Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư sĩ gì?

Trong lòng Diệp Trùng kinh ngạc, chính ngay lúc này, 1 điểm sáng bạc bỗng nhiên sáng lên trước mặt hắn, sinh ra vài phần cảm giác chói mắt. Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bao vây lấy hắn, gần như là bản năng, đôi tay Diệp Trùng múa may trên bàn điều khiển thành 1 đám khói nhẹ. Gần như đồng thời, Hàm gia cong người lùi lại, trủy thủ trên đôi tay liều mạng cảm điểm sáng bạc đó.

Ting, Diệp Trùng cảm giác trủy thủ của Hàm gia như va vào tàu vũ trụ vậy, Hàm gia vậy mà lại không khống chế được thân hình, té mạnh về phía sau.

Diệp Trùng thầm kêu không xong, đối với mỗi 1 sư sĩ mà nói, mất điều khiển quang giáp là 1 việc cực kỳ nguy hiểm, cho dù nó có thể vô cùng ngắn ngủi. Đôi tay của Diệp Trùng điên cuồng lướt trên bàn điều khiển, lần đầu tiên, trong lòng Diệp Trùng dâng lên cảm giác tốc độ tay của mình không đủ nhanh.

Thân hình Hàm gia căng mạnh, động cơ trong khoảng thời gian cực ngắn vừa tắt liền mở, Hàm gia xuất hiện 1 sự khựng lại cực kỳ ngụy dị. Tiếp theo là đổi hướng sang ngang đột ngột, không thể không nói, độ khó của 1 loạt động tác cực cao, hơn nữa còn là ở trong tình huống quang giáp gần như vừa mất đi điều khiển, trình độ điều khiển quang giáp khá cao và ứng biến linh hoạt của Diệp Trùng lúc này cũng cứu hắn 1 mạng.

Một vầng trăng bạc gần như sượt qua Hàm gia đột nhiên hiện ra trong không trung, Diệp Trùng rõ ràng nhìn thấy vầng trăng bạc mỹ lệ mà trí mạng này.

Đầu óc Diệp Trùng lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, không có hoảng sợ, không có kinh ngạc, cái gì cũng không có, hắn đã hoàn toàn không có thời gian đi nghĩ mấy thứ này. Tất cả động tác của hắn hiện giờ hoàn toàn xuất phát từ bản năng chiến đấu mà thân thể hắn giữ lại sau thời gian dài chiến đấu.

Diệp Trùng làm ra động tác này đã là cực hạn của hắn. Bất quá đối phương rõ ràng không có ý bỏ qua cho hắn, lưỡi đao cong ảo hóa thành từng làn sóng bạc lao bổ tới hắn. Làn sóng bạc nghiêng trời lệch đất này, Diệp Trùng cảm giác công kích của đối phương giống như thủy ngân cuồn cuộn, không cách nào ngăn cản.

Chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở chỗ này?

Bản năng cầu sinh mãnh liệt làm Diệp Trùng không nguyện ý bó tay chịu chết. Trong nháy mắt, giống như thời gian dừng trôi, làn sóng bạc đó trong mắt Diệp Trùng từ từ đẩy tới, giống như động tác quay chậm trong phim ảnh. Đầu óc hắn dùng tốc độ trước giờ chưa từng có suy nghĩ, đôi tay điên cuồng cực độ di động, cặp mắt vẫn luôn bình tĩnh bắn ra tia lửa điên cuồng.

Hàm gia đột nhiên làm 1 cái đổi hướng kiểu phúc xà (rắn hổ mang), nhưng làn sóng bạc đó vẫn như dòi bám vào xương, vẫn đuổi theo không bỏ.

Cú xoay người Thomas, đổi hướng chữ T… Hàm gia giống như đang thực hiện buổi biểu diễn lớn, không ngừng thực hiện dày đặc các loại động tác chiến thuật. Nhưng nghĩ tới kỹ xảo điều khiển quang giáp của đối phương cũng thành thạo vô cùng, không có lần nào mắc lừa. Động tác của Hàm gia đã được hắn phát huy tới cực đỉnh, nhưng tốc độ của đối phương không hề thua kém mình.

Nhìn làn sóng bạc bám chặt mình ở sau lung, Diệp Trùng cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ dứt khoát. Hàm gia đột nhiên không tiến mà lùi, giống như 1 cái lò xo bị nén lại, thân thể bị gập ngang cực độ, lực lượng bạo phát đột ngột làm Hàm gia giống như không chịu trói buộc của quán tính, đột nhiên lùi với tốc độc cực nhanh.

Vẻ mặt Diệp Trùng trong buồng lái hiện giờ trắng bệch cực độ. Gánh nặng do Hàm gia làm ra động tác này với tốc độ cực nhanh đối với thân thể hắn là cực lớn.

Động tác này của Diệp Trùng rõ ràng ra ngoài dự liệu của đối phương. Diệp Trùng thậm chí phát hiện làn sóng bạc đầy trời này xuất hiện sự ngưng trệ cực nhỏ. Tinh quang trong mắt Diệp Trùng lóe lên, gần như là bản năng, đôi tay hắn làm ra 1 mệnh lệnh nó từng làm ra vô số lần.

Trủy thủ tay phải của Diệp Trùng mang theo vô số tàn ảnh, nhân lúc làn sóng bạc đầy trời này hơi không thông, như tia chớp cắt ra.

Tinh. Lần đầu tiên, cảm giác trủy thủ đánh trúng làm Diệp Trùng hưng phấn thế này, Diệp Trùng cuối cùng cũng là lần đầu tiên nhìn rõ tất cả động tác của đối phương! Không dám có bất cứ lưỡng lự nào, thanh trủy thủ còn lại của Hàm gia chém nghiêng 1 cái, đánh trúng lưỡi đao mặt trăng còn lại của đối phương.

Sức mạnh 1 cú liều mạng này của Diệp Trùng rất lớn, vượt ra ngoài tưởng tượng của Lovie, quang giáp Hắc Diệu cũng làm hắn có chút cảm giác không điều khiển được, điều này làm hắn không khỏi hơi kinh ngạc, lần đầu tiên nảy sinh chút hứng thú với sư sĩ bên trong cái toàn cốt quang giáp trước mắt này.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú vô cùng, hắn không có miễn cưỡng dừng thân hình lại, mà ngược lại thuận thế bay ra phía sau.

Vừa nhìn thấy đối phương lùi ra sau, Diệp Trùng điều khiển Hàm gia dùng tay rút ra 2 cái phi tiêu xoáy khóa mục tiêu tự động, sau đó nhìn cũng không nhìn, quay đầu liều mạng bay về phía Hoa hoa công tử. Tốc độ của Hàm gia đã được đẩy lên cao nhất. Dáng vẻ hiện giờ của Diệp Trùng là bỏ chạy thục mạng đúng tiêu chuẩn.

Nhìn thấy đối phương xoay người chạy, Lovie không khỏi hơi ngơ ngẩn, 2 cái phi tiêu xoáy khóa mục tiêu tự động mau chóng bay tới đánh hắn. Lovie không hoảng không vội, ngay trong khoảnh khắc 2 cái phi tiêu xoáy giao nhau, lưỡi đao mặt trăng trên tay vốn đang buông thõng của quang giáp Hắc Diệu đó vung lên như tia chớp, lại là 1 vành trăng bạc, 2 cái phi tiêu xoáy bị cắt hành 2 nửa chỉnh tề.

Nhìn thấy cái toàn cốt quang giáp đó đã nhân cơ hội này tách rời khỏi mình, vẻ mặt Lovie có vài phần tiếu ý, bay trở về tàu tốc độ.

Tiểu Thạch đầu vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Lovie trở về, hưng phấn nói: "Đại nhân Lovie, ngài thật là quá lợi hại! Tên đó bị ngài đánh đến nỗi hoàn toàn không có sức ngăn cản..."

Lovie cười ôn hòa, không nói gì, sư sĩ của cái toàn cốt quang giáp đó tuy thực lực không ra sao, nhưng linh hoạt cơ biến, ngược lại làm hắn có chút bất ngờ.

Hàm gia chật vật trở về Hoa hoa công tử, vẻ mặt Diệp Trùng từ buồng lái chui ra trắng bệch, cực kỳ khó nhìn. Đợi đặt mông ngồi trên đất, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn mới phát hiện, lưng mình đã hoàn toàn ướt đẫm, lúc này đây cảm giác được hơi lạnh vào tận xương.

Sống sót sau kiếp nạn, hình dạng lúc này của Diệp Trùng vô cùng thê thảm, tâm tình của hắn tới hiện giờ vẫn không thể bình phục trở lại, vẫy vùng giữa sống và chết, hắn đã trải qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào giống hôm nay, làm hắn suýt chút nữa hoàn toàn mất đi sức đề kháng.

- Diệp Trùng, làm không tồi! Lời của Thương lúc này, Diệp Trùng nghe cứ như châm biếm vậy, Diệp Trùng không kìm được lườm Thương 1 cái.

Không ngờ Thương nghiêm mặt nói: "Diệp tử, lần này ngươi thật sự làm không tồi. Ta cũng không biết đối phương lại là Hắc Diệu sư sĩ, nếu không ta lúc đầu đã không để ngươi đi. Từ chiến đấu hôm qua của người và Kinh cức thì đã nhìn ra, ngươi hiện giờ thực lực cũng chỉ không thua kém bao nhiêu so với Kinh cức. Mà khoảng cách giữa Kinh cức và Hắc Diệu sư sĩ vô cùng lớn, Hắc Diệu sư sĩ gần như vừa gặp mặt thì đã có thể giết chết ngươi. Không ngờ ngươi lại có thể trở về được từ trên tay của hắn, thật là làm ta rất kinh ngạc. Đặc biệt là cú phản kích vừa rồi, quá đẹp đi. Hắc hắc, bất quá, ta cũng nghĩ ra 1 chủ ý tuyệt diệu! Câu cuối cùng của Thương làm Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Nhưng Diệp Trùng cũng biết vừa rồi có kinh mà không hiểm, bởi vì khi hắn chạy trối chết về phía Hoa hoa công tử thì đã nhìn thấy Thương đứng ở chỗ cửa tàu đang mở ra, tay cầm Quy pháp, nhằm về phía này. Nếu như mình thật sự gặp nguy, Thương nhất định cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- Hắc Diệu sư sĩ, nói thật, Diệp tử, ở Hắc giác không hề được coi là sư sĩ rất cường đại gì, phía trên nó, còn có rất nhiều nhân viên chiến đấu còn cao cấp hơn. Sư sĩ cường đại, Hiệp hội sư sĩ và Tông sở cũng không ít. Đối với Liên minh tự do gì đó, ta không rõ lắm. Thương đột nhiên dừng 1 lúc, "Hơn nữa, Diệp tử, mấy sư sĩ này vẫn không hề được coi là có thể có tên gọi đó được. Ở 1 địa phương khác, đó mới là quê hương thật sự của sư sĩ." Khi Thương nói câu này có vài phần cảm khái xa xăm.

Diệp Trùng ngơ ngác nghe, sức chú ý của hắn đã bị Thương hấp dẫn hoàn toàn.

- Diệp tử, ngươi vẫn còn con đường rất dài phải đi, nếu như ngươi muốn có thể đủ để làm chúa tể vận mệnh của mình. Khi Thương nói lời này, lại có vài phần phong cách của trí giả, làm Diệp Trùng rất không quen. "Diệp tử, ngươi lựa chọn cận chiến, cái này và ta, còn có Mục, hoàn toàn tương phản. Thứ Mục và ta sở trường đều là xạ kích, cho nên trước giờ, đối với cận chiến của ngươi, chúng ta đều không hướng dẫn ngươi gì cả. Nhưng may mà ngươi có năng lực học tập vô cùng mạnh mẽ, lại có thể dựa vào học tập, mày mò, còn có thực chiến mà đạt tới trình độ thế này. Không thể không nói, Diệp tử, ngươi ở phương diện này là 1 thiên tài! Nói thật, ngươi đã lựa chọn loại phong cách chiến đấu cận chiến này, vậy thì những thứ này, toàn bộ đều phải tự ngươi đi lĩnh ngộ." Thương nghiêm túc nói.

- Lời nói tổng kết của Mục quả nhiên vẫn chán phèo như trước giờ. Thương có chút coi thường, Diệp Trùng đang nghe tới nhập thần không khỏi toát đầy mồ hôi.

- Hắc hắc, Diệp tử, ta nghĩ ra 1 chủ ý tuyệt diệu. Giọng nói của Thương lúc này ngụy dị nói không ra lời, trong lòng Diệp Trùng không khỏi sinh ra ra chút chủ ý bất diệu.

- Diệp tử, chúng ta đã không có lý luận một cách hệ thống, vậy thì chỉ có dựa vào tích lũy thực chiến, sau đó từ từ lãnh ngộ, đúng không? Thương dẫn dắt từng bước.

Diệp Trùng gật đầu, điểm này Thương nói không sai, hầu hết kỹ xảo căn bản của hắn hiện giờ đều là lĩnh ngộ từ trong thực chiến mà có, chiến đấu đích xác là 1 phương pháp không tồi làm thực lực người ta tiến bộ.

- Hì hì, Diệp tử, so với đối thủ bình thường, sự hỗ trợ của chiến đấu với cao thủ tới người càng lớn hơn phải không? Thương tiếp tục nói.

Diệp Trùng gật đầu, 1 điểm này Thương cũng nói không sai, với cao thủ chiến đấu không chỉ có thể phát hiện chỗ không đủ của mình, hơn nữa cao thủ còn có rất nhiều chỗ đáng để mình học tập và tham khảo, 1 bộ phận kha khá của Diệp Trùng hiện giờ chính là từ "tham khảo" như vậy mà có.

Thương hưng phấn nói: "Hì, chính là vậy! Diệp tử, ngươi nghĩ xem, trên tàu tốc độ đó không phải chính là 1 cao thủ sao?"

Diệp Trùng ngẩn ra.

- Diệp tử à, ngươi xem, đó là 1 người luyện chung tốt thế nào chứ. Người ta chính là Hắc Diệu sư sĩ, tuyệt đối là người luyện chung siêu cấp! Với lại, không tốn của chúng ta 1 đồng nào, tấm năng lượng, hắn cũng tự mang theo. Hắc hắc, Diệp tử, mua bán thế này tới chỗ nào mà tìm chứ! Chúng ta phải lợi dụng cho tốt tài nguyên, lãng phí thì đáng tiếc. Hì hì, hắn không phải muốn theo chúng ta sao? Vậy chúng ta ép cạn mỗi 1 giá trị sử dụng của hắn. Khi nói lời này, Thương giống như 1 gian thương bẩn thỉu.

Diệp Trùng lại bị đề nghị này của Thương hấp dẫn vô cùng, nếu như thật sự có 1 người luyện chung thế này, vậy mình nhất định có thể học được càng thêm nhiều thứ. Mặc kệ nói thế nào, nâng cao thực lực của mình, vậy thì tuyệt đối có thể suy nghĩ. Trải qua 1 màn nguy hiểm vừa rồi đó, Diệp Trùng hiện giờ so với bất cứ lúc nào đều khao khát nâng cao thực lực của mình hơn, trước mặt Lovie, loại cảm giác không thể làm chúa tể vận mệnh của mình quả thật là tệ hại.

Diệp Trùng nghĩ rồi lại nghĩ: "Thương, đề nghị này của ngươi có chút vấn đề, tên đó làm sát thủ thì không tồi, muốn hắn làm người luyện chung, hắn không nghe lời vậy đâu." Hắn tuy vô cùng khao khát chiến đấu cùng loại cao thủ này, nhưng vừa nghĩ tới thực lực khủng bố đối phương vừa biểu hiện ra, mình có thể xong đời bất cứ lúc nào. Diệp Trùng tuy cực kỳ muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng vẫn không ngốc tới mức chủ động tìm chết, hắn không tin đối phương sẽ có giác ngộ làm người luyện chung.

Thương cười hì hì: "Diệp tử, điều này không cần lo lắng, mỗi lần người đi chiến đấu với hắn, ta sẽ đứng ở cửa tàu, chỉ cần ngươi vừa gặp nguy hiểm, ta sẽ bắn tên đó, ép hắn lùi lại, như vậy hắn không làm ngươi bị thương. Hì hì, ta sẽ để hắn cảm nhận được nguy hiểm mà không làm hắn bị thương chút nào. Người ta tốt xấu gì cũng là người luyện chung mà!"

Diệp Trùng lúc này mới nghĩ tới Thương cũng có thể được xem là 1 cao thủ a, tuy hắn thấy tên này hoàn toàn không có bất cứ phong phạm cao thủ nào.

- Cách này hình như không tồi. Đầu óc Diệp Trùng mau chóng vận chuyển, hắn đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề: "Nếu hắn không ra thì thế nào?"

Thương âm hiểm nói: "Nếu hắn sống chết cũng không ra, thì ngươi ép tới tàu tốc độ của hắn, nếu như hắn lùi lại, chúng ta sẽ tăng tốc thực hiện bước nhảy không gian, hắc hắc, cho dù bọn họ có thể tính ra địa điểm bước nhảy không gian của chúng ta, nhưng ta cũng có thể làm liên tục 2 cái bước nhảy không gian cực ngắn, vậy bọn họ tới lúc đó khẳng định không cách nào tính ra, chúng ta cũng bớt đi 1 cái đuôi sau lưng này. Nhưng nếu như trên chiếc tàu tốc độ đó thật sự có người có thể tính ra điểm này, vậy tên này khẳng định cũng có thể nghĩ tới. Hắn nếu như vẫn không ra, thì ngươi có thể bắt đầu phá hoại tàu tốc độ của hắn, hì hì, xem hắn có ra hay không..."

Diệp Trùng ngơ ngác nhìn Thương, hồi lâu mới buông ra 1 câu: "Thương, ngươi quả nhiên là độc!" Không thể không nói, cách này của Thương cực kỳ xảo diệu, Diệp Trùng lại cẩn thận nghĩ lại 1 lượt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây đều là 1 chủ ý tuyệt diệu.

Thương hì hì cười gian: "Hì hì hì..."

Lovie đáng thương, chính trong tình huống hắn không biết chút gì như vậy, lại trở thành 1 người người luyện chung siêu cấp.

Diệp Trùng không ngại mệt mỏi, 1 lần lại 1 lần xem lại bản ghi hình mới ghi lại vừa rồi, cẩn thận suy nghĩ mỗi 1 động tác của đối phương. Diệp Trùng thậm chí còn chế tạo 2 thanh lưỡi đao mặt trăng mô phỏng của Lovie ở phòng thí nghiệm kim loại. Hắn không ngừng 1 lần rồi lại 1 lần làm lại tất cả động tác của Lovie, ý đồ muốn cố gắng tìm ra phương thức phá giải công kích của đối phương.

Điều làm Diệp Trùng ấn tượng sâu sắc nhất là lần công kích đầu tiên của Lovie, 1 điểm sáng bạc đó, Diệp Trùng nhìn không ra bất cứ chỗ khác thường nào, nhưng sức mạnh lớn vượt xa ý liệu của Diệp Trùng. Chính trong lần đó mới làm Hàm gia đột nhiên bị mất đi điều khiển, làm cho sau đó suýt nữa bị giết. Đối với Diệp Trùng mà nói, bản ghi hình chiến đấu của cao thủ có giá trị nghiên cứu rất cao. Cận chiến của Hắc giác dù sao cũng có manh mối có thể tìm được, Diệp Trùng đi lại ở Hắc giác cũng được 1 khoảng thời gian, cho nên ghi hình chiến đấu của sư sĩ Hắc giác đối với Diệp Trùng mà nói, có giá trị lớn nhất.

Kỹ xảo của Hiệp hội sư sĩ là đánh xa, ý nghĩa đối với Diệp Trùng không lớn. Bộ kỹ xảo đó của thuật thừa sĩ Tông sở càng ngụy dị khó dò, đây cũng là thế lực thần bí nhất trong 3 thế lực lớn. Đối với Liên minh tự do, tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn chưa nhìn thấy bọn họ ra tay, điều này làm hắn không sao đưa ra được phán đoán.

Nhưng, nghĩ chắc chắn là bọn họ có chỗ hơn người, nếu không chỉ e 3 thế lực kia cũng không trả lời. Trước mắt xem ra, 3 thế lực lớn đối với Liên minh tự do mới xuất hiện này đều bảo trì thái độ kiềm chế, từ 1 phương diện này có thể thấy được thực lực của bọn họ không được phép xem thường.

Nhìn bản ghi hình, Diệp Trùng nhíu mày suy nghĩ. Hắn và vị Hắc Diệu sư sĩ này giao đấu chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong khoảnh khắc. Bản ghi hình khoảnh khắn ngắn ngủi này lại hao phí của hắn tâm lực cực lớn. Nhưng cuối cùng cũng bị hắn tìm thấy chỗ mấu chốt.

Hắn không biết cách gọi của Hắc giác đối với chiêu này là gì, Diệp Trùng gọi nó là Bạo kích súc lực hình chữ Z ngược. Quỹ tích di chuyển của 1 chiêu này là hình chữ Z ngược, mà sức mạnh nó có thể phóng thích ra là gấp 3 lần công kích bình thường. Chẳng trách lúc đó mình lại bị mất đi điều khiển. Khi Diệp Trùng thành công làm ra được 1 chiêu này, hắn đã khâm phục sát đất đối với người sáng tạo ra 1 chiêu này, hắn thật sự nghĩ không ra lại có người nghĩ ra kỹ xảo súc lực (tích lực) xảo diệu khó bề tưởng tượng thế này.

Hắn thậm chí còn tay không thử dùng 1 chiêu, có sự chống đỡ của cơ nhục, thêm vào kỹ xảo điều khiển đối với lực lượng của họ Lam, sức mạnh 1 quyền này của Diệp Trùng cực kỳ khủng bố.

Nhưng trong đoạn ghi hình ngắn ngủi này vẫn có quá nhiều chỗ hắn nghi hoặc không hiểu, bất quá, cứ từ từ, ở đây không phải còn có 1 vị luyện chung siêu cấp sao? Đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ quai quái đó của Thương, thật làm người ta nhịn cười không nổi.

Diệp Trùng và Thương đứng ngang hàng ở cửa tàu, Thương múa may Quy pháp trên tay, cố ra vẻ hào hùng nói: "Diệp tử, ngươi cứ yên tâm mà đi đi!"

Diệp Trùng hiện giờ đang thực hiện điều tiết nhịp thở, hắn phải quên có Thương bảo vệ, chỉ có như vậy mới có thể kích thích tiềm năng của bản thân ở mức cao.

Minh tức mà Diệp Trùng vẫn luôn kiên trì không ngưng cuối cùng cũng mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn, nó làm hắn có thể trong thời gian cực ngắn bước vào trạng thái chiến đấu.

Bình tĩnh mà hơi có chút hưng phấn, đây là trạng thái mà Diệp Trùng cho rằng tốt nhất cho chiến đấu. Dưới sự điều tiết của bản thân hắn, tâm cảnh như nước gần như từ từ lưu động 1 luồng nhiệt lưu, 1 loại trạng thái kỳ dị nhu hòa, tương hỗ của bình tĩnh và hưng phấn.

Thân hình Hàm gia phiêu hốt bay tới tàu tốc độ giống như kẹo dẻo đeo sát phía sau Hoa hoa công tử đó.

Không ra ngoài ý liệu của Thương, cái quang giáp Hắc Diệu lần trước đó lao lên đón.

Diệp Trùng không chút lo sợ lao lên, hắn lần này giành lấy tư thế chiến đấu chủ động. Lovie hơi kinh ngạc trong lòng, trong ánh mắt ổn trọng không có chút hoảng loạn nào, trầm tĩnh ứng phó.

Diệp Trùng vừa lên liền cho đối phương 1 cái bạo kích súc lực hình chữ Z ngược.

Lần này, sự kinh ngạc trong ánh mắt Lovie càng mạnh hơn, nhưng hắn lại không có lấy cứng đấu cứng, cả người liền giống như 1 con rắn đen, dao động vài cái kỳ dị, liền thoát khỏi bạo kích súc lực hình chữ Z ngược được mưu tính đã lâu của Diệp Trùng, ưu nhã xách 2 lưỡi đao mặt trăng, lao bổ tới Diệp Trùng.

Diệp Trùng chật vật không thôi, khoảng cách thực lực 2 bên quá lớn, hắn rất mau liền hết ứng phó nổi.

Ánh bạc lóe lên trong mắt Lovie, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua tên trước mắt này, hắn hiện giờ hoàn toàn có thể đoán chắc rằng cái toàn cốt quang giáp trước mắt này chính là cái quang giáp dây dưa với Kinh cức đó.

Chính lúc hắn vừa tính hạ sát thủ, đột nhiên, 1 loại cảm giác bị người ta khóa chặt mãnh liệt không gì sánh bằng ở trong lòng hắn. Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ có thù oán cực lớn, trong 3 thế lực lớn chỉ có xung đột giữa Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ là lớn nhất, điều này cũng làm cho sư sĩ của Hắc giác đối với việc bị người ta khóa chặt có sự mẫn cảm vượt xa người thường. Lovie đột nhiên nghĩ tới trên chiến hạm này còn có 1 Bạch y liệp sát giả, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy xuống, không lo tới việc hạ sát thủ, Lovie đột ngột xoay người, điên cuồng làm các loại đổi hướng né tránh.

Đây là nỗ lực duy nhất hắn có thể làm hiện giờ, tuy nỗ lực này rất có khả năng hoàn toàn vô dụng.

Nhưng, điều kỳ quái là, tia sáng màu lam hắn luôn cảnh giác lại trước sau không có sáng lên. Trong khoảnh khắc bay vào cửa tàu tốc độ, hắn mới nhìn rõ cạnh 1 cửa tàu đang mở của chiến hạm đối phương, 1 cái quang giáp màu lam trắng thấp thoáng cầm 1 cây quy pháp, lạnh lùng nhìn chăm chú chỗ này.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK