Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai hàng lông mày vừa giãn ra một chút lại nhíu chặt.

Tin tức bất ngờ khiến Sở Ngọc chấn động tinh thần, nhưng nàng chú ý hơn đến một điểm khác.

Tiếp tục dùng trâm bạc để mở thư, Sở Ngọc thấy bức thư giống như thường lệ. Vẫn là chữ viết của Hoàn Viễn, mật hiệu cũng không có gì khác. Nàng đọc qua, thấy không có tin gì mới. Chỉ có điều, cuối thư bộc lộ tâm trạng hơi bất an.

Cụ thể có chuyện gì, Hoàn Viễn không viết rõ, Sở Ngọc liền quay sang nhìn mảnh giấy nhỏ.

Không biết mảnh giấy có vấn đề gì không, Sở Ngọc vẫn cẩn thận dùng trâm bạc.

Đã có người động chân tay, vậy hiển nhiên, hẳn là có người ăn cắp bức thư, mở ra đút tờ giấy vào rồi sai người chuyển đi, mục đích là để nàng đọc được mẩu tin này.

Tin tức chắc không phải là giả, nếu nói dối, chỉ cần nàng về Kiến Khang là có thể biết sự thật.

Mục đích của đối phương rất rõ ràng, là làm cho nàng và Lưu Tử Nghiệp nảy sinh hiềm khích. Mặc dù biết như thế, nhưng thấy bốn chữ, Sở Ngọc không thể thư thái chút nào.

Phấn Đại tự sát.

Vì sao cô ấy tự sát?

Từ thân phận tỳ nữ bé nhỏ trở thành phi tử của hoàng đế, ăn ngon mặc đẹp không cần phải làm lụng gì. Hơn nữa Sở Ngọc đã bí mật hỏi Hoàn Viễn, chuyện vào cung hình như do chính Phấn Đại dụ dỗ thúc đẩy, chứ không phải là Lưu Tử Nghiệp ép buộc, càng không phải là hắn cưỡng bức khiến nàng ta thất thân.

Tuy Phấn Đại cố tình quyến rũ Lưu Tử Nghiệp, nhưng Sở Ngọc cũng không vì thế mà ghét bỏ coi thường nàng ấy. Mỗi người có một lý do mục đích riêng, nàng ấy muốn dùng cách thức đó để có cuộc sống tốt đẹp hơn, cũng là thói thường của con người.

Chẳng qua, Phấn Đại xuất thân nghèo khổ. Sau khi vào cung, cho dù gặp phải chuyện ấm ức gì, nàng ấy cũng không giống các thiên kim tiểu thư không chịu đựng nổi. Như vậy, rốt cuộc vì sao phải tự sát?

Chi có hai khả năng, một là nàng ấy bị Lưu Tử Nghiệp ngược đãi quá mức tàn bạo. Hai là, hắn sai thủ tiêu người, sau đó ngụy tạo là tự sát rồi tuyên truyền ra ngoài.

Dù là khả năng nào, lòng Sở Ngọc cũng không thể thư thái được. Nàng cẩn thận nhớ lại ngày gặp mặt Phấn Đại, mình đã bỏ qua một số tình tiết. Hôm đó, Phấn Đại trang điểm cầu kỳ, diêm dúa quá mức, như muốn thể hiện một cách khoa trương là mình sống rất tốt. Như vậy, xem ra…

Vấn đề trước mắt là thái độ của nàng.

Sở Ngọc thở dài, cho cả mảnh giấy và bức thư vào phong bì, cất đi.

Sau khi gặp Thương Hải, nàng theo Vu Văn trở về đã là nửa đêm. Nếu Vu Văn không có quan hệ tốt với bọn lính gác cổng thành, e rằng hôm đó bọn họ không về nhà được, phải ở ngoại thành qua đêm. Trở về rồi nhận được bức thư này.

Nàng nhìn qua cửa sổ, mảnh trăng sáng vằng vặc ở phía xa xa. Ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất, giống như phủ một tầng sương mỏng màu bạc.

Sắc trời tối thẫm, trong phòng, ánh nến lung lay phản chiếu bóng Sở Ngọc trên tường. Nàng quay sang nhìn ánh nến nhấp nháy, trong lòng trống trải. Một ngày mỏi mệt, rốt cuộc nàng ngáp dài, quay người vào phòng, định cởi áo lên giường ngủ. Bỗng bên ngoài có người gõ cửa: “Công tử, Hoa công tử tỉnh rồi!”

Sở Ngọc sửng sốt, chẳng để ý đến ngủ nghê gì nữa, vội vàng bước ra ngoài. Cơn mệt mỏi tạm thời lùi xa.

Đừng trước giường Hoa Thác, Sở Ngọc yên lặng nhìn người đang nằm. Ban ngày đại phu đã nói, vết thương của hắn không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là sẽ khỏe lại. Bây giờ Hoa Thác tỉnh rồi, nàng cũng yên tâm hơn.

Sai tả hữu lui ra, Sở Ngọc khẽ xoa xoa ấn đường, trong mắt là vẻ áy náy sâu sắc: “Tất cả là do ta suy tính không chu đáo, bảo ngươi đi theo dõi Vu Văn. Sao ta có thể hấp tấp như thế, trong khi không đủ người…Có phải Vu Văn làm không? Sao lại thành ra thế này?”

Không ngờ lời đầu tiên nghe được lại là lời nàng tự trách, Hoa Thác hơi giật mình, chút tức giận trong lòng cũng tiêu tan. Trước đây, hắn vì Dung Chỉ, tương đối có thành kiến với Sở Ngọc. Nhưng mấy ngày nay gần gũi nàng, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ: có lẽ công chúa không giống với những gì hắn vẫn nghĩ! Đã nửa đêm mà nàng còn tới thăm hắn, ăn mặc như vậy chắc là chưa kịp ngủ, lòng hắn có đôi chút cảm kích.

Tất nhiên Hoa Thác không biết, Sở Ngọc vừa đi dã ngoại, ăn uống no say về, đang chuẩn bị lên giường thì nghe tin hắn đã tỉnh, nên thuận tiện tới đây, tuyệt đối không phải vì lo lắng cho hắn mà không ngủ được! Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, Hoa Thác cười khổ: “Không liên quan đến Vu Văn! Là do ta trêu chọc nhầm đối tượng!”

Hoa Thác chậm rãi kể hết đầu đuôi sự tình. Theo yêu cầu của Sở Ngọc, từ sáng sớm, hắn đã đứng rình ở gần nhà họ Vu, thấy Vu Văn lên xe ngựa liền bám theo. Ra khỏi thành, vào rừng trúc, hắn thấy Vu Văn nói chuyện với một người mặc áo tang, đang câu cá bên suối. Hắn đứng ở xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy nam tử mặc áo tang phất phất tay, còn Vu Văn thì buồn rầu quay trở về.

Hoa Thác đoán đó là vị Thương Hải mà Sở Ngọc đang cần tìm, liền lấy danh nghĩa của Dung Chỉ để nói chuyện với người kia, hi vọng hắn ra tay cứu giúp. Không ngờ mới nói được hai câu, người kia vẫn không quay mặt lại, cười dài một tiếng, lập tức xuất thủ mà không hề báo trước.

Cần câu của hắn, bề ngoài trông giống gậy trúc bình thường, nhưng lúc động thủ mới thấy cứng rắn và sắc bén vô cùng. Mũi cần câu giống như kiếm sắc xẹt qua ngực Hoa Thác. Không đợi hắn nhìn rõ, người kia bay tới bồi thêm cho hắn một quyền. Hoa Thác tự biết không thể địch lại, nhận ra sự lợi hại khủng khiếp của đối phương, chỉ còn nước chạy trốn. Hắn cố gắng về đến biệt viện thì ngất xỉu.

Hoa Thác không kể rõ hắn nói thế nào với Thương Hải. Nhưng trải qua hôm nay, Sở Ngọc biết Thương Hải không phải là người hiếu chiến. Vậy suy ra, chắc Hoa Thác tưởng lầm Thương Hải là thuộc hạ của Dung Chỉ, lúc nói chuyện không hề khách khí. Hắn lo lắng cho sự an nguy của Dung Chỉ, nên có lẽ lời nói không đúng mực, mới chọc Thương Hải xuất thủ giáo huấn.

Tuy vướng mắc chưa được giải quyết, nhưng Sở Ngọc vẫn không khỏi thấy buồn cười: Hoa Thác tưởng lầm Thương Hải cũng là một dạng trứng gà như hắn, nên xông vào chọi, ngờ đâu đối phương lại là đá tảng ngụy trang thành trứng gà. Đúng là “trứng chọi đá”!

An ủi Hoa Thác một chút, Sở Ngọc mới quay về phòng ngủ. Ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài có âm thanh khiến nàng thức giấc, hình như là tiếng người tranh chấp giằng co. Mặc quần áo ra ngoài, nàng thấy tòa nhà vốn thanh tĩnh đang bị ba tầng binh lính bao vây, mà hộ vệ canh cửa đang giằng co với đối phương.

Thấy Sở Ngọc bước tới, hộ vệ nhìn nhau rồi tránh đường, giúp nàng nhìn rõ người đứng trước cổng.

Hà Tập!

Hắn đứng ở ngưỡng cửa, cao lớn oai phong, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà ác. Phía sau hắn, là quân sĩ đang vây chặt.

“Công chúa!” Hắn mở lời “Bệ hạ lệnh cho ta đón nàng về!”

“Công chúa, xin mời trở về!” Mặc dù là chữ “xin mời”, nhưng với cung cách này của hắn, nếu nàng không uống rượu mời, thì sẽ phải uống rượu phạt.

Sở Ngọc bình tĩnh nhìn Hà Tập. Nàng đã từng chú ý đề phòng, nhưng bởi vì xảy ra bao nhiêu chuyện quan trọng nên vô tình bỏ qua nam tử này. Giờ đây, hắn đang lộ ra răng nanh và móng vuốt.

Trong mắt lóe lên vẻ đắc ý độc ác, chắc hắn chờ đợi ngày này đã lâu!

Sở Ngọc khẽ mỉm cười: “Được!” Tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt. Bây giờ mà cự tuyệt, chẳng khác nào trứng chọi đá. Tuy nàng sẽ không bị thương như Hoa Thác, nhưng cũng rất mất mặt.

Tóm lại là phải trở về, được đón về rầm rộ thế này cũng tốt! Vốn nàng còn muốn ở lại Giang Lăng vài ngày, làm một số việc, nhưng bây giờ chỉ còn cách tạm thời buông ra.

Ý đã quyết, Sở Ngọc cười dài tiến lên phía trước. Trước ánh mắt kinh ngạc của Hà Tập, nàng cầm tay hắn, vừa dịu dàng vừa thâm tình: “Bản công chúa đang nhớ phò mã, phò mã liền tới ngay, đúng là niềm vui bất ngờ! Vậy chúng ta cùng trở về, trên đường sẽ dốc bầu tâm sự sau bao ngày xa cách!”

Tuy sắc mặt Hà Tập vẫn bình thường, nhưng Sở Ngọc mẫn tuệ cảm thấy, trong phút chốc, cánh tay hắn trở nên cứng ngắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK