Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quang mang trong mắt A Quảng bừng lên, tay trái như đang kéo, tay phải hóa thành chưởng, không chút hoa hòe đánh thẳng vào Diệp Trùng.

Diệp Trùng mừng rỡ trong lòng, nắm tay phải không chút e ngại đánh về phía tay phải đang đánh ra của A Quảng, nếu nói tới sức mạnh, đây vốn dĩ chính là chỗ mạnh của Diệp Trùng. Thân thể Diệp Trùng cường hãn, đã tới mức độ cao nhất, ngay cả Mục Thương cũng thường cảm thấy kinh ngạc. Với lại, thứ bản thân hắn học chính là kỹ xảo khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, chồng chất sức mạnh càng là một bộ phận rất quan trọng trong đó, lại có Thủ Hộ thêm vào, độ lớn một quyền này của Diệp Trùng, ngay cả bản thân, cũng tuyệt không dám đón thẳng nó.

Đánh liều trước mắt ngược lại lại là biện pháp giải quyết nhanh nhất.

A Quảng không né không tránh, sự cuồng nhiệt trên mặt giống như yêu mị.

Bộp!

Mạch máu tay phải của A Quảng nổ tung, cơ nhục đều nổ văng ra, lập tức một mảng máu thịt mơ hồ, giống như bị một cái quang giáp tông vào chính diện vậy, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn tàn phế. Vết thương thế này, cho dù trước mắt lập tức thực hiện trị liệu tốt nhất, chỉ e cũng không thể trị tốt được. Nếu như bây giờ mổ cánh tay phải của A Quảng ra, thì sẽ phát hiện xương cốt trong cơ nhục của hắn đã hóa thành vô số mảnh vỡ cực kỳ nhỏ bé, sức mạnh to lớn một quyền này của Diệp Trùng, làm người ta kinh hãi.

Phụt! Gần như đồng thời, cổ họng Diệp Trùng nóng lên, một ngụm máu tươi phun trong mặt nạ của Thủ Hộ, sức mạnh của A Quảng vượt xa ý liệu của Diệp Trùng, định thần lại, sự kinh hãi trong lòng lại như sóng lớn trào dâng.

Đây là cực hạn sức mạnh nhục thể con người có thể đạt được sao?

Quá khủng bố rồi! Trước giờ, Diệp Trùng vẫn chưa từng gặp qua một người ở phương diện sức mạnh lại có thể sánh ngang với mình. Hơn nữa, mấy năm nay, sự tăng trưởng sức mạnh của Diệp Trùng gần như ở trong một loại trạng thái ngưng trệ, ngay của Mục Thương cũng cho rằng đây đã là khá tiến gần tới cực hạn nhục thể con người có thể đạt tới, cho nên Diệp Trùng mới bỏ phần lớn tinh lực vào học tập kỹ xảo.

Nhưng người đàn ông trung niên bình thường như khúc gỗ trước mặt này lại hoàn toàn đánh tan nhận thức hiện có của Diệp Trùng, đối phương hoàn toàn là tay không, không hề nhờ bất cứ công cụ nào, mình có Thủ hộ bảo vệ mà vẫn tránh không khỏi bị thương, uy lực một quyền này mới là kinh người thật sự.

Không có sự giúp đỡ của Thủ Hộ, mình mang kỹ xảo xếp chồng sức mạnh của họ Lam dùng tới tận cùng, một quyền đánh ra cũng tuyệt không lớn như uy lực một quyền này của A Quảng, nếu như đối phương không phải chình ình trước mặt mình, vậy Diệp Trùng nhất định sẽ hoài nghi tên này có phải là con người không.

Trên đời này, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân a!

Nhưng điều duy nhất đáng chúc mừng là thương hại đối phương chịu lớn hơn mình nhiều, chịu vết thương nặng thế này, vậy hắn căn bản cũng mất đi sức chiến đấu.

Lồng ngực Diệp Trùng hơi tức, đầu có chút choáng váng, xem ra lần này mình bị thương không nhẹ a, Diệp Trùng cười khổ trong lòng.

Không dám có chút chần chừ, Diệp Trùng lao bổ tới Thu Mạn.

Đỗ Vân đã đần mặt ra, sự cường hãn của người vàng này quá khủng bố rồi. Trong mắt hắn, người vàng này chỉ liều đấu một quyền với đại thúc trung niên liền làm cho đại thúc trung niên cực có phong phạm cao thủ này trọng thương. Hắn căn bản không biết, va chạm vừa rồi thật ra là lưỡng bại câu thương, Diệp Trùng cũng bị thương không nhẹ, hơn nữa, Diệp Trùng là thương chồng thêm thương.

Cổ họng trắng như tuyết của Thu Mạn trong mắt Diệp Trùng mê người như thế.

Nhưng, chính tại lúc này, một cái tay ngăn cản bước tiến của Diệp Trùng, A Quảng? Trong lòng Diệp Trùng hơi ngớ ra, động tác trên tay không khỏi hơi khựng lại, vẻ mặt A Quảng không khác gì hồi nãy, vẫn là người cuồng nhiệt giống yêu mị như thế, không hề có sự đau khổ sau khi thụ thương, hoàn toàn vô sự.

Làm sao có thể? Cho dù Diệp Trùng tinh thần trấn định, lúc này cũng suýt nữa thất thanh kêu lên. Từng học qua sinh lý học, hắn hiểu loại vết thương mức độ này giờ đây có ý nghĩa thế nào với người bị thương. Không cần nói tiếp tục, hắn vẫn có thể bảo trì sự tĩnh táo thì đã cực kỳ khó khăn rồi. Sự đau khổ thần kinh có thể làm hắn lập tức bất tỉnh nhân sự, mà mất máu lượng lớn thế này, cũng không thể nào chống đỡ cho hắn để thực hiện vận động kịch liệt giống như cận chiến thế này.

Nhưng sự thật Diệp Trùng nhìn thấy là, A Quảng nhìn không ra bất cứ dáng vẻ không ổn nào, nếu như không phải nhìn thấy tay phải hắn buông thõng không thể cử động, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ hoài nghi người vừa rồi thụ thương không phải là hắn.

Phút ngẩn người này của Diệp Trùng lại cho A Quảng cơ hội, tay trái của A Quảng mau chóng thuận theo cánh tay phải của Diệp Trùng, cuốn lấy một cách ngụy dị, đợi khi Diệp Trùng hồi thần lại, tay trái của A Quảng đã giống như sợi dây leo ngụy dị, quấn rịt lấy tay phải của Diệp Trùng.

Diệp Trùng sợ hãi, tay trái nắm lại thành chùy, mạnh mẽ nện vào ngực A Quảng, nếu như A Quảng không thả ra, vậy một quyền này của Diệp Trùng đủ cho hắn một kích mất mạng.

A Quảng lại hoàn toàn không nhìn tới, Diệp Trùng chỉ cảm thấy tay phải xiết chặt lại.

Bộp! Vang nhẹ một tiếng, tiếp theo là một tiếng hừ trầm muộn của Diệp Trùng! Một cú vặn xoắn mạnh mẽ, một sự đau đớn dữ dội từ tay phải truyền tới.

Xương gẫy! Một phen đau đớn dữ dội này càng kích thích Diệp Trùng, bị thương một rồi hai, rồi lại ba giống như hôm nay, hắn đã rất lâu không có gặp qua rồi.

Những lúc thế này, một con dã thú bị thương đáng sợ hơn một con dã thú bình tĩnh nhiều.

Cặp mắt Diệp Trùng thoáng cái đỏ lên! Sự thô bạo vẫn luôn bị sự bình tĩnh của mình áp chế bỗng nhiên bộc phát ra, miệng quát lớn một tiếng, tay trái giống như một cái chùy nặng nề, mạnh mẽ nên lên ngực của A Quảng. Sức mạnh một quyền này của Diệp Trùng còn lớn hơn một quyền vừa rồi, cả người A Quảng liền giống như một cái bao cát, ngã mạnh ra sau, mà ngực hắn, đã lõm xuống một khoảnh lớn, một loạt tiếng xương ngực vỡ nát có thể nghe rõ ràng trong phòng.

Diệp Trùng lúc này không nghĩ sẽ bỏ qua cho tên này như vậy. Tay trái của A Quảng vẫn quấn lấy tay phải của Diệp Trùng, tay phải của Diệp Trùng vừa động, cơn đau truyền tới làm Diệp Trùng không nhịn được lại hừ một tiếng, thân thể A Quảng lại bị Diệp Trùng mang tới trước mặt.

Giật khuỷu, lên gối... Công kích của Diệp Trùng giống như cuồng phong bạo vũ, toàn bộ rơi trên người A Quảng, trong vòng không tới ba giây, A Quảng gần như bị đánh thành cái mền rách.

Phù, Diệp Trùng thở một hơi thật dài, mang theo chút bọt máu, cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh. Thu Mạn đã hoàn toàn bị dọa đần ra, từ nhỏ đã được bảo vệ tốt, nàng nào đã từng thấy qua cảnh tượng máu me thế này, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng nhịn không được, ọe, nôn thốc nôn tháo ở bên cạnh.

Diệp Trùng xoay đầu liếc nhìn cái quang giáp màu xám bạc đó, cái quang giáp màu xám bạc đó lúc này không hề động đậy, giống như khúc gỗ vậy.

Đỗ Vân lúc này thật sự bị dọa ngây cả người! Hai người trước mặt trong mắt hắn hoàn toàn không giống con người, đại thúc trung niên đó đơn giản chính là một người điên, một người điên không sợ chết. Còn người vàng đó, Đỗ Vân nhịn không được run một cái! Quá đáng sợ! Đại thúc trung niên trong mắt hắn đã cường hãn tới mức không giống con người rồi, hắn dám khẳng định, thân thủ thế này, cho dù là mấy giáo quan cận chiến đó của mình, cũng không có ai là đối thủ của y. Nhưng chính một cao thủ trong cao thủ thế này, lại bị đánh chết sờ sờ ở trước mặt mình. A, không! Đây đã không thể dùng chết để hình dung rồi, đại thúc trung niên đã nhìn không khác gì một đống bùn thịt. Suy nghĩ mạnh mẽ nhất trong đầu Đỗ Vân chính là sớm rời xa tên này chút. Tuy chưa từng nghe nói qua có người có thể chỉ dựa vào nhục thể mà đánh vỡ võ giáp của quang giáp, nhưng Đỗ Vân ngồi trong quang giáp vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Mà ngay lúc người vàng này quay đầu liếc hắn một cái, cặp mắt màu bạc trắng đan xen đó lúc này giống như cặp mắt của thần chết, lạnh lẽo mang theo khí tức tử vong vô tận, Đỗ Duy gần như hồn phi phách tán.

Diệp Trùng không lưỡng lự thêm, lôi lấy Thu Mạn vẫn đang nôn mửa, không chút thương hương tiếc ngọc. Tiếp theo, cổ tay khẽ lật, giữ chặc lấy cổ họng trắng như tuyết, bởi vì Diệp Trùng đã nghe thấy âm thanh tới gần bên này của mấy cái quang giáp khác.

Trên thực tế, không thể nói phản ứng của mấy cái quang giáp này chậm chạp, chỉ có thể nói mọi thứ xảy ra quá nhanh. Từ khi Diệp Trùng phá tường đi ra, tới trước khi giao đấu với A Quảng, chẳng qua chỉ tốn ba giây. Mà cả quá trình Diệp Trùng giao đấu với A Quảng, chẳng qua cũng không tới mười giây. Mười ba giây ngắn ngủi này, chỉ có đương sự mới có thể hiểu được sự hung hiểm và kinh tâm động phách trong đó.

Quang giáp khác không to gan như Đỗ Vân, dám trực tiếp phá tường xông vào, chính trong thời gian bọn họ nhao nhao, bên trong đột nhiên bay ra một bóng màu vàng, tốc độ cực nhanh, mau chóng rời đi.

Mọi người ngơ ngẩn, lại không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vây ở cửa.

- Đám thùng cơm các người, còn không mau đuổi theo! Đỗ Vân không khỏi quát toáng lên trong tần số, mấy cái quang giáp này cùng nhau chắn ở cửa, làm hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Trùng rời đi. Trên thực tế, hắn cũng không có biện pháp gì với việc này, nhưng truy kích lại là phải làm. Đối phương hiện đang bắt tiểu thư Thu Mạn làm con tin, lỡ như một tên không có mắt nào đó khai hỏa, hắn nghĩ tới phải đối mặt với Thu lão gia tử, trong lòng hắn liền phát run.

Mặc kệ thế nào, tính mạng của tiểu thư Thu Mạn quang trọng nhất, Đỗ Vân quyết định dứt khoát, trực tiếp phá tường bên cạnh mà ra. Quét nhìn một lượt trên không, cuối cùng nhìn thấy thân hình màu vàng kim đó, liền không dám trù trừ, lập tức đuổi theo bóng người màu vàng kim đó.

Diệp Trùng hiện giờ đã bỏ qua tuyến đường bỏ trốn Mục thiết kế cho mình đó. Trong tình huống hiện giờ, đi tiếp con đường đó không hề có bao nhiêu ý nghĩa, điều mình phải làm hiện giờ là dùng thời gian ngắn nhất tới được Hoa hoa công tử, Diệp Trùng hiện giờ lựa chọn một lộ trình ngắn nhất.

Tốc độ di động của người vàng này quá nhanh, Đỗ Vân tin tưởng vào mắt mfinh, động cơ Phong Linh của mình mở ra hết chẳng qua cũng chật vật theo được. Nếu như mấy cái quang giáp Á Liên trong Liên minh đó, chỉ e chỉ có ngửi khói ở đằng sau. Đỗ Vân vừa đuổi theo vừa dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo với cấp trên tình huống trước mắt.

Thật ra, vô luận là Diệp Trùng hay là Đỗ Vân đều không biết, lúc này, ở trên một chiến trường không có khói lửa khác, một trận chiến đấu khác cũng đã tới thời khắc quan trọng nhất, mà hành vi của Diệp Trùng, có ảnh hưởng trực tiếp nhất tới trận chiến này.

- Đổi phương thức tính toán! Giọng nói của Mục lộ ra vẻ khó nhọc chưa từng có, rồi nói tiếp: "Thực hiện ưu hóa kết cấu. Bố trí lại ba phòng tuyến."

Từng giọt mồ hôi trên trán tiểu Thạch đầu rơi xuống, nhưng hắn lại không có bất cứ phân tâm nào, cặp mắt nhìn chằm chằm số liệu thay đổi không ngừng trên màn hình, liên tục chuyển kết quả tính toán của hắn tới cho Mục, đột nhiên, một cánh tay cầm lấy một cái khăn bông, nhẹ nhàng giúp tiểu Thạch đầu chùi đi mồ hôi đầy trên trán.

Tiểu Thạch đầu giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Trúc Linh, không khỏi cười ngây ngô, rồi lại cúi đầu vùi vào trong tính toán của bản thân một lần nữa, Trúc Linh không nói gì, chỉ cầm khăn bông, yên lặng đứng bên cạnh tiểu Thạch đầu.

Tình cảnh trước làm Liên Nguyệt ở một bên vô cùng kinh ngạc, Liên Nguyệt trơ mặt ra sáp tới trước mặt Trúc Linh, nịnh bợ cười nói: "Tiểu Linh nhi, cũng giúp ta lau mồ hôi đi." Nói xong liền đưa gương mặt nhẵn bóng tới trước mặt Trúc Linh, trên mặt nào có giọt mồ hôi nào.

Gân xanh trên trán Trúc Linh giật một cái, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân, đạp Liên Nguyệt té ra xa một cái.

Thu Nguyên Liệt nhìn biến hóa tình cảnh trước mặt, không khỏi thầm khen một tiếng, đối thủ này quả nhiên lợi hại, năng lực tính toán cường hãn vô bì, các loại bẫy bố trí gần như không có bất cứ sơ hở nào. Tuy với cái nhìn của lão, ở phương diện sáng tạo, đối thủ này vẫn hơi thiếu một chút, nhưng chỉ dựa vào năng lực tính toán cực kỳ xuất sắc này, đủ để tung hoành thoải mái trong cả mạng mô phỏng rồi. Đây chắc hẳn là hôi vực lĩnh giả có năng lực tính toán cường đại nhất trên mạng mô phỏng.

Thu Nguyên Liệt không khỏi thầm nổi lên tính hiếu thắng. Cao thủ khó tìm a, một nguyên nhân quan trọng mà lão nhiều năm thế này không có ra tay chính là không tìm thấy nhân vật đáng để mình ra tay.

Tính toán, phá giải, thiết kế cạm bẫy, cường công... tất cả tài nguyên của cả khoa tình báo đều bị lão điều động tới. Lão lúc này giống như một vị tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, mà tướng sĩ dưới tay lão lại là từng số liệu từ tay lão mà ra.

Đối phương ngoan cường vô bì, vẫn cứ ngăn cản công kích của mình. Nhưng Thu Nguyên Liệt không hề gấp gáp, chiến tranh giữa hôi vực lĩnh giả tuy quyết định thắng lợi chỉ trong nháy mắt, nhưng thăm dò và tấn công giai đoạn đầu lại vô cùng dai dẳng, mỗi một vị hôi vực lĩnh giả đều phải có đủ kiên nhẫn, huống chi, không có ai hiểu mạng mô phỏng của hành tinh Minh Hồng hơn lão. Ở chỗ này, lão đã kinh doanh hơn 20 năm, vòi của lão đã sớm giăng kín mỗi một ngóc ngách của mạng mô phỏng ở hành tinh Minh Hồng. Chỉ cần cho lão thời gian, lão sẽ có thể tìm được nhược điểm của đối phương.

Thâm nhập và chống thâm nhập, tấn công và phòng ngự, dẫn dụ và chống dẫn dụ, cả cuộc chiến ở thế giằng co. Với lại, để tránh gây nên ảnh hưởng lớn, Thu Nguyệt Liệt cố gắng khống chế chiến đấu trong phạm vi khá nhỏ, nhưng ảnh hưởng vẫn không thể tránh được, mạng mô phỏng ở rất nhiều nơi trên hành tinh Minh Hồng đã bị ảnh hưởng.

Binh binh binh, tiếng gõ cửa gấp gáp, Thu Nguyên Liệt không khỏi thầm tức giận trong lòng, mình rõ ràng đã dặn dò thủ hạ, vô luận xảy ra tình huống nào cũng không được làm phiền mình, đám này sao lại không có mắt như vậy chứ.

Hơn nữa, chiến cục trước mắt đang tới giờ phút quan trọng, Thu Nguyên Liệt căn bản không dám phân tâm.

Binh binh binh, tiếng gõ cửa càng gấp rút hơn vừa rồi.

Thu Nguyên Liệt đã phẫn nộ rồi, lão đã định đợi trận chiến này vừa kết thúc, thì sẽ mang cái tên quên mệnh lệnh này xé thành từng mảnh vụn. Nhưng trước mắt, lão lại chỉ có đè nén mọi tình cảm trong lòng, hít vài hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh.

Binh, cửa bị đẩy bật ra.

- Tổng lĩnh, không hay rồi! Tiểu thư Thu Mjan bị người ta bắt đi rồi!

Oành, trong đầu Thu Nguyên Liệt giống như bị cái đó nổ bùng lên, số liệu trước mắt trở nên mơ hồ, lão gỡ mũ ra, cặp mắt đỏ ké lên, khàn giọng hỏi: "Ngươi nói gì?"

Thu Nguyên Liệt lúc này giống như một con khỉ muốn chộp người mà cắn, người tới báo cáo khó khăn nuốt nước bọt: "Theo... theo báo cáo từ sư sĩ Đỗ Vân truyền... truyền về, tiểu thư Thu Mạn bị bắt đi rồi!"

Trước mắt Thu Nguyên Liệt tối sầm, suýt nữa thì hôn mê, hồi lâu sau, lão mới khôi phục lại, giọng nói trở nên khàn khàn, khô khốc, hỏi: "Tin tức có thật không?"

- Tin tức là do sư sĩ Đỗ Vân vừa mới truyền tới, hắn hiện giờ đang đuổi theo sau kẻ địch." Sau đó sợ sệt ngẩng đầu liếc nhìn Thu Nguyên Liệt sắc mặt xám nghét một cái, hỏi: "Sư sĩ Đỗ Vân còn hỏi, tiếp theo nên hành động thế nào? Xin ra lệnh."

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK