Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giới giả! Một võ thuật gia dáng vẻ khá thanh tú thất thanh kêu lên, nhưng sự kính nể trong đó xem ra khá rõ ràng.

Giới giả, hình thái cao cấp của võ thuật gia, thường sẽ có năng lực đặc thù, thí dụ Nhuế Băng tấn công Diệp Trùng lần đó, Diệp Trùng cảm giác mình như bị trói chặt vậy, thật ra đây chỉ là áp lực tinh thần, mà thân thể của Diệp Trùng lúc đó lại hoàn toàn không có gì khác thường.

Giới giả tuy rằng ít ỏi, nhưng căn cứ ghi chép, năng lực của giới giả là trăm kỳ ngàn quái, thường làm người ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Cũng đúng thôi, ngoại trừ tồn tại của giới giả như trong truyền thuyết này, cơ nhục quái dị như vậy, thực lực cường hãn thế này, còn có thứ gì khác có thể sao?

Giới giả! Người này là giới giả! Tất cả võ thuật gia gần như đều đứng lên, võ thuật suy bại, làm giới giả gần như trở thành 1 loại tồn tại như là truyền thuyết, võ thuật gia thông thường nào đã từng thấy qua giới giả chân chính. Thật ra là do bọn họ không biết mà thôi, số lượng giới giả nhiều hơn hẳn so với tưởng tưởng của bọn họ. Dù sao hiện giờ là thời đại hoành hành của sư sĩ, bản thân võ thuật bị suy bại, thêm vào đất dụng võ của võ thuật cực ít, chỉ khi bảo vệ bên cạnh nhân vật trọng yếu mới dùng tới, người bình thường căn bản không nhìn thấy uy lực của võ thật chân chính. Mà số lượng giới giả ít ỏi, cộng thêm bản thân bọn họ ẩn giấu tài năng, càng làm cho giới giả không được người ta biết tới.

Giới giả và chiến đấu của giới giả, trong thời đại hưng thịnh nhất của võ thuật cũng không phải tùy tiện là gặp được, còn bây giờ lại trăm năm khó gặp.

Bàn tay của Tả Lăng biến thành 1 loại màu xanh đen kỳ dị, hơn nữa còn với 1 loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lan ra cánh tay.

Lam Dị Hành cong chân, hơi ngồi xổm xuống, mặt hướng về Tả Lăng.

Lam Dị Hành quát lớn 1 tiếng! Gợn sóng không khí dao động kịch liệt, lan ra xung quanh. Năng lực nắm bắt của ống kính cực mạnh, chi tiết rõ ràng này hiện ra trước mặt mọi người.

Tất cả võ thuật gia đang thông qua mũ tín hiệu nhìn trận đấu không khỏi đồng loạt hít 1 hơi khí lạnh, uy lực 1 tiếng hét của giới giả, lại hãi người như vậy!

Mà đám khán giả bình thường đó càng trợn tròn mắt, há hốc mồm, phảng phất trước mắt như là mấy bộ phim võ thuật do kỹ xảo tạo thành đó.

Đồng tử của Diệp Trùng bỗng co rút lại. Cho dù là ống quần, hắn vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng cơ nhục trên chân Lam Dị Hành nhúc nhích.

Đôi chân Lam Dị Hành đột nhiên phát lực.

Quá nhanh! Ngay cả Diệp Trùng trước giờ vẫn cực kỳ tự tin với nhãn lực của mình cũng kinh ngạc phát hiện mình lại chỉ có thể bắt được tàn ảnh của Lam Dị Hành!

Lam Dị Hành giống như 1 phát đạn vừa ra khỏi nòng, như tia chớp xuất hiện trước mặt Tả Lăng, màu xanh đen trên tay phải Tả Lăng vẫn chỉ lan từ từ tới khuỷu tay của hắn.

Một quyền không chút hoa hòe! Chỉ có sức mạnh và tốc độ đơn thuần! Cánh tay do cơ nhục di động mà biến thành thô to tới mức khác thường cũng cung cấp sức mạnh kinh người cho Lam Dị Hành. Diệp Trùng cũng không khẳng định, mình có thể chính diện tiếp 1 quyền này hay không.

Tả Lăng rõ ràng không nghĩ tới tốc độ của Lam Dị Hành lại nhanh như vậy!

Trong lúc gấp rút, bàn tay phải vạch ngang, thân hình lại lùi ra sau.

Choang! Giống như tiếng kim loại va chạm, vang khắp sân huấn luyện. Cũng vang vọng trong lòng tất cả mọi người.

Tả Lăng loạng choạng lùi ra sau, vẻ mặt trắng kinh người, có thể thấy 1 quyền vừa rồi đó gây hại cho hắn không ít, Diệp Trùng lại cảm thấy chút bất ngờ, 1 quyền vừa rồi đó của Lam Dị Hành, đừng nói là nắm tay thịt, cho dù là cửa hợp kim, cũng tuyệt đối sẽ bị vỡ vụn. Nhưng tay phải của Tả Lăng lại vẫn hoàn hảo vô tổn. Thế này hỏi sao không làm Diệp Trùng cực kỳ kinh ngạc?

Lam Dị Hành không lập tức tấn công, mà lại đứng trước mặt Tả Lăng, nhìn chằm chằm tay phải màu xanh đen của Tả Lăng, thần sắc thản nhiên nói: "Đây cũng là thứ diễn luyện ra từ sự khống chế cơ nhục của họ Lam sao! Đáng tiếc các người không lấy được bản đầy đủ, thứ thôi diễn ra trăm sai ngàn sót."

Lời nói chưa dứt, Lam Dị Hành liền uốn người lao lên, lần này ông ta lại không dùng loại thủ đoạn quái dị vừa rồi như vừa rồi. Diệp Trùng thầm đoán trong lòng, chỉ e gánh nặng do loại phương pháp vừa rồi đó mang tới cho Lam Dị Hành cũng tuyệt đối không nhỏ.

Cho dù là thủ pháp thông thường, do tay của Lam Dị Hành làm ra cũng có phong phạm đại sư sâu sắc, không cái nào không cao diệu vô cùng, không thể bắt bẻ. Mà cơ nhục toàn thân của ông ta lại phối hợp động tay trên tay hắn, không ngừng di động trong phạm vi nhỏ. Lực bạo phát đột ngột trong phạm vi nhỏ do cơ nhục toàn thân này mang lại làm Diệp Trùng kinh ngạc trong lòng.

Còn Tả Lăng lúc này cũng giống như hồi thần lại từ trong sự suy sụp vừa rồi. Tay phải màu xanh đen mạnh mẽ dị thường, tay trái lại luôn giấu ở sau người, làm người ta lúc nào cũng đề phòng hậu chiêu của hắn. Phong cách ra tay của Tả Lăng cũng cực kỳ dũng mãnh, 2 người lấy cứng đối cứng, làm mấy võ thuật gia đứng xem tới mức ngừng cả hô hấp. Chỉ có mấy võ thuật gia có thực lực siêu quần mới lo lắng trong lòng, hai người giao đấu chỗ nào chứ, đó là giao chiến sinh tử chân chính, chỉ sợ không phải 1 bên máu đổ đương trường, trận đấu này sẽ không kết thúc. Ngày đầu tiên của hội nghị giao lưu lại xảy ra nhân mạng, chắc chắn sẽ tạo ra đả kích trí mạng đối với hội nghị giao lưu lần này.

Hoa Thiên Giai đứng dậy đầu tiên. Là người đứng ra tổ chức, ông ta tự nhiên không thể cho phép loại việc này xảy ra dưới mắt mình. Ông ta đi tới bên cạnh Nhuế Băng, phát giác có người tới gần, Nhuế Băng quay đầu lại, thấy là Hoa Thiên Giai, vội vàng đứng dậy.

Hoa Thiên Giai nói: "Băng nhi. Hai người này cứ như vậy chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện, ta muốn để bọn họ kết thúc trận đấu này, chẳng qua sợ bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý như thế, ngươi tới giúp Hoa thúc."

Nhuế gật gật đầu, nói: "Được." Rồi không nói tiếng nào.

Nguy Nguyên ở bên cạnh kêu lên: "Băng tỷ, dẫn em theo." Vừa mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với võ thuật, hắn thế nào lại bỏ qua 1 cơ hội tới gần xem cao thủ giao đấu như vậy chứ? Hơn nữa còn có thể nhìn thấy người hắn sùng bái thứ 2 là Băng tỷ ra tay, sống chết hắn cũng phải đi.

Trùng hợp lúc này, cục diện trên sân lại xảy ra biến hóa.

Trong một lần Lam Dị Hành ra quyền xem có vẻ bình thường, tốc độ quyền của hắn đột nhiên tăng lên, gần như là 1 phiên bản của chiêu vừa rồi, chỉ là càng thêm cục bộ, càng thêm kín đáo, cũng càng có tính bất ngờ.

Tàn ảnh, lần thứ 2 xuất hiện trong mắt Diệp Trùng. Nhưng lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, do quan hệ với góc độ quan sát, Diệp Trùng nhìn rõ khoảnh khắc Lam Dị Hành ra quyền, đám cơ nhục ở phần vai giống như bầy rắn vui vẻ, như làn sóng vọt về phía tay của ông ta. Quá trình di chuyển này cực nhanh, so với quá trình chuẩn bị rõ ràng mà dài như vừa rồi, lần này mau chóng như tia chớp.

Một quyền này mạnh mẽ đáng trúng ngục trái không tránh kịp của Tả Lăng, cạch, Diệp Trùng nghe thấy tiếng xương vỡ trong trẻo.

Biến cố đột nhiên này làm tất cả mọi người không khỏi thất thanh la lên. Chính lúc mà mọi người cho rằng Tả Lăng khó tránh 1 kiếp, tay trái vẫn luôn giấu sau lưng của hắn cuối cùng đã ra tay! Trong khoảnh khắc nắm tay của Lam Dị Hành đánh trúng ngực trái hắn, dị mang trong mắt hắn lóe lên, ngực trái lại giống như vũng bùn, làm Lam Dị Hành có ảo giác nắm tay như đánh trên 1 bề mặt mềm mại.

Sức mạnh một quyền này của Lam Dị Hành cực lớn, mặc dù Tả Lăng biến cơ nhục của mình thành cực kỳ mềm mại, nhưng vẫn bị 1 quyền này của Lam Dị Hành đánh gẫy xương sườn. Hừ một tiếng, Tả Lăng nhịn đau, tay trái lại như 1 sợi gai mềm, trong nháy mắt quấn lấy tay phải của Lam Dị Hành.

Tay trái mềm mại kinh người, phảng phất như hoàn toàn đi ngược lại nhân thể học, mà giống động vật thân mềm như rắn vậy.

Màu xanh trên mặt Tả Lăng lóe lên, tay trái đang quấn lấy Lam Dị Hành trong khoảnh khắc biến thành xanh đen như tay phải, bộp, tay phải của Lam Dị Hành đã có hình dạng vặn vẹo không theo nguyên tắc nào. Mấy hôm nay đang học tập về nhân thể học, Diệp Trùng có thể khẳng định chắc chắn, xương cốt dưới cơ nhục của Lam Dị Hành đã bị gãy thành mấy đoạn.

Lam Dị Hành hừ 1 tiếng, tay trái như tia chớp bổ về phía yết hầu của Tả Lăng.

Một chiêu đánh tới của tay phải Tả Lăng giống với chiêu thức của Lam Dị Hành. Bịch, nắm tay 2 người chính xác đánh đánh vào nhau. Thân hình 2 người không khỏi lùi về sau. Gần như đồng thời vang lên 2 tiếng hừ khó chịu. Nhưng tay trái của Tả Lăng vẫn bám rịt lấy tay phải đã bị phế của Lam Dị Hành, 2 người gần trong gang tấc.

Tiếp theo đó, 2 người gần như biểu diễn cho mọi người 1 màn kịch chiến kinh điển cận chiến tay không siêu cự ly gần trong phạm vi nhỏ, chỉ đáng tiếc, 2 người chỉ dùng 1 tay.

- Hắc hắc, Lam thị thì thế nào? Có sơ hở thì lại thế nào? Tả gia há để loại tiểu gia tộc này có thể hiểu được chứ! Tả Lăng không dừng tay, miệng lại châm biếm nói. Trong lời nói đầy vẻ tự hào, nhưng hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, giới giả đã cực kỳ hiếm hoi, mà giới giả trẻ như vậy lại càng hiếm hoi hơn nữa. Với lại giới giả có 2 loại năng lực, phỏng chừng cũng chỉ có 1 mình hắn mà thôi. Đúng như Lam Dị Hành nói, cơ nhục ngạnh hóa Tả Lăng biểu hiện lúc đầu thật sự là được thôi diễn ra từ con chip đoạt được từ nhà họ Lam, gia chủ Tả gia cũng hiểu sơ hở trong đó, hết lòng hết sức sáng chế ra loại công phu cơ nhục nhuyễn hóa này. Tả Lăng không cần phải nghi ngờ, là 1 thiên tài, 2 loại năng lực cực đoan này lại bị hắn làm cho nhu hòa.

Vốn dĩ 1 cứng 1 mềm này, biến hóa giữa cứng và mềm so với biến hóa đơn thuần của cứng hoặc mềm nhiều hơn rất nhiều. Đáng tiếc Tả Lăng vẫn còn quá trẻ, vô luận là ở hỏa hầu hay là nhận thức đối với võ thuật, đều không cách nào so sánh với Lam Dị Hành nghiên cứu kỹ nghệ nhà mình mấy chục năm. Điều này làm cho cục diện lưỡng bại câu thương.

Nhưng nói kỹ, thương tích của Lam Dị Hành vẫn nặng hơn. Tả Lăng tuy gẫy 1 xương sườn, nhưng chỗ khác không bị gì, hơn nữa còn chiếm quyền chủ động, tay phải của Lam Dị Hành đã triệt để bị phế. Điều này làm cho ông ta mất đi hơn nửa lực công kích. Với lại tay phải đã bị phế còn nằm trong tay đối phương, chỉ cần hơi cử động, cơn đau vào tận xương tủy liền từ tay phải truyền tới, làm cho ông ta căn bản không cách nào tổ chức công kích hữu hiệu.

Lời của Tả Lăng như 1 mũi kim, đâm thẳng vào tận nơi sâu nhất trong lòng Lam Dị Hành. Cặp mắt của ông ta trong khoảnh khắc đỏ lên, người ít nói như ông ta không nói tiếng nào, nhưng sự kiên định và kiên quyết trong ánh mắt, làm cho trong lòng kẻ chiếm được ưu thế là Tả Lăng dâng lên 1 dự cảm không hay.

Diệp Trùng cũng chộp được thần sắc trong mắt Tả Lăng (DG: Lam Dị Hành mới đúng chứ nhỉ!), gần như là bản năng, trong lòng Diệp Trùng la toáng lên: "Thương!"

Thân ảnh lóe lên, như tên rời cung, lao về phía Lam Dị Hành và Tả Lăng. Đồng thời, vẫn luôn phối hợp chặt chẽ với hắn, Thương lập tức cắt đứt tín hiệu giữa mũ tín hiệu và ống kính.

Cùng lúc này còn có tiếng la của Nhuế Băng: "Đi!" Một tay nàng nhấc Nguy Nguyên đang ngồi bên cạnh, thân hình như làn khói lao về phía sân huấn luyện. Hoa Thiên Giai có phản ứng trước tiên, theo sát sau Nhuế Băng 1 bước.

Gần như Nhuế Băng và Hoa Thiên Giai vừa động thân, vô luận là mũ tín hiệu, hay là hình chiếu, toàn bộ biến thành 1 mảng trắng tinh. Khán giả đang xem đến si mê lập tức xôn xao, mà nhân viên phụ trách tần số trực phiên của mấy mạng mô phỏng ngạc nhiên phát hiện tần số của mình cũng là 1 mảng trắng tinh.

Chỉ vài giây sau, mấy võ thuật gia mới có phản ứng lại, không biết ai la lên 1 tiếng: "Mọi người mau đi xem!" Lập tức mọi người chạy về phía sân huấn luyện.

Không biết tại sao, 1 loại tình cảm vô danh, dâng cao trong ngực Diệp Trùng!

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK