Trong kiếm quang liền phát ra những âm thanh già cỗi, đó chính là người lần trước xem quẻ trên Thục Sơn. Sau khi phát ra âm thanh đó, ánh mắt của người này lướt qua Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
-Hoàng Vô Thần, ta đã xem cho ngươi một quẻ rồi, quẻ đó nói rằng ngươi nhất định sẽ bại vong trong tay Lạc Bắc.
-Ta nhất định sẽ bại vong?
Hoàng Vô Thần nghe xong liền cười ha hả:
-Phong Thập Tam, vốn định ta giết hết các ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ngươi có biết tại sao ta vẫn giữ lại Từ Thạch Hạc- kẻ phản bội ta mà không giết hắn luôn không? Bởi ta muốn cho hắn chính mắt thấy được hắn đã sai lầm như thế nào; ta phải cho hắn tận mắt nhìn thấy ta đã nắm trong tay toàn bộ thiên địa này như thế nào, ta khai sáng thế giới cực lạc Vĩnh Hằng Thịnh Thế như thế nào! Phong Thập Tam, giờ ta tạm thời tha mạng cho ngươi lần này để cho ngươi tận mắt thấy được ta sẽ giết Lạc Bắc như thế nào, để cho ngươi biết quẻ bói chó má kia của ngươi là đồ bỏ đi!
-Rầm!
Tiếng cười điên cuồng của Hoàng Vô Thần khiến ý thức của mọi người chấn động trong giây lát, Hoàng Thiên Thần tháp đã cùng liều mạng với kiếm quang mà Phong Thập Tam vừa phát ra.
Nhưng lần này là kiếm quang của Phong Thập Tam bị hàng ngàn những tia sáng màu vàng trên đỉnh tháp phát ra làm cho vỡ vụn, toàn thân Phong Thập Tam phát ra huyết quang rồi bị đẩy mạnh về phía sau.
-Lận Hàng, ngươi muốn làm gì?
Chính lúc này Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ, Đông Bất Cố đứng cách Mục Đồng La Sát không xa đột ngột cảm thấy có một pháp lực đang dao động, phát ra từ cơ thể Lận Hàng và đang bị chấn động. Nhưng dao động pháp lực này không phải muốn điều khiển Đồng Mục La Sát mà dường như là muốn tách thần hồn của mình ra khỏi cơ thể.
Để thần hồn rút ra khỏi cơ thể mình giống như Tọa Hóa của Mật Tông, Mật Tông là người đã tu luyện được thân ngoại hóa thân, như vậy có thể rút toàn bộ thần hồn của mình ra khỏi cơ thể để hòa nhập vào thân ngoại hóa thân, từ bỏ xác thịt của mình. Còn người tu luyện Nguyên Anh Quyết Pháp như Lận Hàng thì nếu rút thần hồn ra khỏi cơ thể thì chẳng khác gì tự sát! Sau khi Thần hồn được rút ra khỏi cơ thể thì toàn bộ thân thể và Nguyên Anh sẽ lập tức bị yếu đi, thần hồn cũng sẽ không thể quay trở lại thân thể được nữa.
- Chưởng giáo Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ sư đệ, giờ ta đã hoàn toàn hiểu được tại sao tiền bối Trạm Thái Thanh Minh lại nói Đồng Mục La Sát phải lấy thần hồn để điều khiển mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất rồi.-Lận Hàng khẽ thì thầm vào tai Huyền Vô Kỳ.
Thai thể của Mục Đồng La Sát mạnh mẽ vô cùng, nhưng nếu điều khiển là xác thịt thì thân thể người điều khiển sẽ không thể chịu nổi sự tấn công. Hơn nữa nếu để thần hồn lại hòa hợp với pháp trận của Mục Đồng La Sát, tốc độ thi triển pháp thuật cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với xác thịt. Chỉ có cách này mới có thể ngăn cản được Hoàng Vô Thần để Huyền Vô Thượng kích phát thuật pháp kia.
-Lận Hàng sư huynh, không cần đâu!
Vừa nghe Lận Hàng nói đến đó, Huyền Vô Kỳ liền kinh ngạc thốt lên, khóe mắt rớm máu. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng màu trắng đã bay ra từ trên đỉnh đầu Lận Hàng rồi nhập vào trong pháp trận của Mục Đồng La Sát còn thân thể Lận Hàng thì kết thúc sự sống.
Đôi mắt của Mục Đồng La Sát đột nhiên ánh lên một cái nhìn tràn đầy tình cảm.
Nhìn từ biệt Lạc Bắc và Huyền Vô Kỳ và mọi người xong, Đồng Mục La Sát bay thẳng lên trời, hướng về phía Hoàng Thiên Thần tháp.
-Lận Hàng!
Vừa chạm vào ánh mắt của Mục Đồng La Sát, tim Lạc Bắc nhói đau, miệng hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
-Tốt lắm, lại thêm một kẻ không sợ chết nữa. Vậy ta sẽ cho ngươi thấy những kẻ không sợ chết sẽ có kết cục như thế nào!
Chính lúc Hoàng Vô Thần phát ra tiếng cười lạnh sắc đó, cửa chính Hoàng Thiên Thần tháp bỗng mở ra, một luồng hồng quang bừng lên, tiến thẳng về phía Hoàng Thiên Thần tháp.
Luồng hồng quang đó chính là Nguyên Anh Cửu Bạt!
Khi vòng đảo thứ chín của Côn Lôn bị chấn động thì không thấy tung tích Cửu Bạt Nguyên Anh đâu, hóa ra Cửu Bạt không phải bị người Thiên Lan Hư Không tiêu diệt mà là do Hoàng Vô Thần khi chiếm cứ Côn Lôn lần nữa đã khống chế nó.
Lúc này rõ ràng là Nguyên Anh Cửu Bạt đã hoàn toàn bị Hoàng Vô Thần khống chế, khi va chạm vào Mục Đồng La Sát trong tích tắc liền bị nổ tung, tiếng nổ ầm ầm vang dội còn Mục Đồng La Sát thì bị đẩy ra ngoài.
Nguyên Anh Cửu Bạt bị Hoàng Vô Thần dùng để oanh kích Mục Đồng La Sát như một đạo đan phù bình thường.
Vì cản trở hắn mà Lận Hàng đã không tiếc thân mình, lấy thần hồn của mình hòa nhập vào Mục Đồng La Sát nhưng dù có như vậy cũng bị hắn đánh văng ra xa.
-Ha ha…
Hoàng Vô Thần ngồi trong tháp cất những tiếng cười ha hả rung động đất trời.
-Nam Cung Tiểu Ngôn!
Đằng sau Vũ Sư Thanh và những người khác bỗng xuất hiện một thanh niên trầm mặc đang bay đến. Người này chính là đệ tử thân truyền của Cửu Bạt-Nam Cung Tiểu Ngôn. Lúc này nhìn thấy Hoàng Thiên Thần tháp đang ép xuống, Nam Cung Tiểu Ngôn vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh đó nhưng hơi thở phảng phất sự nguy hiểm đang dâng lên trên người gã. Trên người gã dần dần xuất hiện một dải quang văn.
Tự bạo thân thể và Nguyên Anh!
Lúc này Nam Cung Tiểu Ngôn cũng muốn dùng cách tự bạo thân thể và Nguyên Anh để cản trở Hoàng Thiên Thần tháp!
-Nam Cung Tiểu Ngôn, ngươi cũng không sợ chết ư? Nhưng bắt đầu từ hôm nay, sự sống chết của ngươi do ta nắm giữ!
Nhưng cánh cửa chính của Hoàng Thiên Thần tháp vẫn chưa đóng lại mà vẫn phát ra kim quang. Kim quang ép thẳng xuống người Nam Cung Tiểu Ngôn, khiến tất cả những ngọn lửa trên người Nam Cung Tiểu Ngôn đang muốn thoát ra cũng bị ép xuống. Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn thẳng vào Hoàng Thiên Thần tháp rồi bay ra phía sau, cứ bay được vài chục dặm lại phun ra một ngụm máu.
-Lạc Bắc, mau!
Chính lúc này, dao động pháp lực trên người Huyền Vô Thượng vô cùng mãnh liệt, những vòng quang đen trên đầu phát ra những quang hoa đen, giống như một nụ hoa đen bao bọc lấy Lạc Bắc ở bên trong vậy.
Thuật pháp này của Huyền Vô Thượng đã phóng ra hoàn toàn.
-Toàn bộ các ngươi đứng lại cho ta.
-Rầm!
Nhưng câu nói của Hoàng Vô Thần tựa như một lời tuyên án. Toàn bộ không gian bên ngoài Hoàng Thiên Thần tháp bốc lên biển lửa sắc xanh đồng rồi tỏa ra với tốc độ chóng mặt tới những không gian cách đó hàng trăm dặm.
-Lạc Bắc, tất cả giao cho ngươi đấy!
Trong mắt Huyền Vô Thượng đột nhiên phát ra hai luồng ánh sáng màu đen với muôn ngàn quang phù, lấp lánh lấp lánh rồi khắc sâu vào tiềm thức của Lạc Bắc.
Trong nháy mắt, tiềm thức của Lạc Bắc đã có vô vàn thứ, những thứ này giống như bản năng bẩm sinh, ngấm sâu vào trong tiềm thức và khắc sâu trên thân thể Lạc Bắc.
Lạc Bắc đã hiểu ra, Huyền Vô Thượng sử dụng cái thuật pháp này là để đưa mình đến một nơi khác.
Cùng lúc đó, toàn thân Huyền Vô Thượng, kể cả các giác quan cũng như biến thành những xoáy lốc đen, những luồng nguyên khí từ tinh cầu vô cùng vô tận điên cuồng chảy từ trong hư không xuyên thấu vào thân thể Huyền Vô Thượng.
Thân thể của Huyền Vô Thượng phình lên, biến thành một tấm quang phù đen khổng lồ như một quả tinh cầu rồi lập tức đâm thẳng vào Hoàng Thiên Thần tháp.
-Huyền Vô Thượng, ta thật không ngờ ngươi lại dùng đến cách này để cản trở Hoàng Thiên Thần tháp. Nhưng đáng tiếc là tuy ta có dùng sức mạnh của Hoàng Thiên Thần tháp nhưng Hoàng Thiên Thần tháp vẫn là một pháp bảo, với tu vi của ta bây giờ thì không ai có thể ngăn cản được ta nữa đâu.
Tấm quang phù đen của Huyền Vô Thượng tung ra, cả người Huyền Vô Thượng cũng hóa thành tro bụi, một người đứng đầu trong một thế hệ thiên cổ đã hoàn toàn từ giã thế gian còn những quang hoa sắc vàng xanh bên ngoài Hoàng Thiên Thần tháp cũng bị phá tan nát, bay ra không biết xa bao nhiêu vạn dặm, lan tỏa ra cả chín tầng mây.
Trong nháy mắt khi Hoàng Thiên Thần tháp bị oanh kích, một luồng kim quang lại phát ra từ cánh cửa chính của tháp.
Trong ánh sáng vàng bao phủ tỏa ra uy thế vô cùng vô tận, giống như toàn bộ thiên địa đang nằm dưới chân Hoàng Vô Thần.
Hai cánh tay Hoàng Vô Thần duỗi ra lập tức một luồn ánh sáng trong vắt như ngọc từ không trung vô tận giáng xuống, ngay sau đó là sự xuất hiện của một quả tinh cầu khổng lồ.
Bên trong Hoàng Thiên Thần tháp, Hoàng Vô Thần đã khôi phục được chút ít nguyên khí. Lúc này hắn dùng một quả tinh cầu để tấn công, đè ép Lạc Bắc xuống.
-Răng rắc rắc…
Lúc này Lạc Bắc đã phát ra vòng hào quang đỏ rực, trùm xuống tất cả mọi người ở đó. Đúng lúc, vòng quang đen mà Huyền Vô Thượng đã phát ra giống như một đóa hoa nở rộ, lan về phía Lạc Bắc với một tốc độ kinh hoàng. Nhưng dưới sự đè ép bởi thuật pháp của Hoàng Vô Thần, dù là bẩy quầng sáng đỏ như máu của Lạc Bắc hay vòng quang màu đen của Huyền Vô Thượng cũng đều bị ép cho sụp xuống.
-Phong Thập Tam, ngươi gieo quẻ là ta nhất định sẽ thất bại trong tay Lạc Bắc ư? Đúng là trò cười của thiên hạ.
-Từ hôm nay trở đi, ta chính là Thiên Đạo, ta chính là pháp tắc lưu chuyển của vạn vật trên thế gian! Ta sẽ cho ngươi thấy ta tiêu diệt Lạc Bắc như thế nào.
Hoàng Vô Thần phá lên cười khi nhìn thấy bẩy quầng sáng đỏ như máu cùng với lốc xoáy màu đen đang sắp vỡ vụn.
Lúc này, ngay cả một người mạnh như Huyền Vô Thượng cũng đã ra đi, Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành thì đang bị thương nặng nên khi bị thuật pháp của Hoàng Vô Thần đé ép, tất cả mọi người ở đó đều không vận chuyển được chân nguyên, cảm giác như không khí xung quanh đều đang bị ép dưới một ngọn núi khổng lồ đang phát ra những hào quang sáng trong như thủy tinh.
-Hoàng Vô Thần!
Lận Hàng điều khiển Đồng Mục La Sát lại vọt lên, nhưng, không kịp nữa rồi.
-Nạp Lan Nhược Tuyết!
Lúc này, Lạc Bắc đột nhiên bị chấn động mạnh, Hoàng Vô Thần cũng giật mình.
Trên người Nạp Lan Nhược Tuyết đột nhiên phát ra lớp lớp tinh quang.
Cùng với những ánh tinh quang đó phát ra, giữa trời đất đồng thời xuất hiện vô số vết nứt, và vô số những luồng sáng xuyên qua đó, giống như vô số những xiềng xích đang trói chặt ngôi sao kia và Hoàng Vô Thần lại. Hơn nữa những tia sáng đó sau khi đã cột chặt ngôi sao kia và Hoàng Vô Thần lại thì lập tức rút mạnh vào bên trong.
-Rầm rầm rầm…
Sau khi tỏa ra tinh quang bao trùm cả mấy ngàn dặm nó cũng bị rạn nứt rồi vỡ tung ra.
Lúc này, Nạp Lan Nhược Tuyết mờ dần mờ dần rồi biến mất, hòa cùng vào với đất trời.
-Nạp Lan Nhược Tuyết!
Tất cả mọi người đều hét lên, còn Lạc Bắc dường như tan nát trái tim, cứ thế xông đến chỗ Nạp Lan Nhược Tuyết mà ôm lấy, giữ lấy hình bóng đang mờ dần rồi biến mất của Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nạp Lan Nhược Tuyết giống như một bình thủy tinh đã rút hết nguyên khí của mình, lấy sinh mệnh để trả giá cho thuật pháp!
Nạp Lan Nhược Tuyết đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm đến đôi tay đang vươn ra của Lạc Bắc, lúc đó thân thể Lạc Bắc như xuyên thấu trong không trung, cứ thế đuổi theo thân thể đang mờ dần của nàng.
Thân thể nàng đã biến thành một cái bóng hư ảo.
Nhưng nàng vẫn đang nhìn Lạc Bắc, khuôn mặt khẽ mỉm cười.
Một thứ tâm niệm trào dâng cuồn cuộn như thủy triều trong tích tắc khi hắn chạm tay vào cái bóng như khói bụi của nàng đã xuất hiện trong tiềm thức của Lạc Bắc.
-Lạc Bắc, sở dĩ Phong Thập Tam tiền bối chỉ nói quê thuật của mình là một trong ba người giỏi nhất mà không nói mình là người giỏi nhất là vì cha thiếp là Hồ Yêu Vương và Đạt Cống Thượng Sư của Sắc Lặc Tông có tài năng cũng không kém cạnh.
-Khi còn ở Đông Sơn, Bắc Minh Vương không cho thiếp đi gặp chàng là vì lúc đó cha thiếp xem mệnh cho thiếp, nói rằng trên người thiếp có một cái số mệnh. Chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt thiếp thì sẽ không thể thoát được cái số mệnh mà bị hủy diệt hình thần.
-Chàng là người đàn ông đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt của thiếp, nhưng thiếp quyết định ở bên cạnh chàng là vì thiếp tin rằng chàng có thể nghịch thiên cải mệnh, nắm trong tay vận mệnh của bản thân, phá vỡ số mệnh trên người thiếp.
-Tinh Vân Liên Tỏa Tịnh Hoa này là thuật pháp cuối cùng của tộc Cửu vĩ hồ nguyên thần nhà thiếp, một khi thi triển, thân thể và thần hồn sẽ đều hóa thành cát bụi. Nhưng tâm nguyện sư tôn để lại cho chàng đã nói chàng chỉ cần tu đến Cửu Trọng Thiên Kiếp là có thể phá nát hư không, nhờ vào một chút trí nhớ để khôi phục nguyên khí, giúp thiếp tái tại lại thân thể, thần hồn. Đến lúc đó, chàng có thế phá vỡ được số mệnh của thiếp, đưa thiếp trở về bên cạnh chàng.
Toàn thân Lạc Bắc run rẩy, giống như sắp muốn nổ tung ra. Nhưng bóng dáng của Nạp Lan Nhược Tuyết đã hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại trong mắt hắn, không còn tồn tại giữa trời đất này nữa.
-Tinh Vân Liên Tỏa Tịnh Hoa mà cùng mơ tưởng trấn áp ta sao?
-Rầm rầm rầm!
Hoàng Vô Thần dùng ngôi sao khổng lồ đó đập nát tất cả, khi hắn phát ra những tiếng gầm gừ ghê sợ thì những giác quan trên người hắn cũng có những dòng kim sắc luân chuyển, từng sợi từng sợi không ngừng bị đứt gãy, tạo thành từng chồng từng chồng Nguyên Khí.
-Lạc Bắc, rốt cuộc là ngươi cứu người khác hay để người khác cứu ngươi đây? Dù thế nào thì ngươi cũng phải chết thôi.
Ba đóa hoa sen vàng trồi lên từ đỉnh đầu Hoàng Vô Thần phóng thẳng đến vòng ánh sáng màu đen mà Huyền Vô Thượng phát ra.
Tới lúc này, những người còn lại, ngay cả Mục Đồng La Sát cũng đều bị Lạc Bắc dùng Đại Hắc Thiên Ma Quyết phong ấn lại, chui vào trong cơ thể của Lạc Bắc. Vòng ánh sáng màu đen kia chiếm hơn một nửa thân thể Lạc Bắc đã biến mất, Lạc Bắc cũng sắp biến mất khỏi không gian này. Nhưng ba đóa sen vàng kia của Hoàng Vô Thần đóa nào cũng có uy lực cực kỳ khủng khiếp,nếu như bị nó tấn công thì vòng ánh sáng màu đen kia của Huyền Vô Thượng cũng hoàn toàn bị vỡ vụn.
-Hoàng Vô Thần, Lạc Bắc ta thề rằng ta nhất định sẽ giết chết ngươi, đem ngươi luyện thành Thi Thần Tương Linh, mãi mãi chịu kiếp nô dịch!
Lạc Bắc thét lên rung trời, trên người phát ra vô số huyết quang, một cái bóng đột nhiên hiện ra trước mắt hắn. Cái bóng đó giống hệt Lạc Bắc, trên người mặc áo vàng thẫm, là hóa thân của đạo bào.
-Thần Kiêu Pháp? Ngươi có pháp bảo của Thần Kiêu Vương trong tay sao?
Trong ánh mắt Hoàng Vô Thần dần dần hiện lên sự khiếp sợ. Đúng lúc đó, “rầm” một tiếng, pho tượng phân thân kia của Lạc Bắc nổ tung ra, vô cùng uy lực, trong nháy mắt đã biến ba đóa hoa sen kia thành tro bụi.
Sau khi có được Thần Kiêu Pháp, có thể nói đây là lần đầu tiên Lạc Bắc sử dụng đến nó.
Pho phân thân này có thể nói là chỉ kém hơn thân thể thực của Lạc Bắc một bậc mà thôi, lúc nổ tung vừa nãy hoàn toàn tương ứng với uy lực của Thiên Kiếp thứ ba.
Một lần hóa ra pho phân thân này, toàn bộ khí huyết và chân nguyên của Lạc Bắc đã bị rút hết, không thể sử dụng bất cứ quyết pháp nào nữa.
Nhưng lúc này bóng dáng của Lạc Bắc đã bị nuốt trọn vào vòng xoáy đen kia rồi.
Hoàng Vô Thần sau khi bị Lạc Bắc tấn công cũng đã vỡ nát, trên người cũng tuôn ra từng dòng huyết vụ, bật ngược lại phía sau.
Nhưng trên mặt hắn vẫn là thần sắc điên cuồng thô bạo đó, trong hai tay hắn bỗng xuất hiện một cái pháp ấn vàng, rõ ràng là muốn lập tức đè ép thiên linh ở phía trên của mình.
-Rầm…
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cùng lúc đó, giữa hai hàng lông mày của hắn hiện ra một xá lợi tử vàng tu bằng quả trứng bồ câu.
-Vong…Vọng…Không…Vong…
Trên toàn bộ xá lợi tử hiện lên từng vòng từng vòng quang mang mê hồn, trong đó dao động vô số những chữ như vậy.
Trong nháy mắt khi vòng quang hắc sắc và Lạc Bắc biến mất, viên xá lợi tử này chợt lóe lên, xé rách hư không rồi chui vào vòng ánh sáng màu đen đó, ẩn nấp trong cơ thể Lạc Bắc.
-Thế gian này Thiền Niệm Chi Tốc sẽ vượt qua tất cả các thuật pháp!
-Lạc Bắc, bây giờ ngươi có chạy thì cũng chẳng sao hết. Thuật pháp của ta sẽ xóa sạch tất cả trí nhớ của ngươi. Dù Huyền Vô Thượng có đưa ngươi tới đâu thì ngươi cũng sẽ chỉ là một pho tượng, một cái xác không hồn mà thôi.
-Không phải ngươi muốn cứu những người bên cạnh ngươi sao? Bây giờ ngươi quên hết tất cả bọn chúng thì bọn chúng vẫn bị phong ấn trong cơ thể ngươi, đến khi tuổi thọ của ngươi hết thì bọn chúng cũng sẽ tiêu vong.
-Thế gian này chỉ có ta là thần!
Hoàng Vô Thần giơ tay lên cao, cười điên dại, lúc đó trên chín tầng mây phát ra những âm thành ù ù rồi ầm ầm đổ xuống phía trên tháp Hoàng Thiên Thần.
Một chú nai trắng có chiếc gạc kỳ lạ với một dải ánh sáng vàng óng ánh trên đỉnh đầu, phi nước đại trong khu rừng rậm hoang dã.
Trong khu rừng rậm bạt ngàn vô tận đó, những tán cây rậm rạp vươn mình lên đón ánh nắng mặt trời, vô số những cây cổ thụ hàng ngàn hàng vạn năm có đường kính một hai chục người ôm không nổi, kéo dài ra chừng cũng phải trăm thước, trên cây có rất nhiều những đốm loang lổ cũ kỹ, trên đó còn treo những quả dài dài hẹp hẹp nhìn rất lạ.
Trong khu rừng rậm hoang dã, từ nơi xa xôi bỗng nhiên vọng đến tiếng gào rống như của hung cầm mãnh thú.