Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Donald nhìn chằm chằm Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng hoài nghi trên mặt mình có phải mọc ra thứ gì đó kỳ quái hay không, Thu Mạn vẫn dáng vẻ cười mím chi đó, còn gã đàn ông trung niên được gọi là A Quảng sau lưng nàng đó vẫn đứng không cảm xúc như khúc gỗ.

Thật ra, Diệp Trùng vốn dĩ không biết, trong lòng người phụ nữ đầy thành thục, phong tình này giờ cũng lúng túng vô bì, chỉ nhìn biểu tình của lão già Donald này, nàng liền biết tên trước mắt này tuyệt đối là một nhân tài, bỏ qua thì đáng tiếc, nhưng gã đàn ông nhỏ này nhìn thế nào cũng không giống một người bình thường, bất tri bất giác, trong lòng nàng có chút kiêng kỵ với gã mò không được nông sâu này.

Diệp Trùng giống như 1 người không có việc gì, đứng im bất động, không có bất cứ lo lắng, bất an nào.

Ánh mắt Thu Mạn quét trên người gã đàn ông nhỏ này, trong lòng lại không kìm được bật cười khanh khách, mình sao thế này, tại sao lại thất thái như vậy? Cho dù tên này có ý đồ khác, cục thế không phải vẫn nằm dưới khống chế của mình sao? Chỉ cần mình tăng cường giám sát hắn, cho dù đối phương muốn giở trò gì, mình cũng có rất nhiều cách đối phó, loại người này, vẫn đặt dưới mắt mình là an toàn nhất.

Chẳng lẽ mình thật sự già rồi? Lại trở nên nhát gan như vậy! Nàng cầm lòng không đặng, dùng tay sờ gương mặt vẫn trơn bóng của mình.

Động tác đầy chất nữ tính này lập tức hấp dẫn gần như tất cả ánh mắt trong phòng, ngay cả Donald già dặn cũng nhìn chằm chằm Thu Mạn không chớp, đợi lão phản ứng lại, gương mặt già nua đỏ lựng lên.

Cả căn phòng chỉ có gương mặt hai người không có bất cứ thay đổi nào, một người là Diệp Trùng, người kia chính là gã đàn ông trung niên gọi là A Quảng sau lưng Thu Mạn đó.

Thu Mạn biết rõ lực sát thương của mình to lớn cỡ nào, dung mạo vẫn luôn là vũ khí lợi hại nhất không gì không xong của nàng, động tác vừa rồi tuy chỉ là một động tác của tiềm thức, nhưng nàng biết rõ ảo diệu trong đó, càng là loại biểu tình lộ ra không cố tình thì mới càng hấp dẫn người ta nhất.

Đàn ông đối với sắc đẹp, có ai mà không động lòng? Nàng cười lạnh trong lòng.

Khi nhìn thấy Donald tuổi tác thế này mà cũng đỏ mặt, nàng không khỏi cười khanh khách, làm cho Donald hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui vào. Nhưng khi ánh mắt của nàng quét qua mặt gã đàn ông nhỏ này, biểu tình trên mặt không khỏi cứng lại.

Bởi vì thứ nàng thấy là một bộ mặt không có chút thay đổi nào, vẫn là sự hờ hững làm người ta nhìn vô cùng không thoải mái đó.

Cô gái trước mặt này đột nhiên bật cười làm Diệp Trùng hơi có chút kinh ngạc, không thể không nói, ánh mắt hắn nhìn bây giờ so với lúc trước quả thật cao minh hơn nhiều, người phụ nữ này vừa nhìn liền biết không phải loại người dẫ đối phó. Nàng ta đối với việc nắm bắt tâm tình khẳng định là cao minh hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Diệp Trùng vẫn cư xử bình tĩnh, đối với thực lực của mình, hắn có tràn đầy tự tin, hoàn cảnh thế này, là chiến trường có lợi nhất để hắn phát huy. Nếu như đối phương trở mặt, hắn nắm chắc có thể an toàn thoát khỏi chỗ này, cho dù gã đàn ông trung niên tên gọi A Quảng đó có thể là một võ thuật gia lợi hại, nhưng hắn vẫn không chút e ngại.

Nói tới cận chiến, Diệp Trùng tin tưởng cho dù là Lam Dị Hành sống lại, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn hiện giờ.

Người phụ nữ này rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, vẫn dáng vẻ cười khanh khách, nhưng Thương từng nói với mình, khi người khác cười mỉm với ngươi, ngàn vạn lần đừng lơ là cảnh giác. Diệp Trùng cực kỳ tán đồng với câu nói này.

Nhìn thấy Diệp Trùng không định mở miệng, Thu Mạn cười một tiếng, nói: “Hoan nghênh gia nhập tập đoàn Prime!”

Donald không khỏi mừng rỡ. Người phụ nữ xinh đẹp mà chết người này ở trong lòng mọi người trên dưới sở nghiên cứu này đều cực kỳ thần bí, mọi người đều biết bối cảnh sau lung của nàng rất sâu, nhưng không ai thật sự biết chi tiết về nàng ta. Nhưng đối với mệnh lệnh của nàng ta, không có ai dám vi phạm. Sự thật chứng minh, người vi phạm mệnh lệnh của nàng, kết cục đều rất bi thảm. Thu Mạn đã nói như thế, vậy cũng có nghĩa là việc trúng tuyển của người thanh niên được mình nhòm trúng này đã thành tất nhiên.

Vẻ mặt Donald vui mừng như điên ngược lại hoàn toàn với gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng, giống như người trúng tuyển đó là Donald mà không phải là Diệp Trùng.

Còn chưa đợi Diệp Trùng có phản ứng, Ronald túm lấy tay của Diệp Trùng, lôi hắn chạy về phòng thí nghiệm của mình.

Nhìn bóng lưng hai người, khóe miệng Thu Mạn không khỏi nhếch lên vài phần ý tứ không thể hiểu được, mà một tia quang mang lóe lên trong cặp mắt to long lanh nước đó, còn trong đầu nàng vẫn đang nhớ lại động tác vô ý vừa rồi của gã đàn ông nhỏ này.

Chính ngay lúc Donald chụp về phía gã này, nàng nhìn thấy tay phải của hắn theo bản năng né tránh, nhưng hắn hình như rất mau liền phản ứng lại, tay phải vốn dĩ đã né tránh đó lại như tia chớp đưa tới tay của Donald, động tác này rất nhanh, nàng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, còn Donald càng không có chút phản ứng nào.

Cao Dã, nhìn tin tức trên tay, Thu Mạn lầm bầm một mình.

Đáng tiếc là nàng không nhìn thấy, gã đàn ông trung niên vẫn luôn đứng im bất động sau lưng nàng, khi tay phải của Diệp Trùng hơi né đi, cặp mắt phóng ra quang mang, đầy hừng hực.

Đợi khi nàng xoay người, quang mang trong mắt A Quảng đã tan mất, khôi phục sự trống rỗng bình thường.

Mọi thứ xảy ra hôm này, gần như đều không nằm dưới sự khống chế của nàng, điều này làm nàng cảm thấy vô cùng không tốt, ngay cả A Quảng bình thường nghe lời cũng xuất hiện khác thường, làm sao mà không làm nàng không hơi kinh ngạc trong lòng.

Nhìn A Quảng hoàn toàn không khác gì bình thường, đôi mày đẹp của Thu Mạn lại không tự chủ được nhướng lên.

- A Quảng, ngươi nghe hiểu lời ta nói không? Thu Mạn cẩn thận thử.

A Quảng vẫn không hề động đậy.

- Thật là kỳ quái, A Quảng hôm nay tại sao vậy chứ? Nhìn A Quảng vẫn như bình thường, Thu Mạn ra vẻ lầm bầm một mình, khóe mắt của nàng lại âm thầm nhìn A Quảng.

A Quảng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước.

Lần này Thu Mạn mới nản lòng, xoay người đi ra ngoài cửa, mà gần như đồng thời, A Quảng liền theo sát sau lưng Thu Mạn.

Sự hỗn loạn của phòng thí nghiệm của Donald làm Diệp Trùng giật bắn mình, hắn cho rằng mình lại trở về hành tinh rác.

Các loại linh kiện quang giáp vương vãi đầy đất, ngay cả đặt chân cũng có chút khó khăn, thậm chí trên vài linh kiện còn có rỉ sét, Diệp Trùng không khỏi hoài nghi hoàn cảnh sinh tồn ở chỗ này có phải còn tệ hại hơn hành tinh rác hay không.

- Ngươi làm quen với hoàn cảnh ở nơi này trước đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là trợ thủ của ta, ừm, đồ đạc chỗ này không được tùy tiện loạn động, nếu như có câu hỏi gì, có thể trực tiếp tới hỏi ta. Nhớ kỹ, khi ta làm việc, không được tới làm phiền ta. Donald dặn dò.

Nhưng tất cả ánh mắt của Diệp Trùng, lại bị một bán thành phẩm màu tím được đặt trên một bàn thí nghiệm hấp dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK