- Có điều ta muốn nói cho ngươi không chỉ có vậy mà còn có nguyên nhân quan trọng hơn.
- Ngươi nói đi. Nếu như tin của ngươi đúng là có giá trị với ta thì một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan không là vấn đề. - Hoàng Vô Thần hơi ngẩng đầu.
- U Minh huyết ma và Thiên Lan hư không đã liên thủ. Hơn nữa đám người Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân tới chữa trận pháp có dẫn theo một người tu đạo của Thiên lan hư không. - Thái Hư lão tổ liếc Hoàng Vô Thần:
- Ta và ngươi cũng biết trước đó Thiên Lan hư không có bao nhiêu người. Hơn nữa mấy người kia đã chết trong tay Lạc Bắc. Vậy ngươi nói xem người tu đạo của Thiên Lan hư không này chui ở đâu ra?
Mí mắt của Hoàng Vô Thần giật giật, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên và đứng dậy.
- Ngươi chờ ở đây. Lát nữa ta sẽ cho người mang một trăm viên Thạch Nhũ ngọc đan tới.
Nói xong câu đó, Hoàng Vô Thần sải bước như xé rách không gian mà biến mất khỏi ngôi điện.
...
Trong thời gian mấy cái nháy mắt, bóng dáng của Hoàng Vô Thần đã xuất hiện trong một ngôi đền ở vòng đảo thứ tám của Côn Luân.
Một điểm sáng màu vàng hiện lên trong tay y. Sau khi lao ra khỏi cửa điện, chưa tới nửa nén hương, một người tu đạo mặc đạo bào màu xanh đen liền đi vào trong ngôi điện rộng lớn và cũng trống trải đó.
Người tu đạo đó nhìn chỉ chừng năm mươi tuổi, gương mặt hét sức bình thường. Có điều đạo bào của y lại thêu đầy hoa văn có hình thức rất cổ. Hơn nữa, pháp lực dao động trên người y hoàn toàn khác với người tu đạo bây giờ, rõ ràng là tới từ Thiên Lan hư không.
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần! Ngài cho gọi ta tới đây là muốn chúng ta làm chuyện gì? - Vừa mới tiến vào trong điện, người tu đạo liền lên tiếng.
- Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một chuyện, đồng thời cũng muốn hiểu rõ một chuyện. - Hoàng Vô Thần hết sức thản nhiên nhưng vẫn thể hiện một sự uy nghiêm vô thượng.
- Nói cho ta nghe một chuyện?...và muốn hiểu chuyện gì? - Người tu đạo đó nhìn Hoàng Vô Thần và nói:
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần! Chúng ta phụng mệnh tới đây hợp tác với các người, nhưng lúc trước đã giao hẹn nếu như có liên quan tới một vài bí ẩn của Thiên Lan hư không thì chúng ta không tiết lộ.
Sắc mặt Hoàng Vô Thần vẫn không thay đổi, chỉ bình thản nói tiếp:
- Thiên Lan hư không của các ngươi đã sửa được một cái trận pháp nối liền từ Phong Khư tới chỗ của mình. Hiện tại gần như toàn bộ người tu đạo với tu vi hàng đầu của các ngươi đã tới Phong Khư qua cái trận pháp đó.
- Cái gì?
Mặc dù che giấu rất khá nhưng khi nghe Hoàng Vô Thần nói vậy, khí tức của người tu đạo đó vẫn dao động.
Cái tin tức này thật sự làm cho y không thể giữ nổi sự bình tĩnh.
Lần này, Huyền Vô Thượng đưa mười hai người tu đạo tới Côn Luân. Mười trong số mười hai người tu đạo đó chịu sự điều khiển của Hoàng Vô Thần thay y đánh chết Lạc Bắc. Còn hai người khác thì đưa một vài đồ vật của Thiên Lan hư không tới giao dịch ở giới tu đạo này.
Nhưng trên thực tế người tu đạo nhận được sứ mạnh chỉ có một đó là nghĩ cách sửa chữa trận pháp nối thông tới Thiên Lan hư không.
Hiện tại người tu đạo này là một trong những đệ tử thân truyền của Huyền Vô Thượng, sơn chủ Lam Thạch Sơn của Thiên Lan hư không. Mười người tu đạo kia chịu sự thống lĩnh của y.
Khi tới giới tu đạo này, tất cả người tu đạo khác bao gồm gã Nhã Dịch thần quân cũng đã chuẩn bị xong một cơ hội để thần hình tiêu diệt, thoát khỏi cấm chế của Côn Luân, không để cho Côn Luân giám sát. Sau đó bọn họ sẽ tiến vào Phong Khư để xem có thể sửa chữa trận pháp thượng cổ tới Thiên Lan hư không hay không.
Nếu như không có cách nào sửa chữa thì người tu đạo phải áp dụng mọi cách phát triển trong giới tu đạo rồi nghĩ cách cướp lấy trận pháp mà Hoàng Vô Thần khống chế.
Nhưng bây giờ không ngờ Hoàng Vô Thần lại nói trận pháp nối thông tới Thiên Lan hư không đã được sửa xong.
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần!
Hiện tại trong lòng người tu đạo đó như có sóng to gió lớn nhưng y vẫn cố gắng che giấu suy nghĩ của mình:
- Trận pháp đi tới Thiên Lan hư không của chúng ta chỉ có một cái ở Côn Luân của ngài. Nếu ngài không nhầm vậy thì lấy đâu ra trận pháp nào đi tới Thiên Lan hư không chúng ta nữa?
- Đây cũng là vấn đề mà ta muốn hỏi. - Hoàng Vô Thần nhìn người tu đạo đó:
- Thiên Lan hư không các ngươi có phương pháp gì mà làm cho người tu đạo sau khi hình, thần bị diệt vẫn có thể sống lại?
- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần nói đùa. - Người tu đạo vẫn bình thản:
- Trên đời này làm gì có phương pháp nào giúp cho người tu đạo đã bị diệt cả hình và thần vẫn có thể sống lại?
- Nếu ngươi không nói, chờ khi ta bắt được ngươi sẽ có cách bắt ngươi nói. - Hoàng Vô Thần hết sức thản nhiên.
- Ta biết tu vi của chưởng giáo Hoàng Vô Thần kinh người nhưng muốn bắt ta có lẽ không đơn giản vậy đâu.
Nghe Hoàng Vô Thần nói vậy, người tu đạo kia cũng không nói gì chỉ cụp mắt xuống và cười lạnh.
Hoàng Vô Thần cũng không nói gì chỉ có một điểm sáng vàng hiện ra trước mặt rồi lao về phía người tu đạo kia.
Điểm sáng vàng đó là một cái vòng tròn màu vàng nhìn nhỏ như hạt gạo nhưng lại mang theo một thứ cảm giác rất nặng. Hơn nữa nhìn tốc độ của nó như vượt qua giới hạn không gian và thời gian, trong nháy mắt đã tới trước mặt người tu đạo kia.
- Xem Huyết Sát đại pháp của ta.
Nhưng người tu đạo đó cũng không hề sợ, sau khi quát một tiếng y không lùi còn tiến lên húc thẳng vào điểm sáng màu vàng đó.
Oành!
Sau khi đánh trúng điểm sáng, thân thể người tu đạo kia lập tức phát nổ.
Khi thân thể của người tu đạo đó nổ tung, một cái Nguyên Anh cầm tiểu đao màu xanh cũng lao thẳng ra cửa điện.
Thân thể của người tu đạo đó nổ tung bắn ra vô số những ngọn lửa về phía Hoàng Vô Thần, uy lực không kém gì một cái cổ phù.
Nhưng một cái bóng đạo tôn xuất hiện trước mặt Hoàng Vô Thần. Cả hai va chạm với nhau cùng biết mất. Pháp thuật làm cho thân thể tự nổ của người tu đạo kia bị Hoàng Vô Thần ngăn cản dễ dàng. Cùng lúc đó, một cái vòng tròn màu vàng cũng xuất hiện ở của điện.
Nhất niệm tam sinh!
Người tu đạo kia mới phóng ra được một cái pháp thuật nhưng Hoàng Vô Thần đã phát ra được ba cái.
- Ngươi bị lừa rồi.
Đúng lúc này, ánh mắt Nguyên anh của người tu đạo lại có chút đắc ý. Nguyên Anh đang lao về phía cửa điện chợt tăng tốc lao thẳng tới gần trước mặt Hoàng Vô Thần.
Cái vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần xuất hiện ở cửa điện liền hụt mục tiêu.
Mà cùng lúc đó, trên Nguyên anh của người tu đạo kia cũng xuất hiện những vết rạn trong suốt, dường như cơ thể có một vầng thái dương đang chuẩn bị chui ra.
Nguyên Anh nổ.
Người tu đạo đó vừa mới làm cho thân thể tự nổ rồi sử dụng pháp thuật hùng mạnh cùng với Nguyên anh bỏ chạy chỉ là để ngụy trang.
Dụng ý thực sự của y là để cho Nguyên Anh nổ tung đánh chết Hoàng Vô Thần.
Tu vi của người tu đạo đó là Độ Kiếp kỳ. Nhưng do Hoàng Vô Thần khống chế và để đi qua trận pháp, y đã giảm tu vi của mình xuống Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng Nguyên anh của một người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ mà nổ thì người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp cũng chưa chắc có thể chịu được.
Hơn nữa người tu đạo này còn biết pháp thuật tăng uy lực của tự nổ khiến cho uy lực khi y cho nổ Nguyên Anh của mình còn tăng lên mấy lần.
Trong suy nghĩ của người tu đạo đó thì cho dù mình để Nguyên anh tự nổ không giết được Hoàng Vô Thần, cho dù Hoàng Vô Thần biết được sự kỳ diệu của Phạm Thiên tinh, bản thân mình sử dụng Phạm Thien tinh cũng không có đường sống. Nên y dự định lúc này để Nguyên anh tự nổ nhưng người tu đạo của Thiên Lan hư không còn lại ở Côn Luân cũng sẽ phát hiện và cùng nhau lao ra khỏi Côn Luân.
Nhiều người như vậy liên thủ với nhau, lại thêm Nhã Dịch thần quân, trong Nguyên Anh của họ cũng đều có Phạm thiên tinh coi như thêm một cái mạng. Côn Luân không thể nào giữ toàn bộ họ lại được.
Hơn nữa nếu Hoàng Vô Thần nói là thật, người của Thiên Lan hư không đã vào Phong Khư thì bọn họ ở đây liều chết, Côn Luân cũng sẽ bị họ làm cho trọng thương. Sau đó Phạm Thiên tinh ngưng tụ lại, trong khoảng thời gian đó cũng có thể để cho Thiên Lan hư không tới tiêu diệt Côn Luân, giúp cho họ sống sót.
Trong khoảng thời gian đó, người tu đạo này không hề do dự để cho thân thể tự nổ cùng với Nguyên Anh cho thấy y có cách suy nghĩ hết sức âm trầm và tàn nhẫn, không hề kém đám người Trần Thanh Đế.
- Ta bị lừa?
Một người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ tự nổ lại thêm cả mật pháp thì uy lực của nó đủ khiến cho bất cứ ai cũng phải hết hồn. Nhưng lúc này nét mặt của Hoàng Vô Thần lại rất lạ.
Nét mặt đó giống như là đang châm biếm.
Nó chẳng khác nào nhìn thấy một con kiến đang cố gắng di chuyển một tảng đá.
Hoàng Vô Thần nói rất nhỏ nhưng lại khiến cho tinh thần của người tu đạo kia như bị một cây chùy giáng cho một đòn nghiêm trọng. Thân hình của Hoàng Vô Thần không hề có một chút thay đổi nhưng nói xong, vóc dáng của y trong mắt người tu đạo kia lại trở nên cao lớn, che lấp cả đất trời.
Đôi mắt Hoàng Vô Thần vẫn đang nhắm chặt chợt mở ra.
Hoàng Vô Thần mới mở hai mắt, toàn bộ trong đại điện, tất cả thời gian như dừng lại, rồi bị tách ra khòi trời đất và vũ trụ.
Cùng lúc đó, vô số những tia sáng màu vàng xuất hiện quanh Nguyên Anh của người tu đạo rồi trấn áp.
Những điểm sáng màu vàng đó đều là những vòn tròn màu vàng rất nhỏ.
Vô số điểm sáng thấp thoáng bóng dáng của một cái trận pháp khổng lồ.
- Sao lại thế này? Tu vi của ngươi...
Khi Hoàng Vô Thần mở mắt, sắc mặt của người tu đạo kia vẫn không hề thay đổi nhưng khi những điểm sáng xuất hiện gương mặt của y chỉ còn một sự hoảng sợ và không thể tin nổi
Một cột sáng mang theo khí tức hủy diệt từ trong những vết rạn trên Nguyên Anh lộ ra nhưng những điểm sáng màu vàng của Hoàng Vô Thần đè lên, những tia sáng hủy diệt lập tức bị ép xuống, ngay cả Nguyên anh của người tu đạo kia cũng thu lại chỉ còn một nửa.
Xoẹt!
Hoàng Vô Thần vươn tay ra rồi giống như trứng gà bị bóc, một viên tinh thạch trong suốt từ trong đỉnh đầu Nguyên Anh bay ra ngoài rồi chui vào tay Hoàng Vô Thần.
- Thì ra là vậy.
Hoàng Vô Thần chỉ liếc mắt nhìn viên tinh thạch lập tức hiểu được rõ mọi sự huyền diệu của nó viên Phạm Thiên tinh cũng không biết mất mà chỉ chìm vào trong tay của y. Hoàng Vô Thần cũng nhắm mắt lại.
Thứ ánh sáng đầy dã tâm không ai sánh được trong mắt y cũng biến mất khi đôi mắt nhắm lại.
Mà Nguyên anh của người tu đạo kia cũng bị những điểm sáng vàng ép cho dập nát, biến thành tro bụi, không hề có một âm thanh nào vang lên.
- Chưởng giáo.
Vừa mới bước ra, bóng dáng của Hoàng Vô Thần lập tức biến mất. Không trung giữa vòng đảo thứ tám và thứ chín chỉ có một tia sáng màu vàng lóe lên vài cái giống như có mấy đóa hoa sen nở rộ. Bóng dáng của Hoàng Vô Thần nhanh chóng hiện ra tại vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Vốn trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân gần như không có người nào thì bây giờ có tới cả trăm đệ tử đang hối hả. Nhưng đệ tử đó đều mặc trang phục màu xám, không thuộc về các ti nào của Côn Luân. Những bộ pháp y màu xám đó giống hệt với pháp y màu xám mà đám người Minh Thập thất đã mặc. Một vài đệ tử Côn Luân cũng hiểu được đám đệ tử áo xám này hết sức trung thành với Hoàng Vô Thần. Vừa thấy Hoàng Vô Thần xuất hiện, đám đệ tử Côn Luân đó lập tức dừng lại thi lễ. Chỉ có điều phần lớn đệ tử áo xám chỉ có tu vi Kim đan kỳ, kém xa so với hơn mười đệ tử áo xám như những bóng ma trước đây.
Hoàng Vô Thần không nói gì chỉ khoát tay áo, đám đệ tử Côn Luân lại bắt đầu công việc.
Những đệ tử Côn Luân đều cầm dụng cụ đang thu dọn hết Thạch Nhũ quỳnh dịch và linh dược ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Những đóa sen trắng sinh trưởng trong ao Thạch Nhũ quỳnh dịch, rồi cả Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng được lấy đi hết.
Xem tư thế của đám đệ tử Côn Luân không ngờ giống như ăn cướp, lấy sạch toàn bộ những thứ có ở vòng đảo thứ chín.
Được chừng mười hơi thở, một tia sáng đột nhiên hạ xuống trước mặt Hoàng Vô Thần. Đó chính là lão đạo Từ Thạch Hạc của Côn Luân.
Xem ra ngày đó dựa vào mấy món pháp bảo cực mạnh mà Từ Thạch Hạc đã may mắn chạy thoát khỏi sự tấn công của thần cung Toái Hư.
- Có lẽ còn hai tuần hương nữa, người của Thiên Lan hư không sẽ tới khu vực biển quanh Côn Luân.Vừa mới xuất hiện, Từ Thạch Hạc liền nói với Hoàng Vô Thần như vậy.
- Còn có hai tuần hương? Vậy các ngươi đưa Thạch Nhũ quỳnh dịch và Thạch Nhũ tiên liên rời đi. - Hoàng Vô Thần gật đầu:
- Pháp thuật của Thiên Lan hư không rất lạ, nếu như các ngươi đợi cho chúng tiến vào khu vực biển quanh Côn Luân mới rời khỏi thì rất khó giấu được tai mắt của chúng.
- Được!
Từ Thạch Hạc vẫn bình thản gật đầu rồi vung tay bắn một ngọn lửa màu vàng lên không trung.
Sau khi ngọn lửa màu vàng đó bắn lên có bảy, tám quầng sáng từ các nơi của Côn Luân lao thẳng vào sơn cốc tại quầng đảo thứ chín. Đám đệ tử đang thu dọn linh dược và Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng hối hả đi theo Từ Thạch Hạc vào trong sơn cốc đó.
Khi đám người Từ Thạch Hạc và đệ tử Côn Luân cùng tiến vào trong cái sơn cốc, ở đó tản ra một làn pháp lực dao động rồi sau đó là tiếng nổ vang, cả cái sơn cốc sập xuống. Dường như những người đó dựa vào trận pháp truyền tống hoặc một thứ tương tự để ra khỏi Côn Luân. Mà trong sơn cốc cũng có cấm chế sau khi họ rời khỏi nó phá hủy sơn cốc.
Nghe tiếng nổ trong sơn cốc, Hoàng Vô Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Từ sau khi hắn nói chuyện với Thái Hư lão tổ và Từ Thạch Hạc, bản thân y hiểu ngay người của Thiên Lan hư không sẽ tấn công Côn Luân. Theo lý mà nói thì giờ phút này ít nhất hắn giết sạch đám người tu đạo của Thiên Lan hư không đang ở Côn Luân.
Bởi vì nếu không giết những người đó, một khi Thiên Lan hư không tấn công Côn Luân, mười một người tu đạo kia sẽ tạo ra rắc rối.
Nhưng Hoàng Vô Thần vẫn làm như không biết Thiên Lan hư không sẽ tấn công Côn Luân mà chỉ đứng im bên cạnh cái ao Thạch Nhũ quỳnh dịch đã khô cạn ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
- Có hơn ngàn người tu đạo đột kích.
- pháp lực dao động của những người tu đạo đều rất lạ. Trong đó có rất nhiều người tu đạo từ Nguyên Anh kỳ trở lên.
...
Những tin tức như vậy liên tục truyền tới Côn Luân.
Toàn bộ chín vòng đảo của Côn Luân đều liên tục có vô số những vầng sáng xuất hiện trong thời gian một nén hương. Vô số người tu đạo của Thiên Lan hư không như một đám mây đen xuất hiện giữa không trung.
Hoàn toàn khác với lần Huống Vô Tâm làm phản, người tu đạo của Thiên Lan hư không ăn mặc đủ mọi loại quần áo khác nhau, số người cũng ít hơn nhiều, chưa tới ba nghìn.
Nhưng pháp lực dao động của bọn họ đều rất mạnh. Căn cứ vào tu vi thì còn hơn xa đám người tu đạo mà Huống Vô Tâm triệu tập. Hơn nữa linh khí của Thiên Lan hư không loãng nên tu luyện rất nguy hiểm, phải đánh chết yêu thú để lấy nội đan. Vì vậy mà kinh nghiệm đấu phép của họ hơn xa phần lớn người tu đạo của giới tu đạo bây giờ. Rất nhiều thời điểm cả một đám người tu đạo tập trung để tiêu diệt yêu thú. Vì vậy mà hơn ngàn người tu đạo của Thiên Lan hư không đứng trên không trung mặc dù hỗn loạn nhưng nhìn kỹ thì cứ mười người, hoặc ít là năm, sáu người tập hợp lại hành động có kết cấu.
Trong đám đông người tu đạo của Thiên Lan hư không, người ta chú ý nhất tới hai con thú khổng lồ đỏ như lửa.
Hình dạng của hai con thú đó nhìn hơn giống bò tót, đỉnh đầu có một cái sừng màu đỏ nhưng trên lưng lại mọc lên đôi cánh bằng thịt. Da thịt của chúng như được tạo ra từ dung nham nhìn rất rắn chắc.
Tầm vóc của chúng phải tới vài chục trượng như còn to hơn cả Thất Hải Yêu Vương thú, chẳng khác nào hai ngọn núi lớn phi hành trong không gian.
Ở phần cổ của hai con thú có sáu sợi xích bằng huyền thiết phủ kín bùa xuyên qua da thịt như chọc thủng cả xương. Sáu sợi xích đó được cột vào một cái bình đài như tạc từ tinh thạch màu đen.
Hai con dị thú đó hình như chưa có thần thức hình như là yêu thú của riêng Thiên Lan hư không. Chúng ở trên không trung gầm rống và phun ra những đám mây trôi màu xanh, nhưng lại không dám chống lại, ngoan ngoãn kéo cái đài cao.
Cái đài cao được tạo từ tinh thạch màu đen rộng hơn hai mươi trượng, xung quanh có khắc hình lá sen và đài sen.
Một người tu đạo trung niên cầm một cây trường tiên màu lam điều khiển hai con dị thú.
Người tu đạo đó mặc một bộ pháp y như có thêu vô số những thanh tiểu kiếm bằng kim loại sáng bóng. Người đó sắc mặt đờ đẫn, nhưng chính là một trong số tám tên Thần Quân mà Huyền Vô Thượng đã triệu tập, đồng thời từ đầu tới cuối không nói câu nào - Hắc Thạch thần quân.
Bên cạnh Hắc Thạch thần quân chính là Khô Cốt thần quân. Xung quanh người y tản ra từng làn khí màu vàng. Ngoài ra còn có Thiên Khung thần quân với mái tóc trắng như tuyết, trên người thấp thoáng ánh sáng màu vàng. Cửu Cung thần quân mặc quần áo bát quái màu tím và Nô Thú thần quân cầm cây sáo màu đỏ.