Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"AH? Túi sách của ta?"

Đột nhiên bị Diệp mẫu chất vấn, hơn nữa cha mẹ của chính mình cũng đều ở bên cạnh, Tô Lâm vội vội vã lộ ra vẻ bối rối, không thể làm gì khác hơn là nói dối: "Ta hôm nay tan học đi tìm Trúc tỷ tỷ chơi, có lẽ đã để túi sách ở lại đó."

Nói xong, Tô Lâm liền cảm thấy không thích hợp, mau mau bổ sung một câu, "Nhưng kì lạ thật, hôm nay lúc ta đi qua lại không thấy Trúc tỷ tỷ, không lẽ hôm nay đi làm sớm như vậy sao?"

"Khong phải, có lẽ Trúc nhi đang tắm, không nghe thấy ngươi gọi."

Nghe Tô Lâm giải thích, Diệp mẫu khẽ cau mày, rất nhanh lại khôi phục bình thường, sau đó đem túi sách trả lại cho Tô Lâm, cũng không ở trong sân hóng gió,mà đi vào trong nhà.

Nhìn Diệp mẫu rời đi, Tô Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, bất quá thấy cha mẹ có chút nghi hoặc nhìn mình, hắn chột dạ, tìm cớ trở về phòng.

Diệp mẫu ở mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ: "Tiểu Lâm năm giờ tan học, từ Kiến An nhất trung về tới cũng phải hơn mười phút, lúc ta về tới nhà thì vừa đúng năm giờ, túi sách của Tiểu Lâm cũng đã ở trên ghế salông rồi. Mà lúc đó Trúc nhi ở phòng vệ sinh tắm rửa, lại còn khóa cửa, không cho ta đi vào... Chẳng lẽ lúc đó... Trúc nhi cùng Tiểu Lâm..."

Không thể không nói, năng lực phân tích của Diệp mẫu thật sự rất mạnh, hoặc là nói giác quan thứ sáu của nữ nhân thật sự quá cường hãn, chỉ thông qua một ít tình huống là có thể đoán được tám chín phần rồi.

"Không được, đợi ngày mai Trúc nhi trở về, ta phải hỏi nó mọt chút. Tiểu Lâm còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nàng làm tỷ tỷ, làm sao có thể loạn như vậy..."

Diệp mẫu trong lòng càng nghĩ càng loạn, tuy rằng Tô Lâm cùng Diệp Tinh Trúc là thanh mai trúc mã, rất thân thiết với nhau, trước đây thậm chí còn thường ngủ cùng một giường, nhưng khi đó còn nhỏ, bây giờ đều đã lớn rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì ah!

Tô Lâm cũng không biết Diệp mẫu đang lo lắng, tâm trí của hắn còn chưa trưởng thành, không nhìn ra ý nghĩa cái cau mày của Diệp mẫu. Trở lại phòng của mình, nằm ở trên giường, Tô Lâm trong lòng đang suy nghĩ về cuộc thi ngày mai.

"Ngày mai là kỳ thi thử cuối cùng, đối với ta mà nói thì cực kì trọng yếu, ta phải lợi dụng lần này cuộc thi, trước tiên phải thí nghiệm một chút cách dùng năng lực tạm dừng thời gian đến. Cứ như vậy, lúc thi tốt nghiệp trung học mới có thể không có sơ hở nào..."

Tuy rằng cuộc thi đại học cuối cùng mới là cuộc thi quyết định vận mệnh, nhưng Tô Lâm đối với năng lực tạm dừng thời gian của chính mình, vẫn thấy không chắc lắm.

"Có thể tạm dừng có hạn, ta phải cố gắng lợi dụng... Ừm! Cứ làm như thế, ngày mai thử xem..."

Nằm ở trên giường suy nghĩ, bất tri bất giác đã qua 12 giờ, khi kim giờ chỉ số 12, Tô Lâm phát hiện con số màu đỏ lại bắt đầu tăng vọt, lập tức tăng 60, bây giờ là 158 rồi.

"Chuyện gì xảy ra? Bây giờ là 12 giờ đêm, chẳng lẽ... Ngoại trừ cùng phái nữ phát sinh quan hệ thân mật, mỗi ngày cũng sẽ được tăng 60 giây?"

Đây là suy đoán của Tô Lâm, bất quá có đúng hay không, còn cần nhiều ngày để chứng minh.

Đêm đã khuya, Tô Lâm dần lâm giấc ngủ. Mà cùng lúc này, thành phố bệnh viện Kiến An, ở trong phòng trực ban của hộ sĩ, Diệp Tinh Trúc thân mặc đồng phục y tá trắng như tuyết, mang mũ hộ sĩ, đi giày vải nhỏ màu trắng, hai tay đỡ lên đầu, đờ người ra, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

"Không được, không được! Sao ta lại nghĩ đến tên tiểu tử thúi kia rồi, hắn chỉ là một thằng nhóc, không được không được, không thể nghĩ, không thể nghĩ..."

Mạnh mẽ quơ quơ đầu, chính Diệp Tinh Trúc cũng có chút mê mang.

"Hộ sĩ, hộ sĩ... Bà ngoại ta tỉnh rồi, bà ngoại ta tỉnh rồi..."

Tiếng bước chân gấp rút vang lên, âm thanh vui tươi, nếu như lúc này Tô Lâm ở bệnh viện thành phố liền nhất định có thể nhận ra, đây không phải là Tần Yên Nhiên Kiến An nhất trung Băng mỹ nhân hoa khôi của trường bọn hắn sao?

"Là phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 1 mẫu thân của Phương Thị Trưởng?"

Nghe được âm thanh bắt chuyện, vốn Diệp Tinh Trúc còn đang ngẩn người liền đứng lên, mau mau an bài xong xuôi, gọi bác sĩ đến. Bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 1, chính là mẹ của Phương Thị Trưởng, sáng sớm hôm nay đột phát bệnh tim, ban ngày một mực cứu giúp, tuy rằng đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn không tỉnh lại, hiện tại cuối cùng cũng tỉnh rồi, đương nhiên phải lập tức liên hệ bác sĩ tới xem một chút.

Mẹ của Phương Thị Trưởng, bệnh viện làm sao có thể không coi trọng? Thậm chí ngay cả Phó viện trưởng khoa não cũng ở lại bệnh viện xem xét, hiện tại bà lão đã tỉnh rồi, những căng thẳng trong lòng họ cũng bay hết .

"Thế nào? Bàng bác sĩ, mẫu thân ta so rồi?"

Mẫu thân Tần Yên Nhiên Phương Lệ Bình, là người đứng thứ hai thành phố Kiến An, là một thị trưởng. Cùng giống Tần Yên Nhiên, trời sinh quyến rũ, hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng nhìn qua vẫn mỹ lệ như thiếu phụ 30 tuổi bình thường, bất đồng chính là trên người Phương Lệ Bình có một cổ khí tức cường đại, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm mà cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phương Lệ Bình.

"Phương Thị Trưởng, ngài yên tâm. Vừa rồi chúng tôi đã làm kiểm tra tổng quát cho mẹ ngài, tất cả đều bình thường, nhịp tim ổn định, lão nhân gia mới tỉnh lại, thân thể có chút yếu, chỉ cần điều dưỡng thêm chút nữa."

Bác sĩ phụ trách cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt như trút được gánh nặng.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, khổ cực mọi người."

Phương Lệ Bình lại hướng về con gái của chính mình Tần Yên Nhiên, nói: "Yên Nhiên, bây giờ bà ngoại ngươi đã không còn chuyện gì, có mẹ ở đây chăm sóc bà, ngươi hãy yên tâm về đi ngủ đi, ngươi ngày mai còn phải đi thi. Thi đại học sắp tới, tuy rằng thành tích của ngươi rất tốt, thế nhưng cũng không nên xem thường."

"Mẹ, ta chỉ muốn ở lại chăm sóc bà ngoại, bà ngoại vừa mới tỉnh, ta cùng bà ngoại trò chuyện có được không?"

Ở trong trường học, Tần Yên Nhiên là Băng mỹ nhân không nói không cười, thế nhưng đó chỉ là học theo mẹ cô mà thôi, mà ở trước mặt Phương Lệ Bình, Tần Yên Nhiên chẳng qua chỉ à một đứa bé.

"Được, vậy thì cùng bà ngoại ngươi nói mấy câu, nhớ kỹ không nên quá lâu, bà ngoại vừa làm giải phẫu, thân thể yếu, phải nghỉ ngơi nhiều."

Nhận được sự cho phép Phương Lệ Bình, Tần Yên Nhiên bước nhanh tới trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng dáng dấp yếu ớt của bà ngoại, nắm chặt tay bà ngoại, dường như sắp khóc: "Bà ngoại, lần này bà hù chết Yên Nhiên rồi, bà ngoại, bà phải tranh thủ khỏe lại, bà không phải nói muốn đưa Yên Nhiên đi đại học sao?"

" Yên Nhiên ngoan của ta, yên tâm đi, thân thể bà ngoại vẫn khỏe! Nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại, đưa Yên Nhiên đi đại học."

Lão nhân gia ở trên giường chép miệng, cười nói, "Lần này may là có một tiểu tử tốt bụng đưa bà ngoại lên xe cứu thuơng, nếu không bà ngoại có thể sẽ không nhìn thấy Yên Nhiên rồi."

"Bà ngoại, ngươi biết người kia là ai sao? Yên Nhiên sẽ thay bà ngoại cố gắng cảm ơn hắn."

"Không biết, bất quá nhìn dáng dấp chắc là một học sinh, gần con đường đó chỉ có Kiến An nhất trung, hẳn là học sinh trường các ngươi, không có chuyện gì, bà ngoại vẫn còn nhớ bộ dáng của tiểu tử đó, chờ lúc bà ngoại khỏe lại, sẽ vẽ hình của hắn ra..."

Tần Yên Nhiên biết rõ bà ngoại của mình là một hoạ sĩ tuyệt vời như thế nào, bà là lão nghệ thuật gia nổi tiếng trong nước, trước khi về hư là một giáo sư trung ương, bà ngoại tên Lý Thiên Hạ, bồi dưỡng vô số hoạ sĩ nổi danh, dựa vào trí nhớ vẽ ra dáng vẻ của người kia chỉ là việc nhỏ như con thỏ.

"Được rồi, Yên Nhiên, bà ngoại mệt rồi, để bà ngoại nghỉ ngơi. Ta kêu tiểu Lý lái xe đưa ngươi về nhà ngủ, ngày mai còn phải đi thi."

Nghe mẹ nói xong, Tần Yên Nhiên ồ một tiếng, liền cùng thư ký tiểu Lý của mẹ mình về nhà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Tô Lâm vừa đi vào Kiến An nhất trung, liền lập tức cảm giác được bầu không khí sốt sắng. Cuộc thi sát hạch cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, thành tích ra sao, đối với kì thi đại học có ảnh hưởng rất lớn.

Ngày hôm nay, Tô Lâm cố ý dậy sớm, cuối cùng cũng không có trễ, hơn bảy giờ rưỡi, đã đến lớp.

Phòng thi của mỗi học sinh được giáo viên dùng máy vi tính để xếp. Tô Lâm nhìn số báo danh của mình, ở phòng thi số 17, chuẩn bị đồ xong, liền trực tiếp đi tới phòng thi.

"Ôi... Đây không phải Tô Lâm sao? Trùng hợp như vậy, chúng ta lại thi cùng phòng, tối hôm qua không phải còn la lối sao? Ngày hôm nay ta coi ngươi làm sao mà thi..."

Thật xui xẻo, vừa tới phòng học, Tô Lâm lại đụng phải người mình không muốn gặp nhất, nguyên lai Đường Trung Vượng thi cùng phòng với mình. Nghe Đường Trung Vượng khiêu khích, Tô Lâm không để ý đến hắn, đi kiếm chỗ của chính mình rồi ngồi xuống, trong lòng đã có sẵn kế hoạch sử dụng năng lực.

"Cũng không tệ lắm, trong phòng thi này cũng có vài người học tốt, lát nữa cho thời gian tạm dừng rồi chép bài của họ."

Nếu muốn giở trò, thì trước tiên phải tìm kĩ mục tiêu, đã sắp bắt đầu thi, thí sinh trong phòng cơ bản đều đã đến, Tô Lâm nhìn quanh bốn phía, học sinh có chút thành tích tốt hắn đều nhận ra, những người này đều là nhân vật nổi tiếng, hắn đã nhìn thấy trong phòng có 3 tên thuộc top 50.

"Ồ? Lại có cái ghế trống..."

Tô Lâm nhìn đồng hồ, đã tám giờ đúng rồi, thầy giám thị cũng đã vào phòng, bây giờ đang mở bao bài thi. Bình thường Tô Lâm đều đi trễ bây giờ lại cười trên sự đau khổ của người khác, không biết ai lại xui xẻo như vậy, cuộc thi quan trọng như vậy mà còn đi trễ.

Cộc cộc pằng...

Hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần, hình như chính là tên đi trễ.

"Xin lỗi, lão sư, ta đã tới chậm..."

Khi thanh âm kia ở cửa vang lên, không chỉ Tô Lâm sửng sốt, mà cả phòng thi cũng đều sửng sốt, người kia không phải ai khác, mà chính là Băng mỹ nhân đệ nhất hoa khôi của trường Tần Yên Nhiên.

"Cuộc thi quan trọng như vậy, ngươi còn..."

Thầy giám thị đeo một cái mắt kính gọng đen, đang phát bài thi, sau khi nghe thấy có người đi trễ, vốn định mở miệng răn dạy, vừa nhìn lại thì thấy chính là Tần Yên Nhiên, liền lập tức đem lời định nói miễn cưỡng nuốt xuống, "À... Yên Nhiên ah! Mau mau vào đi! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nhất định là tối ngày hôm qua ôn tập muộn quá phải không?"

Tần Yên Nhiên không chỉ có thành tích học tập đỉnh cấp, mà còn là con gái của Phương Thị Trưởng, thầy giám thị cũng không phải không biết, nơi nào còn dám cùng Tần Yên Nhiên nổi nóng?

"Xin lỗi, lão sư, bà ngoại ta ngã bệnh, cho nên tới chậm. Lần sau sẽ không dám."

Có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, nên Tần Yên Nhiên cũng biết đến muộn là không đúng, nhanh chóng xấu hổ mà đi đến chỗ ngồi của mình, chuẩn bị bút viết, chuẩn bị thi.

"Ngày hôm qua Tần Yên Nhiên vội vã mà rời đi, cả ngày đều không ở trường học, ngày hôm nay lại đến muộn, là vì bà ngoại nàng ngã bệnh?"

Tần Yên Nhiên thi chung phòng thi với mình, đây chính là duyên phận ah! Trong lòng Tô Lâm không khỏi có vài ý nghĩ kỳ quái, bất quá chuyện quan trọng hơn, thành tích của Tần Yên Nhiên là cao chót vót ah, như vậy rất tốt! Mình và nàng thi cùng một phòng, chỉ cần tạm dừng thời gian, thi được điểm cao sẽ khó tới cỡ nào chứ?

Đúng, cơ hội tốt như vậy, Tô Lâm làm sao có thể buông tha. Sáng sớm môn thi đầu tiên tiếng Anh, nghe, viết, điền vào chỗ trống, lựa chọn, xem đề, đều làm để Tô Lâm nhức đầu không thôi.

Tiếng chuông reo lên, mọi người bắt đầu sốt sắng làm bài, lần này Tô Lâm lại hết sức tùy ý xem lướt qua bài thi, làm bộ đang làm bài suy nghĩ, thầy giám thị đi tới đi lui dò xét, nhưng Tô Lâm một chút cũng không hoảng hốt.

"Được, thời gian vừa đủ rồi, lấy tốc độ làm bài của Tần Yên Nhiên, hẳn là đã làm xong."

Cuộc thi chỉ còn có mười phút là kết thúc, có lẽ là cuộc thi lần này hơi khó, rất nhiều người lúc này đều sầu mi khổ kiểm (DG : có thể hiểu là nhăn mày cố gắng suy nghĩ ), tốc độ làm bài cũng tăng nhanh, nhưng vẫn còn vài câu chưa trả lời. Mà ngay tại lúc này, Tô Lâm ở trong lòng đọc thầm một tiếng: "Thời gian tạm dừng."

Trong phút chốc, tất cả đều tạm dừng, các thí sinh vốn đang làm bài trong nháy mắt dừng lại. Bất quá, lại có một ngoại lệ, hắn chính là Tô Lâm, tạm dừng thời gian, đây thật sự là thủ đoạn dối trá hoàn mỹ ah!!!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK