"Ta, Tần Yên Nhiên sẽ không ưa thích loại người như ngươi."
câu nói này của Tần Yên Nhiên, giống như một thanh kiếm sắc đâm thật sâu vào giữa trái tim của Tô Lâm.
Vốn Tô Lâm cũng không hề có ý đó, hắn cũng tự biết mình như thế nào, căn bản không xứng với Tần Yên Nhiên. Nhưng tự biết mình không xứng và bị người ta chê không xứng là hai việc khác nhau.
Không thích thì không thích, Tô Lâm ta cũng không xin ngươi thích ta, ta cũng không có tỏ tình ới ngươi, chỉ là cùng ngươi nói một câu xin lỗi mà thôi, ngươi cần gì phải nói một câu ‘ sẽ không ưa thích loại người như ngươi’?
"Loại người như ta là loại người như thế nào? Cả ngày ở trường học ăn no chờ chết? Không phải là con nhà giàu cũng không phải con ông cháu cha, hay là tốt nghiệp xong thì sẽ không có tiền đồ?"
Bị Tần Yên Nhiên từ chối cùng trách cứ ở trước mặt mọi người, Tô Lâm không có lời nào để nói, hắn không có cách nào phản bác. Ở trong mắt của người khác, chính mình không phải vậy sao?
"Tên kia là ai? Lại dám tỏ tình với hoa khôi của trường trước mặt nhiều người như vậy?"
"Đúng vậy, mà cũng đã lâu rồi không có người nào tỏ tình với hoa khôi?"
"Ta nhớ nửa năm trước có tên La Thiên là ngôi sao bóng rổ của trường được rất nhiều nữ sinh ưa thích, vậy mà cũng không lọt vào mắt xanh của hoa khôi? Ngay cả hắn cũng bị vô tình cự tuyệt, lúc đó ta nhìn thấy, mặt La Thiên tái mét, lúc đó La Thiên còn mua thật nhiều khí cầu làm thành hình trái tim, rất lãng mạn a, nữ sinh toàn trường đều bị mê đảo rồi, nhưng hoa khôi trường mình cũng không thèm nhìn, chỉ nói một câu ‘tẻ nhạt’ rồi bước đi,..."
"Ta nhận ra hắn, hắn chính là Tô Lâm học cùng lớp với hoa khôi, có người nói hôm qua hắn có ý đồ bất nhân với hoa khôi, không ngờ hôm nay lại còn dám tỏ tình với nàng. Mọi lần nàng chỉ không quan tâm rồi bước đi, còn hôm nay lại nói ra một câu như vậy, chắc chắn tên đó đã làm cái gì đó khiến nàng bốc hỏa rồi..."
... ...
Đám người vây xem nghị luận sôi nổi, không có ai trong bọn họ đồng tình, lấy điều kiện của Tô Lâm mà muốn theo đuổi hoa khôi của trường? Bọn họ nhìn Tô Lâm như một thằng hề, ai cũng đứng nhìn xem hắn sẽ làm thế nào đây!
Tần Yên Nhiên được tỏ tình nhiều riết cũng quen, đối với người nào hướng nàng tỏ tình, nàng đều không quan tâm, không nói gì, chỉ là tâm tình của nàng hôm nay rất không tốt, nên Tô Lâm xui xẻo trở thành người để cho Tàn Yên Nhiên phát tiết.
Bất quá, hôm nay Tô Lâm cũng không phải đến tỏ tình, hắn chỉ đến nói xin lỗi. Tần Yên Nhiên hơi hơi bình tĩnh lại, cũng cảm giác mình lời nói của mình có chút nặng.
"Tô Lâm chỉ đến nói xin lỗi, ta nói hắn như vậy, có phải hơi quá đáng không?"
Theo Tần Yên Nhiên, tất cả nam sinh muốn tiếp cận nàng, đều có cùng một mục đích, Tô Lâm cũng không ngoại lệ.
Ý thức được mình nói chuyện có chút quá mức, Tần Yên Nhiên nhìn Tô Lâm đang không biết nói gì, muốn nói lại thôi, muốn giải thích một chút, lại sợ nếu giải thích rồi thì mọi người sẽ nghĩ mình ý với Tô Lâm.
Lúc Tần Yên Nhiên đang suy nghĩ vẩn vơ, Tô Lâm đã tỉnh táo lại, trong lòng lửa giận bốc lên: "Được, Tần Yên Nhiên, ngươi cảm thấy Tô Lâm ta là loại người như vậy, không lọt mắt ngươi? Vậy ta liền để ngươi thấy, ta, Tô Lâm, không phải loại nhát gan, ngươi ưa thích hạng người gì, vậy thì ta sẽ biến thành người như vậy, ta không tin, khi đã có được năng lực khống chế thời gian, lại thêm vào cố gắng của mình, còn không thể trở thành người trong lòng ngươi?"
Tô Lâm đang trầm mặc, hắn cao 1m75, cúi đầu vừa vặn nhìn xuống Tần Yên Nhiên hơn một mét sáu, hít sâu một hơi, khẽ cười cười, tự tin mà bất ti bất kháng lớn tiếng nói: "Tần Yên Nhiên bạn học, rất tốt, ngươi không ưa thích loại người như ta? Nhưng ta là loại người như thế nào? Đúng, thành tích của ta kém, gia thế không tốt. Là một người bình thường, đúng là không thể lọt vào mắt hoa khôi ngươi. Vốn là, ta cũng không có tính toán tỏ tình gì đó với ngươi, chỉ là đơn thuần vì sự tình ngày hôm qua đến xin lỗi. Ta thừa nhận ngày hôm qua ta không đúng, ta hướng về ngươi chân thành xin lỗi. Thế nhưng, ta không muốn bị ngươi coi thường, có thể ta, Tô Lâm, trước kia không là cái gì mắt ngươi, nhưng hôm nay..."
Trong lòng Tô Lâm đập bịch bịch, xung quanh nhiều bạn học như vậy, mà hắn nói những lời này, nhất định sẽ trở thành đối tượng nghị luận của toàn trường, thế nhưng Tô Lâm không để ý, hắn muốn tìm một cơ hội để chứng minh chính mình, hắn không muốn bị coi thường.
Hít sâu một hơi, Tô Lâm nhìn quanh bốn phía, phát hiện bạn học chung quanh đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hắn, liền mạnh mẽ mà nói ra: "Ngày hôm nay, ta Tô Lâm ,hướng về ngươi Tần Yên Nhiên biểu lộ. Ta biết ngươi sẽ từ chối ta, ngươi không thích ta, nhưng ngươi hãy chờ đó, ta sẽ trở nên ưu tú hơn so với tất cả mọi người ! Bởi vì... Ta thích ngươi!"
Giận dữ, chính là thế này!
Kích động, chính là thế này!
Thanh xuân, chính là thế này!
Tại sao phải sợ đầu sợ đuôi, tại sao không dám nói ra ý nghĩ trong lòng của mình. Hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, hắn không kém hơn người khác, theo đuổi hoa khôi của trường, bị cự tuyệt thì sao, chê ta không đủ ưu tú? Vậy ta liền trở nên ưu tú hơn cho ngươi xem.
Nói ra mấy câu này, hắn cảm giác cả người đều thư thản, những gì trữ ở trong lòng bây giờ rốt cuộc cũng phun ra được.
Thế nhưng, đây chỉ là cảm giác của Tô Lâm, trong mắt người khác, câu nói của hắn rất không thiết thực.
Ưu tú?
Đừng nói thành tích hiện tại của hắn, có vài người thành tích ưu tú hơn hắn, không phải cũng bị Tần Yên Nhiên cự tuyệt sao, hắn ưu tú hơn thì có ích gì?
Phải biết rằng Tần Yen Nhiên năm nào cũng đứng hạng nhất, chưa có ai đánh bại được nàng cả.
Bao nhiêu tài tử giai nhân cũng đã bị Tần Yên Nhiên cự tuyết, không lẽ chỉ bằng vào vài câu nói của hắn thì Tần Yên Nhiên sẽ đồng ý sao,. Đúng là buồn cười.
Rất nhanh, ai ai cũng phì cười.
Chuyện cười, đúng là chuyện cười. Không uổng bọn họ ở đây đợi mấy phút, rốt cục nhìn thấy chuyện cười, đợi khi thi xong, là có chuyện để nói với bạn bè.
Mà trong lòng Tần Yên Nhiên cũng không có nhẹ nhõm như vậy. Tần Yên Nhiên sanh ra trong nhà quan, trước tiên không nói tới nhà của ba nàng, ngay cả mẹ của nàng Phương Lệ Bình cũng đã là thị trưởng của thành phố Kiến An. Từ nhỏ cha của nàng mất sớm, mẫu thân cường thế làm cho nàng sớm học được độc lập, học được trách nhiệm, cũng càng thêm thành thục.
Hành vi của Tô Lâm có thể sẽ làm cảm động nữ sinh khác. Được tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cần là nữ sinh thì ai cũng ẽ tự hào, cho dù có hích hay không.
Thế trong mắt Tần Yên Nhiên, Tô Lâm làm như vậy thật sự là quá ngây thơ.
Ưu tú?
Cái này cùng thích hay không thích thì có quan hệ gì?
Người trong lòng mình, mặc dù hắn không ưu tú, nhưng ta vẫn yêu.
Không thích, coi như hắn có ưu tú tới đâu, cũng không có cảm giác gì.
Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Tần Yên Nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng đột nhiên, nàng lại cảm thấy khiếp đảm một thoáng, không phải vì cái gì khác, mà là vì một chữ "Yêu ".
"Yêu? Cái gì gọi là yêu? Cảm giác của yêu là gì?"
Mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổ thanh xuân, có người thiếu niên nào mà không đa tình? Thiếu nữ nào mà không có xuân?
Tần Yên Nhiên cũng vậy, nàng cũng hi vọng rằng người mình yêu sẽ xuất hiện. Chỉ là một ước mong nhỏ nhoi như vậy thôi, kì thật Tần Yên Nhein cũng không thiếu người theo đuổi, phải nói là toàn bộ nam sinh của Kiến An nhất trung không có người nào không thích nàng.
Nhưng mà đến cảm giác yêu là gì nàng cũng không biết.
Khi được mọi người yêu thích, nàng lại muốn mình chết lặng. Từ tỏ tình trực tiếp, đến tỏ tình qua thư, nàng đều cảm thấy chán ghét, không lẽ cảm giác yêu thích là vậy sao? Cái cảm giác đó chán ghét đến vậy sao.
Như vậy, cảm giác yêu thích một người là như thế nào?
Không biết, Tần Yên Nhiên chưa từng trải qua. Trong sách có viết, yêu thích một người, là luôn đem hắn để ở trong lòng, ngày nhớ đêm mong, có thể vì hắn mà hóa điên, không ngừng mê luyến hắn, có thể đi theo hắn đến chân trời góc biển, cũng có thể vì hắn mà nguyện phó Hoàng Tuyền.
"Hỏi thế gian, tình là gì? "
Đột nhiên, trong lòng Tần Yên Nhiên nổi lên một câu hỏi như vậy. Yêu thích một người, có phải hay không sẽ vì hắn mà làm mọi thứ, không màng đến sống chết?
" Không màng đến sống chết? Yêu thích một người, thật sự có thể không sợ tử vong sao? Như vậy... ai có thể vì ta không màng đến sống chết? Ta sẽ có thể vì ai mà liều lĩnh đây?"
So với bạn cùng lứa, ái tình trong lòng Tần Yên Nhiên cũng không phải tạo ra từ tiểu thuyết, còn cụ thể như thế nào, bản thân nàng cũng không biết.
Vừa rồi câu nói " Ta thích ngươi" củaTô Lâm, Tần Yên Nhiên sau khi cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có một tia rung động, loại liều lĩnh này, không lẽ cũng là một phần của sự không màng sống chết sao? Vốn đã bị mọi người cười nhạo, biết rõ không thể vẫn làm, biết rõ sẽ bị cự tuyệt nhưng vẫn tỏ tình?
Trước đây Tần Yên Nhiên hầu như không có chú ý tới Tô Lâm, chỉ có lúc thu bài tập tiếng Anh thì mới nói qua đôi lời với hắn. Ấn tượng Tô Lâm đối với Tần Yên Nhiên chính là ba chữ "sinh viên lười". Người như vậy, Tần Yên Nhiên cũng không muốn cùng hắn có quan hệ gì.
Nhưng, hôm nay, hai đường thẳng song song vốn không liên hệ gì lại tương giao rồi. Tô Lâm lại dám đứng trước sự cười nhạo của nhiều người như vậy, nói một chuyện không có cái gì gọi là thiết thực.
"Hắn làm sao dám nói thế?"
Đối với sự gan dạ của Tô Lâm phần này, Tần Yên Nhiên cũng hơi kinh ngạc.
Vốn là Tần Yên Nhiên định từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt tự tin của Tô Lâm thì không biết tại sao lại đổi ý.
"Tô Lâm đồng học, ngươi vừa nói ngươi thích ta? Muốn biến đổi đến mức ưu tú hơn để xứng với ta, là thật sự sao?"
Khẽ mỉm cười, không ngờ Tần Yên Nhiên lại không tức giận, cũng không phát hỏa, mà lại thay đổi thái độ, quay lại cười với Tô Lâm.
Thật bất khả tư nghị (Không thể xảy ra, lạ lùng), những người đang cười lập tức yên tĩnh lại. Cái này thật sự là quỷ dị, Tần Yên Nhiên cười, Tần Yên Nhiên đối với một cái nam sinh cười, hơn nữa nam sinh này lại là Tô Lâm, là cái tên điếc không sợ súng, gan to bằng trời vừa hướng Tần Yên Nhiên tỏ tình.
Ngay cả Tô Lâm cũng có chút sững sờ, hắn đã chuẩn bị tâm lý, nghênh tiếp sự khinh miệt của Tần Yên Nhiên, ai ngờ Yên Nhiên lại cười, hơn nữa còn hỏi như vậy, chẳng lẽ thật sẽ tiếp nhận mình? Điều này cũng thật bất khả tư nghị chứ? Liền ngay cả Tô Lâm cũng có chút không tin.
"Đúng, Tần Yên Nhiên, ta biết ngươi không ưa ta. Nhưng ta sẽ cố gắng trở nên ưu tú hơn. Bởi vì ta, Tô Lâm... thích ngươi!"
Tuy rằng không tin, nhưng Tô Lâm cũng không chịu yếu thế, vỗ ngực mình tự tin nói.
"Được. Tô Lâm đồng học, ngươi đã nói ngươi sẽ biến đổi đến mức hơn cả ưu tú, vậy thì... nếu như lần này thi sát hạch, ngươi có thể đậu vào vào top 50, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại."
Cái gì? Câu nói lần này của Tần Yên Nhiên chắc chắn sẽ là tin nóng trong Kiến An nhất trung.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK