thô bạo như vậy trực tiếp lấy tay chen vào, lúc rút về, làm cho nội y của Tần Yên Nhiên lệch đi, rất khó chịu.

" Tô Lâm ghê tởm..."

Tần Yên Nhiên là càng nghĩ càng tức giận, cảm giác kì lạ ở ngực vẫn còn, nên khi Tần Yên Nhiên bước đi thì giẫm chân xuống rất tàn nhẫn.(DG :người ta có câu « đi như đạp kiến »)

Sở dĩ Tần Yên Nhiên chủ động giải vây thay Tô Lâm, còn làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ . Dù sao Tần Yên Nhiên cũng là cô gái, còn là hoa khôi Băng mĩ nhân của cả trường. Nếu như kêu to lên, đồng thời lớn tiếng trách cứ hành vi bất lịch sự của Tô Lâm, tuy là sẽ bớt giận, thế nhưng thanh danh của cô sẽ bị phá hủy.

Cứ như vậy buông tha Tô Lâm, cho hắn ăn không đậu hủ của mình, Tần Yên Nhiên không cam lòng. Thế nhưng Tần Yên Nhiên lại không có phương pháp trả thù Tô Lâm. Tần Yên Nhiên bây giờ có khí nhưng không thể phát, chỉ có thể bất đắc dĩ đem cỗ khí này giấu ở trong bụng.

Cộc,Cộc,Cộc…

Tâm tình Tần Yên Nhiên không tốt, tiếng gõ cửa cũng lớn hơn.

" Vào đi..."

"Lâm Lão Sư, đây là bài viết tiếng Anh của ngày hôm qua, cả lớp đều thu đủ rồi."

Mới vừa trực nhật trở về, Lâm Thanh Tuyết đang thu dọn giáo án, ngẩng đầu nhìn lên là Tần Yên Nhiên, cười cợt, "Yên Nhiên, để lên bàn đi! Thế nào? Gần đây ngươi ôn tập ra sao? Dựa theo thành tích bây giờ, năm nay trường học của chúng ta nhờ vào ngươi..."

Lâm Thanh Tuyết còn chưa nói hết, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

"Này... Đúng, ta là chủ nhiệm lớp cấp ba Lâm Thanh Tuyết, xin hỏi ngài là..."Khi nghe điện thoại, sắc mặt Lâm Thanh Tuyết lập tức trở nên ngưng trọng, "Được... Ta biết rồi, Yên Nhiên vừa vặn đang ở bên cạnh, ta cho nàng lập tức đến bệnh viện thành phố."

"Làm sao vậy? Lâm Lão Sư..."

Nghe Lâm Thanh Tuyết nói, Tần Yên Nhiên không nhịn được nôn nóng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại muốn mình lập tức chạy đi bệnh viện thành phố.

"Không xong, Yên Nhiên, bà ngoại ngươi sáng sớm ở chợ bán thức ăn đột phát bệnh tim, cũng may có một tiểu tử hảo tâm đưa bà lên xe cứu thương, hiện tại đang ở bệnh viện thành phố, khả năng... Có chút nguy hiểm... Vừa rồi là mẹ ngươi gọi điện tới, kêu ngươi mau mau đến bệnh viện thành phố."

Lâm Thanh Tuyết để điện thoại xuống, sau đó lập tức viết một tấm giấy xin phép nghỉ, đưa cho Tần Yên Nhiên , nói, "Như vậy sẽ không có ai cản ngươi, nhanh đi."

"Ừ... Cảm tạ Lâm Lão Sư..."

Vừa nghe bà ngoại xảy ra vấn đề , Tần Yên Nhiên lập tức loạn lên, cầm giấy xin phép rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Mang theo vẻ mặt thất kinh, Tần Yên Nhiên chạy về lớp, sau đó cũng không có cùng bất cứ kẻ nào nói, xách túi sách của chính mình lên, lại vội vã mà đi.

"Chuyện gì xảy ra? Tần Yên Nhiên đến cùng làm sao vậy? Lúc này sắp lên lớp rồi, nàng chưa bao giờ trốn học, hơn nữa nhìn nàng gấp gáp như vậy, là xảy ra chuyện gì rồi hả? Chẳng lẽ nói là bởi vì ta?"

Nhìn thấy tình huống khác thường của Tần Yên Nhiên, Tô Lâm sốt ruột lại liên tưởng đến mình. Suốt cả buổi học, Tần Yên Nhiên cũng không có trở lại học, Tô Lâm nhìn chỗ ngồi trống không của Tần Yên Nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác vắng vẻ, làm hại hắn cả ngày cũng không có tâm tư nghe giảng bài.

Vất vả mới được ra về, Tô Lâm vẫn không nhìn thấy Tần Yên Nhiên trở về, mang theo thất lạc cùng lo lắng, phẫn nộ đi về nhà.

Trên đường về nhà, trong đầu Tô Lâm tràn đầy hình bóng của Tần Yên Nhiên, trong tai không ngừng vang lên câu nói kia của Tần Yên Nhiên "Tô Lâm, tên sắc lang ngươi!" .

Mỗi khi nghĩ tới, Tô Lâm liền ngây ngốc nở nụ cười. Nhìn lại cái tay đã sờ vào bộ ngực của Tần Yên Nhiên,lại đặt ở trên lỗ mũi ngửi một cái, tựa hồ trên tay còn sót lại mùi hương thiếu nữ của Tần Yên Nhiên.

"Khà khà khà..."

Nghĩ đến chính mình ngày hôm nay đã mò được bộ ngực mềm của Băng Nữ thần Tần Yên Nhiên, trong lòng Tô Lâm liền nổi lên một trận đắc ý cùng tự hào, bất tri bất giác cười khúc khích đi về nhà.

"Hôm nay thật là một ngày thần kỳ, không biết tại sao, ta lại có được năng lực tạm dừng thời gian, cái này chẳng lẽ chính là siêu năng lực trong truyền thuyết sao?"

Nhìn lại góc trên bên phải con số "0" màu đỏ tươi, Tô Lâm lại có chút sợ hãi, "Này có phải hay không là thân thể của ta xảy ra vấn đề? Xuất hiện ảo giác?"

Nghĩ tới đây, Tô Lâm thật muốn tìm người trao đổi một chút, nhưng mà nếu như hắn làm vậy chẳng khác nào nói mình có thể tạm dừng thời gian, bất kể là ai, đều sẽ cho là hắn bị thần kinh.

"Đúng rồi, Trúc tỷ tỷ làm hộ sĩ ở bệnh viện, có lẽ sẽ biết gì đó... Ta đi tìm nàng hỏi một chút..."

Trúc tỷ tỷ trong miệng Tô Lâm, chính là Đại tỷ tỷ hàng xóm của hắn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng. Chỉ là Trúc tỷ tỷ lớn hơn hắn bốn tuổi, Tô Lâm năm nay mười tám tuổi, Trúc tỷ tỷ năm nay hai mươi hai tuổi.

Trúc tỷ tỷ tên đầy đủ gọi là Diệp Tinh Trúc, hiện tại đang làm hộ sĩ trong bệnh viện thành phố Kiến An. Bất quá gia cảnh Diệp Tinh Trúc cũng không được khá lắm, phụ thân mất sớm, cô nhi quả mẫu sống nương tựa lẫn nhau, vì lẽ đó một nhà Tô Lâm mười mấy năm qua đều luôn luôn quan tâm chăm sóc hai mẹ con Diệp Tinh Trúc.

Tuy rằng Diệp Tinh Trúc cùng Tô Lâm không hề có một chút liên hệ máu mủ, nhưng so với tỷ đệ bình thường thì cảm tình tốt hơn nhiều. Tô Lâm cách hai ba ngày đều chạy qua nhà Trúc tỷ tỷ.

"Hình như Trúc tỷ tỷ ngày hôm nay trực ca đêm, không biết hiện tại đi làm chưa?"

Không về nhà mình, Tô Lâm đẩy cửa nhà Diệp Tinh Trúc ra, ném cặp táp lên ghế sô pha trong phòng khách.

"Trúc tỷ tỷ... Ngươi có nhà không? Trúc tỷ tỷ... Lương di... Có ai không?"

Kêu liền vài câu, nhưng không có tiếp đáp lại, Tô Lâm kỳ quái nói, "Lẽ nào Trúc tỷ tỷ cùng Lương di đều ra ngoài? Vậy tại sao cửa lại mở?"

Tô Lâm đi vào nhà bếp nhà Diệp Tinh Trúc dò xét : "Ồ? Lẽ nào thật sự không ai?"

Đi tới cửa, nếu không ai, Tô Lâm sẽ đi về. Thế nhưng, vào lúc này, Tô Lâm đã nghe được một chút động tĩnh trong phòng vệ sinh.

" Âm thanh gì?"

Tô Lâm rùng mình, Lương di cùng Trúc tỷ tỷ đều không ở nhà, mà cửa lại mở, chẳng lẽ có trộm?

Dựa vào quan hệ hai nhà Tô Lâm cùng Trúc tỷ tỷ, sao có thể ngồi nhìn nhà các nàng bị trộm chứ, vì thế Tô Lâm cẩn thận từng li từng tí một tới gần phòng vệ sinh, sau đó chậm rãi đem cửa phòng vệ sinh đẩy ra.

"A... A... Ah... Ah..."

Theo cửa phòng vệ sinh lặng lẽ mở ra, Tô Lâm thấy rõ động tĩnh bên trong rồi, là âm thanh của Trúc tỷ tỷ, âm thanh rên rỉ bị đè nén, còn kèm theo tiếng nước nhẹ nhàng vang động.

"À? Hóa ra là Trúc tỷ tỷ đang tắm..."

Thì ra không có trộm, Tô Lâm vui mừng, rất may trước bồn tắm của Trúc tỷ tỷ có một cái rèm che ,cho nên khi chính mình tiến vào, Trúc tỷ tỷ cũng không hề phát hiện.

"Thừa dịp Trúc tỷ tỷ không phát hiện, ta vẫn là tranh thủ lui ra... Nếu không bị Trúc tỷ tỷ biết được, nhất định sẽ đánh ta một trận..."

Nghe tiếng nước cùng tiếng Trúc tỷ tỷ rên rỉ, Tô Lâm tuy rằng cũng vô cùng động tâm, thế nhưng sợ Trúc tỷ tỷ sẽ giận, nên lặng lẽ lui về phía sau.

Loảng xoảng!

Ngay khi Tô Lâm muốn lui ra phòng vệ sinh, không cẩn thận, chân đụng phải cửa, phát ra tiến động.

"Ai?"

Diệp Tinh Trúc ở bên trong tắm rửa nghe được tiếng động liền giật mình, có chút kinh hoảng, thế nhưng lập tức trấn định lại, "Mẹ, mẹ trở về rồi sao?"

"Không được, phải rời ngay..."

Tô Lâm thấy vậy, tiếp tục nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó lại truyền đến âm thanh của Lương di-mẫu thân Diệp Tinh Trúc: "Trúc nhi, tối nay đi làm, mẹ nấu canh cho ngươi uống, uống xong hãy đi..."

Mẫu thân Diệp Tinh Trúc-Lương Quế Châu-đã trở về !!! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK