Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khà khà... Không ngoài dự liệu, thời gian quả nhiên tạm dừng rồi."

Lúc này trong lòng Tô Lâm một trận đắc ý, bất quá khi hắn nhìn thấy thời gian ở góc trên bên phải một giây một giây trôi qua, liền biết thời gian có bao nhiêu quý giá, nên cũng không dám lãng phí.

"Tần Yên Nhiên là người số một trong lớp, tiếng Anh xưa nay đều gần như là max điểm, chép của nàng, thành tích tiếng Anh của ta còn có thể kém sao?"

Không nói hai lời, Tô Lâm nhanh chóng từ chỗ ngồi của mình, cầm bút cùng giấy nháp, chạy thật nhanh đến trước bàn Tần Yên Nhiên, lật bài thi của Tần Yên Nhiên lên, từ bài nghe bắt đầu…chép bài..

"A CBAD, CCDBA, CBCDA..."

My là đề thi tiếng anh đa phần là trắc nghiệm, Tô Lâm cũng không có ý định chép bài viết văn gì gì đó của Tần Yên Nhiên, chỉ cần làm hết phần trắc nghiệm là sẽ có 120 điểm, so với điểm sáu mươi, bảy mươi của Tô Lâm trước kia nhiều gấp đôi.

"Tạm ổn, chép xong... mà chỉ mất có ba mươi giây..."

Một hơi chép xong mấy chục cái đáp án, Tô Lâm thở phào nhẹ nhõm, đang định trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Yên Nhiên lúc này thì cả kinh.

Ngày thường, vẻ mặt Tần Yên Nhiên lạnh như băng, mặc kệ đối với nam sinh nào cũng bàng quan, hờ hẫn, nhưng bây giờ Tô Lâm nhìn vẻ mặt Tần Yên Nhiên đọng lại trong lúc này, là cau mày, là một bộ dáng lo âu buồn phiền.

"Tần Yên Nhiên làm sao vậy? Xưa nay chưa từng nhìn thấy bộ dáng lo lắng như vậy của nàng, chẳng lẽ là bởi vì bà ngoại nàng?"

Ngay cả Tô Lâm cũng không nhận ra, lúc này hắn nhìn Tần Yên Nhiên với một ánh mắt tràn đầy nhu tình, mà Tần Yên Nhiên cau mày càng làm cho người ta thấy đau lòng.

"Yên Nhiên... Xin lỗi..."

Bà ngoại Tần Yên Nhiên xảy ra vấn đề rồi, mà ngày hôm qua mình lại còn dựa vào năng lực tạm dừng thời gian chiếm tiện nghi của nàng, lúc này trong lòng Tô Lâm rất hổ thẹn, nhìn Tần Yên Nhiên, Tô Lâm không nhịn được nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt trắng nõn đang cau mày của nàng.

"65... 64..."

Tuy đã tạm dừng toàn bộ thời gian trên thế giới, nhưng thời gian có hạn thời gian thuộc về chính Tô Lâm lại từng giây từng phút không khách khí chút nào trôi qua, Tô Lâm không dám lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhanh chóng chạy về vị trí của chính mình, làm lại động tác ban đầu của bản thân, sau đó ở trong lòng đọc thầm một tiếng: "Thời gian khôi phục."

Hô...

Một loại cảm giác khác thường kéo tới, thời gian khôi phục lại, các thí sinh lai tiếp tục khó khăn mà đáp đề. Mà Tô Lâm nhìn những đáp án ABCD trên bản nháp giấy, khóe miệng hơi vểnh lên: "Ha ha, chỉ cần chép lại đáp án vào giấy thi, thêm vào bài viết văn, thế nào cũng sẽ có hơn 130 điểm ..."

Thông thường, bài tiếng Anh của Tần Yên Nhiên có thể đạt đến 145 điểm trở lên, cho nên trên căn bản toàn bộ đều đúng, Tô Lâm chép đáp án của nàng, còn không phải một trăm phần trăm thi đậu sao? Thêm vào bài viết và bài phiên dịch cũng có thể kiếm chút điểm.

So với thành tích của Tô Lâm trước kia, hơn 130 phân đã là gấp ba lần, như vậy tiến bộ không thể nói là nhỏ, không biết những người vẫn hay xem thường, cười nhạo Tô Lâm, khi thấy thành tích như vậy thì sẽ có vẻ mặt gì.

Mà ở thời điểm thời gian vừa khôi phục, Tần Yên Nhiên ngồi ở phía trước Tô Lâm trong giây lát cảm giác được, mặt của mình hình như bị ai mềm nhẹ vuốt ve một thoáng, rất ôn nhu, cùng tình cảm, tuy rằng mang theo cảm giác thô ráp, thế nhưng lại làm cho nàng nhớ thật sâu.

"Chuyện gì xảy ra? Loại cảm giác này... Thật kỳ quái."

Tần Yên Nhiên nhẹ nhàng lấy tay nâng cằm của chính mình, vuốt ve khuôn mặt nơi Tô Lâm vừa vuốt ve một thoáng, nhưng ở đây là phòng thi, các thí sinh chung quanh đều đang làm bài, mà trước mặt nàng cũng không có ai.

"Không lẽ? Cảm giác vừa rồi là ảo giác sao?"

Bởi vì tối qua ngủ không ngon giấc, tinh thần của Tần Yên Nhiên cũng không tốt lắm. Loại cảm giác vừa rồi rất ấm áp, nhưng Tần Yên Nhiên lại không biết ai đã xoa mặt mình, nên đã làm cho Tần Yên Nhiên xuân tâm hơi động, nhưng lại không tìm được đối tượng nảy mầm.

"Cuộc thi chỉ còn có 8 phút nữa là kết thúc, ta phải nhanh chóng chép lại kết quả mới được."

Đáp án đã có, mà lại không chép kịp, có lẽ Tô Lâm sẽ chết vì buồn bực?

Xoạt xoạt xoạt...

Cảm giác chép đáp án thật sảng khoái, nhìn người khác khổ sở suy nghĩ, làm bài, còn Tô Lâm thì chỉ cần chép vài phút.

"Các vị bạn học, cuộc thi chỉ còn có năm phút đồng hồ, đáp án phải được ghi bằng bút chì, nhanh chóng lên. Còn có, kiểm tra lại họ và tên đã ghi đủ chưa, có đúng số báo danh hay không,nếu không thì sửa lại, chỉ còn được sửa lần cuối thôi, nếu như số báo danh sai thì thành tích sẽ không được công nhận."

Cuộc thi chỉ còn 5 phút, thầy giám thị nhắc nhở các học sinh. Mà lúc này, Tô Lâm đã đem đáp số tất cả đều điền xong, ngồi tại chỗ cười cười, đợi đến khi cuộc thi kết thúc thì nộp bài thi.

"Hừ! Hôm nay bài thi tiếng Anh sao khó như vậy, thời gian cũng không đủ, trước đây ta đều có mười mấy phút kiểm tra, lần này thì chỉ mới vừa làm xong."

Ngồi ở Tô Lâm bên trái đằng trước chính là Đường Trung Vượng, sau khi giám thị nhắc nhở xong thì hắn mới làm xong hết, thở dài một hơi để bút xuống, hướng về bốn phía nhìn quanh một thoáng, phát hiện phần lớn thí sinh đều chưa làm xong, trong lòng không khỏi dương dương đắc ý.

Nhưng là, khi hắn quay ra phía sau, lại phát hiện bộ dáng Tô Lâm dễ dàng cùng liệu trước, tựa hồ đã sớm làm xong, cũng không có kiểm tra lại bài thi, mà vui cười hớn hở chờ đợi cuộc thi kết thúc.

"Tô Lâm! Hắn làm sao có khả năng làm xong nhanh như vậy? Bài thi tiếng Anh lần này khó gấp 2 lần bình thường, ta còn phải nhìn mất nửa ngày mới hiểu đề. Chỉ bằng Tô Lâm? Căn bản không khả năng làm xong sớm hơn so với ta! Nhất định là tiểu tử này vừa nhìn bài thi liền luống cuống, một đề cũng làm không được, cho nên mới vò đã mẻ lại sứt, thẳng thắn bỏ cuộc..."

Nghĩ như vậy đến, Đường Trung Vượng trong lòng không khỏi thêm sỉ nhục Tô Lâm, nhìn chằm chằm Tô Lâm, mỉm cười khinh bỉ.

"Đường Trung Vượng?"

Tô Lâm tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Đường Trung Vượng nhìn về phía mình, ánh mắt phi thường xem thường, khinh bỉ, làm Tô Lâm nghĩ đến tối ngày hôm qua lúc ở trong sân hóng gió, Đường Trung Vượng ở ngay trước mặt láng giềng còn có ba mẹ mình như vậy xem thường mình.

"Được, Đường Trung Vượng, đây là chính ngươi tự tìm. Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, nếu ngươi không chọc đến ta, ta cũng sẽ không gây sự với ngươi. Nhưng ngươi lại ba lần bảy lượt xem thường ta, chế nhạo ta, vậy ta sẽ cho ngươi biết mùi, cho ngươi biết Mã vương gia là có ba con mắt."

Mặc dù Tô Lâm rất bình thường, thành tích củng không có gì đặc biệt, tính tình thành thật, nhưng không có nghĩa là Tô Lâm dễ trêu. Nhớ tới lời thầy giám thị vừa nói nói, Tô Lâm cũng khẽ mỉm cười, trong lòng đã có chủ ý.

Mấy phút cuối cùng, các thí sinh đầu cuống lên, còn có người không thèm coi đề cứ thế mà đánh đại. Mà khi làm xong rồi, lại không ngừng kiểm tra đáp án, thỉnh thoảng cầm lấy cục gôm cùng bút chì sửa lại đáp án của mình.

Lúc này Tô Lâm đang ngồi nghịch gôm, hắn đang chờ đợi cơ hội, chờ cuộc thi kết thúc tiếng chuông vừa vang, giám thị lão sư hạ lệnh ngừng bút, bắt đầu từ hàng thứ nhất thu hết toàn bộ đề thi cùng bài thi.

"Ngưng bút, cuộc thi đã kết thúc rồi, ai còn viết, sẽ được xem là gian lận mà xử lý."

Có thể là đề thi quá khó nên khi đã có tiếng chuông mà vẫn có các thi sinh chưa làm xong, đang hì hục sửa bài, nhưng mà giám thị đã nhắc nên không thể làm gì khác hơn là đặt bút xuống.

"Ha ha, lần này có nhiều người vẫn chưa làm xong mà ta đã làm xong rồi, chắc chắn thành tích kì này của ta sẽ khá cao, mà cuộc thi này lại là cuộc thi khảo sát cuối cùng, có lẽ trong tương lai ta sẽ đậu được đại học. Ha ha..."

Nhìn thấy nhiều người vẫn chưa làm xong, trong lòng Đường Trung Vượng một trận đắc ý cười.

Khi thầy giám thị đi tới trước mặt Đường Trung Vượng, Đường Trung Vượng lòng mang chí lớn rất dứt khoát nộ bà thi.

"Chính là cơ hội này. Thời gian tạm dừng."

Tô Lâm đợi đúng là cơ hội này, tạm dừng thời gian, sau đó lập tức cầm gôm đi lên trên, không nói hai lời, liền đem bài trách nghiệm tiếng Anh của Đường Trung Vượng xóa sạch, đúng vậy, là toàn bộ xóa sạch không chừa một mống.

"Thời gian khôi phục."

Về lại chỗ ngồi của mình, Tô Lâm giải trừ thời gian tạm dừng, "Khà khà, Đường Trung Vượng, lần này, số báo danh đã bị xóa, dù chjo ngươi thi được điểm tối đa thì thành tích của ngươi cũng không được công nhận. Vả lại trên đề thi của ngươi chỉ còn lại bài phiên dịch cùng bài viết văn thôi. Ngươi muốn điểm cao à, mơ đi?"

Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Tô Lâm cũng sẽ không làm mấy loại chánh nhân quân tử giả mù sa mưa, Tô Lâm chỉ thích làm "Tiểu nhân", có cừu tất báo, cừu oán không phân biệt ngày đêm, có cơ hội liền báo. Xã hội này chính là như vậy, ngươi càng tỏ ra yếu kém, sẽ càng bị ức hiếp.

Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, Đường Trung Vượng chính là người như vậy. Bất quá, lần này, Tô Lâm cũng không tính cùng Đường Trung Vượng lấy cứng đối cứng, hắn muốn đấu ngầm, để Đường Trung Vượng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, làm cho đến cả chính hắn gặp nạn lúc nào cũng không hay.

Bôi sạch đáp á trắc nghiệm của Đường Trung Vượng, lần này, điểm tiếng Anh của Đường Trung Vượng xem như là phế bỏ. Mặc dù lần này không phải kỳ thi đại học, thế nhưng cũng là một lần thi sát hạch cuối cùng cực kỳ trọng yếu, vô cùng ảnh hưởng đến tâm lý khi thi đại học.

Bài thi đã thu xong rồi, số lượng đã đủ, thầy giám thị mới cho các thí sinh đi ra ngoài, kỳ thi thử nhưng lại giống như kỳ thi đại học, giám thị rất nghiêm khắc, muốn gian lận? Trừ phi ngươi như Tô Lâm như thế, có thể tạm dừng thời gian.

Mới ra khỏi phòng thi, Tô Lâm cũng không có nhàn rỗi để ý tới Đường Trung Vượng đang che cười mình, đợi khi công bố điểm thi, hắn sẽ chờ xem Đường Trung Vượng làm sao há hốc mồm.

Từ trong phòng thi đi ra, Tô Lâm nghĩ tới vẻ mặt buồn thiu của Tần Yên Nhiên, trong tâm hổ thẹn, muốn tiến lên an ủi Tần Yên Nhiên vài câu, dù sao thì cũng là bạn học chung lớp, Tần Yên Nhiên lại là lớp trưởng của hắn.

"Lớp trưởng đại nhân,ngươi đừng lo, bà ngoại của ngươi... sẽ không có chuyện gì, sẽ khỏe lại thôi."

Bình thường Tô Lâm cùng Lý Hạo lăn lộn đã lâu, vẫn tương đối biết ăn nói, thế nhưng vừa đến trước mặt Tần Yên Nhiên, lại có chút nghẹn lời, vốn đã chuẩn bị xong một số lượng lớn lí do để an ủi người, hiện tại vừa nhìn thấy Tần Yên Nhiên liền tất cả đều quên hết.

"Cảm ơn."

Hai chữ rất bình thản, Tần Yên Nhiên nhìn thấy Tô Lâm chặn ở trước mặt, hơi nhíu mày, bất quá vẫn che giấu đi căm ghét của chính mình đối với Tô Lâm, chỉ là lễ phép nói một tiếng cám ơn.

"Ách..."

Bị Tần Yên Nhiên lạnh lùng cản lại, Tô Lâm một lời nhiệt tình cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng ở nơi đó, vẫn là Tần Yên Nhiên phá vỡ cục diện bế tắc, không nhịn được liếc mắt nhìn hắn: "Tô Lâm đồng học, ngươi còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì, xin tránh ra."

"Còn có... Còn có... Lớp trưởng đại nhân, chuyện ngày hôm qua, xin lỗi..."

Tô Lâm hơi cúi đầu, biết mình không đúng, nên nói xin lỗi với Tần Yên Nhiên, muốn cứu vãn một điểm hình tượng của bản thân.

Nhưng là, Tô Lâm không nói thì thôi, vừa nhắc tới sự tình ngày hôm qua, sắc mặt Tần Yên Nhiên lập tức thay đổi, âm lượng cũng tăng lên nói: "Tô Lâm đồng học, là một người học sinh, xin mời ngươi cẩn thận chăm chú với học tập, đừng có cả ngày trong đầu đều suy nghĩ lung tung. Ta biết ngươi làm như vậy, chỉ là muốn cho ta thích ngươi, làm bạn gái của ngươi. Thế nhưng, Tần Yên Nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết, hành vi của ngươi rất ngây thơ, ta, Tần Yên Nhiên sẽ không bao giờ thích loại người như ngươi."

Tâm tình của Tần Yên Nhiên ngày hôm nay đã rất xấu, Tô Lâm đây chính là vừa vặn chạm vào lưỡi thương, nên ở trước mặt mọi người, mới bị Tần Yên Nhiên không nể mặt chút nào giáo huấn một trận.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, bạn học chung quanh đều dồn dập nhìn lại. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK