Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi thân phận giả nổi tiếng khắp thành Kiến Khang, thì bản thân Sở Ngọc lại sắp phải rời khỏi kinh thành.

Nguyên nhân là vì sau nhiều lần Lưu Tử Nghiệp cải trang vi hành, “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” quá thuận lợi, tên tiểu tử này phát triển thói hư vinh cao độ, muốn đi xa hơn.

Thời kỳ khủng hoảng tâm lý của lứa tuổi dậy thì thật là khó hầu hạ! Sở Ngọc vừa oán hận, vừa tìm cách bố trí chuẩn bị. Các công việc hiện nay đã sắp xếp khá ổn thỏa đâu vào đấy, nàng sai người lấy danh nghĩa Dụ Tử Sở, khai trương một quán trà tên là “Có thể thanh tâm”, dùng làm nơi tụ họp xã giao. Mặc dù quán trà do người khác đứng tên, nhưng đại bộ phận dân chúng đều biết chủ nhân thật sự là Dụ Tử Sở, còn cực ít người biết thân phận thật sau màn.

Lão bản điều hành quán trà là người do Vương Ý Chi cung cấp. Có thanh danh “Dụ Tử Sở” và Vương Ý Chi bảo đảm, cùng với thế lực của họ Vương, trong thành Kiến Khang không kẻ nào dám chèn ép hay bới móc công việc làm ăn này.

Trên triều, mọi việc cũng thuận lợi không gặp khó khăn gì. Lần này, Lưu Tử Nghiệp không muốn xuất cung lén lút mà phải công khai đàng hoàng. Hoàng đế muốn đi tuần cũng là một việc bình thường. Triều thần không có điều gì phản đối, chỉ đề xuất mang thêm quân đội bảo hộ cho hoàng đế mà thôi.

Mục tiêu đi tuần lần này là huyện Sơn Âm thuộc quận Hội Kê, chính là đất phong của Sở Ngọc. Đây là một địa phương giàu có, dân cư đông đúc. Thu nhập của công chúa Sơn Âm có hai khoản lớn: một là do hoàng đế cấp phát, hai là thuế ruộng ở khu vực đất phong.

Đi tuần ở huyện Sơn Âm chính là gợi ý của Sở Ngọc. Nơi này dù sao cũng coi như sân sau nhà mình, khiến nàng yên tâm hơn. Ngoài ra, nàng còn muốn biết “đất phong” của mình thế nào.

Sau khi lên triều trở về, Lưu Tử Nghiệp báo lại kết quả thương nghị với triều thần cho Sở Ngọc biết. Bảy ngày sau họ sẽ lên đường, đó là kết quả thúc ép mạnh nhất của hắn. Dù sao hoàng đế đi tuần cũng là việc trọng đại, cần chuẩn bị rất nhiều. Nếu theo như quy củ thông thường, đáng lẽ bọn họ phải ngồi đợi ít nhất một tháng.

Lại nói một chút về hạng mục công việc chuẩn bị đi tuần. Phỏng theo phim truyền hình “Khang Hi vi hành”, Sở Ngọc gợi ý Lưu Tử Nghiệp mang theo một vị hòa thượng, hắn liền đồng ý cho phép Tịch Nhiên cùng đi. Xong xuôi, Sở Ngọc cáo biệt Lưu Tử Nghiệp, chuẩn bị về phủ để lo tiếp công việc. Nhưng nàng chưa đi đến cửa hoàng cung, đã có người chặn đường.

Ánh mắt nàng như chôn chặt trên người đang đứng ở ngưỡng cửa chặn đường nàng. Sau đó Sở Ngọc cúi nhìn đất dưới chân mình, rồi lại ngước lên nhìn thẳng đối phương, mỉm cười: “Thẩm tướng quân, đây là lần thứ hai ngươi chặn đường ta. Tốt xấu gì ta cũng là một công chúa, còn ngươi là thần tử. Làm như vậy chẳng phải quá thất lễ sao?”

Lão tướng trước mặt tuy đã cởi bỏ áo giáp, mặc triều phục, nhưng khi đến gần vẫn cảm thấy không khí chiến tranh lạnh lẽo áp bức tỏa ra. Hơn nữa, vẻ mặt nghiêm khắc đầy sát khí của ông ta không hề che giấu địch ý, khiến Sở Ngọc cảm thấy rất không thư thái.

Đó là Nam triều lão tướng quân Thẩm Khánh Chi, khai quốc công thần đối với họ Lưu. Đứng bên ông ta còn có một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc triều phục, thấp hơn nhiều và tướng mạo cũng bình thường.

Thẩm Khánh Chi thản nhiên nói: “Công chúa sợ hãi sao? Nếu sợ hãi, thì sau này đừng mê hoặc bệ hạ, khiến người có thể gặp nguy hiểm!”

Sở Ngọc cười nhạo một tiếng: “Thẩm tướng quân đang đe dọa ta sao? Ngươi có bản lĩnh sao không giáo đạo hướng dẫn cho bệ hạ, lại đến bắt nạt một cô gái yếu đuối như ta? Thật là oai phong lẫm liệt!”

Thừa dịp Thẩm Khánh Chi còn đang trợn mắt sửng sốt, Sở Ngọc liền lách qua người ông ta. Sau khi phục hồi tinh thần, lão tướng bừng bừng phẫn nộ: Công chúa này là cái thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một ả quen thói xa hoa trụy lạc, yêu thích trai lơ, vậy mà dám lên mặt dạy người khác!

Ông ta định vươn tay nắm lấy bờ vai Sở Ngọc, nhưng cánh tay to như sắt đúc vừa giơ ra lại bị một bàn tay khác giữ chặt lấy, không cho chạm vào nàng.

Sở Ngọc dừng bước xoay người, mới giật mình phát hiện người vừa giúp mình là người đàn ông trung tuổi, diện mạo bình thường bên cạnh Thẩm Khánh Chi. Người kia nắm lấy cổ tay Thẩm Khánh Chi, hai cánh tay giằng co giữa không trung, hắn nói với vẻ không tán thành: “Thúc phụ, thúc lỗ mãng quá! Công chúa là cành vàng lá ngọc, nếu thúc làm công chúa bị thương, chỉ sợ bệ hạ sẽ nổi giận đấy!”

Thẩm Khánh Chi sắc mặt lạnh lùng cứng ngắc, trầm mặc một lúc rồi mới đẩy tay người kia ra, nhưng cũng không ngăn cản Sở Ngọc nữa, để cho nàng tự do rời đi.

Sở Ngọc hơi nhếch mép, nhìn kỹ nam tử kia, rồi bước đi mà không nói thêm lời nào.

Trở lại phủ, Sở Ngọc giao nhiệm vụ cho từng người. Mặc Hương, Liễu Sắc nhất định phải ở lại phủ công chúa, chịu trách nhiệm xử lý công việc. Hoàn Viễn tiếp tục làm công tác giao tế, thay nàng quan hệ qua lại với những nhân vật nổi tiếng để khuếch trương thanh thế.

Lưu Tang rất muốn cùng đi, nhưng nàng bác bỏ, yêu cầu cậu bé đợi trong phủ. Gần vua như gần cọp, tuy con cọp này đối với nàng rất tốt, nhưng không ai dám chắc nanh vuốt của nó sẽ không vồ cắn người khác. Đề phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nàng không mang theo bất cứ người nào trong phủ.

Cuối cùng, là Dung Chỉ.

Trong phòng, tất cả mọi người nhận nhiệm vụ đã rời đi, chỉ còn trừ Hoàn Viễn và Dung Chỉ đang đứng cạnh nàng. Trong đó, Dung Chỉ chưa được giao việc gì. Nhìn hắn, Sở Ngọc cảm thấy khó xử.

Càng ở gần Dung Chỉ, nàng càng cảm thấy hắn sâu không lường được. Hắn dường như lúc nào cũng yên ổn, vững chãi, không gì quật ngã được. Bảo hắn làm việc gì, hắn cũng ung dung đảm nhiệm, giống như một con cờ vạn năng trên bàn cờ, dù đứng ở vị trí nào cũng có thể phát huy tác dụng quan trọng.

Kết quả nàng luôn cảm thấy là, dù có sai hắn làm việc gì thì cũng giống như dùng người đại tài vào việc vặt vãnh. Có những lúc nàng lại cảm thấy, nếu để hắn ở vị trí của nàng, phụ trách chỉ huy tìm mưu nghĩ cách, hắn sẽ làm tốt hơn gấp bội.

Rất lâu sau, nàng mới hạ quyết định, nói với Dung Chỉ: “Ngươi đi trước một bước, đến phủ đệ của ta ở huyện Sơn Âm, thay ta an bài hết mọi thứ. Tạm thời không phải lo những việc khác!”

Nghe lời Sở Ngọc nói, Dung Chỉ không biểu hiện điều gì, sắc mặt bình tĩnh trầm mặc, đến độ khiến cho nàng cảm thấy chột dạ như mình nói sai điều gì. Nàng hỏi hắn: “Thế nào? Có vấn đề gì sao?”

Dung Chỉ khẽ mỉm cười: “Không có gì! Xin công chúa yên tâm, ta sẽ hoàn thành tốt việc nàng giao!”

Thấy hắn đồng ý, cuối cùng Sở Ngọc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra. Phía bên kia, Hoàn Viễn nhắc tới một chuyện: “Công chúa, kẻ tống vào phủ nửa tháng trước, đến nay vẫn chưa chịu nghe lời. Vậy theo công chúa nên làm thế nào?”

Tây Thượng các trong phủ thỉnh thoảng lại đón khách mới. Đó là những vị quan mà Sở Ngọc cứu được khỏi lưỡi đao phẫn nộ của Lưu Tử Nghiệp. Những người đó thường là tầng lớp trí thức, có kiến thức hiểu biết, được Sở Ngọc dùng thân phận trai lơ cứu thoát và che giấu, qua vài ngày chờ bọn họ ngoan ngoãn nghe lời sẽ tiến hành đàm phán giao dịch.

Những lần trước đều rất thuận lợi. Được biết mình vốn bị hoàng đế ban cái chết, sau lại có cơ hội đàm phán công bằng, bọn họ đều tình nguyện trở thành bộ hạ của Sở Ngọc, thay nàng xây dựng hang thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…của thỏ khôn (*). Chỉ riêng vị quan này đầu óc bảo thủ cứng rắn, làm thế nào cũng không chịu khuất phục, cứ thấy người đến chiêu hàng là chửi ầm lên, thậm chí còn mấy lần tuyệt thực khiến Sở Ngọc và Hoàn Viễn cảm thấy rất bất lực. Hiện nay trước khi Sở Ngọc xuất môn, Hoàn Viễn nhắc nàng xử lý việc này cho xong đã. Thông thường những người như vậy đều được phóng thích trả tự do, nhưng hắn vẫn muốn xin ý kiến chỉ đạo của nàng.

(*) Thành ngữ “thỏ khôn ba lỗ”, ý nói người khôn ngoan luôn dự phòng nhiều tình huống, có nhiều chỗ ẩn nấp, tính toán trước sau

Nghe Hoàn Viễn nhắc tới, Sở Ngọc cũng rất nhức đầu. Vị quan này tên là Thạch Lỗi, đúng là người cũng như tên, đầu óc như khối đá tảng. Giả sử không thể thu phục thành người của mình, Sở Ngọc cũng không yên tâm mà trả tự do cho hắn.

Sở Ngọc đang khó xử, bỗng nghe thấy tiếng Dung Chỉ: “Công chúa, việc này giao cho ta được không?” Hắn mỉm cười, xem ra cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng.

Sở Ngọc mặc dù biết rõ bản lĩnh của hắn, nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ như không kia cũng không khỏi thấy bất hợp lý. Nàng nhắc nhở hắn: “Tên tiểu tử này rất ương bướng, hồ đồ ngu xuẩn. Ngươi thật sự muốn đi?”

Dung Chỉ cười nói: “Công chúa, cứ để hắn cho ta xử trí, chỉ cần thời gian uống một chén trà nhỏ là xong!”

Nghe hắn nói, Sở Ngọc rất không tin tưởng. Nàng đã gặp Thạch Lỗi, biết hắn bảo thủ cứng rắn thế nào. Ngay cả đem bàn là nóng đỏ dọa hắn, hắn cũng tỏ vẻ khàng khái hi sinh. Dung Chỉ liệu có được biện pháp gì?

Uống một chén trà nhỏ, mất khoảng mười phút đồng hồ, thời gian này nói vài lời cũng không đủ nữa là.

Sở Ngọc cau mày hỏi: “Ngươi không định dùng hình đấy chứ?”

Dung Chỉ cười bí hiểm: “Nếu công chúa không tin, thì cùng ta đến xem!”

Sở Ngọc lúc này đã bán tín bán nghi. Dung Chỉ không phải là kẻ ăn nói khoa trương, việc không chắc chắn thì hắn sẽ không đảm bảo. Nàng quyết định đi theo, chủ yếu vì tò mò muốn biết cách làm của hắn.

Thạch Lỗi bị nhốt trong một gian phòng ở nơi vắng vẻ, cửa phòng khóa chặt. Sai người mở cửa, Dung Chỉ thản nhiên đi vào, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách Sở Ngọc và Hoàn Viễn bên ngoài.

Dung Chỉ vừa mới đi vào, bên trong liền vọng ra tiếng chửi mắng kịch liệt. Mặc dù đã nhịn đói hai ngày, nhưng Thạch Lỗi vẫn còn rất sung sức, chửi mắng người khác ra rả mà không sợ phí sức lực chút nào.

Sở Ngọc Hoàn Viễn lắng tai nghe. Sau bảy tám phút, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì của Dung Chỉ.

Bên ngoài Sở Ngọc càng lúc càng lo lắng. Tuy nàng biết rõ Thạch Lỗi bị trói chặt, không thể gây thương tổn gì cho Dung Chỉ, nhưng đã lâu như vậy không có động tĩnh của hắn, phải chăng trong phòng đã phát sinh biến cố gì? Đúng lúc Sở Ngọc định sai người vào phòng, bỗng tiếng mắng chửi của Thạch Lỗi ngưng bặt.

Một khoảnh khắc yên tĩnh kỳ dị, lúc này giọng Thạch Lỗi bỗng cao hơn trước gấp bội: “Ngươi?! Ngươi định làm gì? Đừng đến gần ta! Đừng đến gần ta! Nếu không ta hô hoán lên đó! Không muốn a! Không muốn a!”

Ngữ điệu thê thảm, thực khiến lòng người rơi lệ, cây cỏ sầu bi.

Chưa đầy hai phút sau, Dung Chỉ mở cửa, thản nhiên bước ra. Áo ngoài mở rộng, lộ ra áo trắng mỏng bên trong, hắn vừa đi vừa chỉnh lại y phục: “Được rồi đó, công chúa!”

Thấy bộ dạng này của hắn, Sở Ngọc đã đoán được vài ba phần, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi vừa làm gì vậy?”

Dung Chỉ sửa sang lại áo xống cẩn thận, rồi mới ngẩng đầu cười dài: “Ta chẳng làm gì cả, chỉ cởi áo trước mặt hắn. Thế là hắn nói, chỉ cần ta không tới gần, cái gì hắn cũng chịu làm. Bây giờ công chúa có thể nói chuyện bình tĩnh với hắn, hắn sẽ không quát mắng ầm ĩ nữa đâu!”

Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Cùng lúc này, Hà phò mã và Chử Uyên đang ngồi uống rượu tán gẫu trong biệt viện gần đó. Vốn tưởng rằng bệ hạ chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ vài ngày sau, có ý chỉ của thánh thượng phái Chử Uyên đến phủ công chúa. Nhưng điều khiến Hà Tập giật mình là, Sở Ngọc chỉ đến nhìn Chử Uyên một cái, vẻ mặt như muốn nói “Hóa ra chỉ có thế!”, rồi sau đó chẳng thèm đến biệt viện của hắn thêm lần nào.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản! Chử Uyên là mỹ nam tử, nhưng trên mặt để râu ria, lại còn rất dài, gật gù phiêu dật. Dù trông râu ria có phong cách thế nào, Sở Ngọc cũng hoàn toàn không ưa thích, vì thế cảm tình với dung mạo Chử Uyên giảm đi mất mấy phần.

Kể cả người đó không để râu, thì với tâm tình hiện tại của Sở Ngọc, nàng cũng chẳng bao giờ có thể thân mật với người mới gặp lần đầu cả!

Hà Tập và Chử Uyên không hề biết tâm tư của Sở Ngọc, vẫn nơm nớp lo sợ. Hơn mười ngày nay bọn họ ăn ở cùng nhà, chỉ sợ đến lúc trời tối, Sở Ngọc bỗng nhớ ra hai người. May mắn thay hình như công chúa hoàn toàn quên lãng, chưa từng tiến đến. Hôm nay là ngày phụng chỉ cuối cùng của Chử Uyên. Tưởng tượng đến ngày mai có thể được giải phóng, hai người vô cùng phấn khởi, bèn uống rượu trong sân, nhưng vừa uống được một nửa thì nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Thạch Lỗi.

Hai người run rẩy một hồi, vội nhấp chút rượu cho vừng dạ. Hà Tập cười khổ nói: “Chử công, hay là đêm nay chúng ta ngủ cùng đi!” Để tránh bị công chúa đánh lén ban đêm.

Chử Uyên cảm kích nâng chén: “Đa tạ!”

Có người kêu thảm thiết, có người thoát, có người vui mừng, có người sầu muộn, đúng là một đêm không ngủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK