Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lưu Sưởng chạy trốn không công khai thân phận, Lưu Tử Nghiệp cũng tuyên bố tróc nã sứ giả. Như vậy, thân phận là giả mà đối tượng bắt người lại đúng.

Tranh vẽ Lưu Sưởng đã được bố cáo khắp nơi, giờ phút này toàn thành Kiến Khang trong không khí đề phòng nghiêm ngặt, phảng phất như có mây đen đè nặng trên đỉnh đầu mọi người. Hôm nay nắng chiếu ảm đạm, trời tối rất nhanh.

“Cái tên hỗn đản này!” Sở Ngọc ngồi trong xe, nghe vị quan quân giải thích xong, không nhịn được thấp giọng mắng một câu. Hôm nay tiểu hoàng đế đã được nàng khuyên ngăn, chỉ cần Lưu Sưởng an phận thủ thường, tạm thời sẽ không xảy ra tai vạ gì.

Nhưng Sở Ngọc nghĩ lại, cũng cảm thấy dễ hiểu. Nếu đổi lại nàng là Lưu Sưởng, phát hiện hoàng đế quyết tâm sát hại mình, e rằng còn chạy nhanh hơn Lưu Sưởng hiện thời.

Một con chim sợ hãi kinh hoàng, chỉ nghe thấy tiếng dây cung cũng đủ bay tán loạn. Huống chi, Lưu Sưởng đã vượt qua mười năm trong cảnh “chim sợ cành cong”.

Nhưng hắn trốn đi như vậy cũng vừa lúc ảnh hưởng đến việc riêng của bọn họ.

Vị quan quân cách bức màn xe, hướng Sở Ngọc xin chỉ thị: “Hạ quan tất nhiên không dám làm khó chư vị. Nhưng nơi khác trong thành cũng có lệnh giới nghiêm, các ngài mang nhiều người như vậy, chẳng may xảy ra xung đột…” Hắn không nói hết lời, nhưng ẩn ý đã rõ ràng.

Sở Ngọc liếc nhìn Dung Chỉ, ý hỏi nên làm thế nào. Dung Chỉ suy nghĩ một chút, liền hạ lệnh cho binh sĩ trong phủ rút về hơn một nửa, chỉ để lại bốn mươi người tiếp tục đi.

Sở Ngọc lạnh lùng nói với vị quan quân bên ngoài: “Nhường đường! Hôm nay dù có thế nào, bản công chúa cũng muốn ra ngoài thành!”

Bỏ đi hơn một nửa số người là đã chọn lựa những đại diện quan trọng, tiêu biểu nhất rồi. Vị quan quân vừa nghe Sở Ngọc nói ra thân phận, biết mình không thể nào ngăn cản, liền cúi người thi lễ rồi tránh sang một bên nhường đường.

Bánh xe tiếp tục chuyển động. Trời tối thẫm, lại còn có mưa rơi tí tách. Không khí nóng nhanh chóng bị hơi nước ẩm ướt mát mẻ bao trùm.

Trời mưa càng lúc càng to.

Sở Ngọc thư thái ngồi trong xe, nhưng bên ngoài, các vệ binh đều đã ướt đẫm.

Dung Chỉ nhìn ra ngoài màn mưa: “Công chúa, thời tiết lúc này không nên ra ngoài. Nàng xem có lẽ…”

Hắn nói chưa dứt, liền bị Việt Tiệp Phi ngoài xe chặn lời: “Công chúa!”, rồi không nói gì thêm. Chỉ hai chữ “công chúa” nhưng mang theo sự mong đợi cầu khẩn tha thiết. Dường như lúc này nếu ai không đồng ý với hắn, tức là cực kỳ tệ bạc.

Sở Ngọc cười cười: “Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục!” Thời tiết tuy bất lợi, nhưng vẫn phải tìm người.

Thình lình xảy ra mưa to, một người đã về phủ lấy đồ che mưa. Đêm tối mưa dày hạt, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, nhưng hộ vệ trong phủ đội nón, mặc áo tơi vẫn tiến thẳng về phía trước.

Trên đường gặp vài nhóm binh lính tuần tra, biết xe ngựa của ai đều nhanh chóng cho đi. Trừ lúc dừng chờ ban nãy, dọc đường đều thông suốt thuận lợi.

Mà mưa càng lúc càng lớn, trước mắt chỉ thấy một màn trắng xóa, bánh xe chạy trên mặt đất lầy lội đầy nước. Vệ binh trong phủ đội nón, khoác áo tơi nhưng lúc này trong ngoài đều ướt như nhau. Mưa như trút nước không chỉ xối vào cơ thể, mà còn làm tâm trí người ta mệt mỏi thêm bội phần.

Mục tiêu của Sở Ngọc rất rõ ràng. Thiên Như Kính đã ra khỏi thành, vậy bọn họ cũng ra khỏi thành. Nhưng ra đến ngoại thành rồi, nàng lại tự cảm thấy thiếu lòng tin. Trong thời tiết thế này, chưa nói đến việc tìm một người không biết tung tích, mà chính bọn họ bảo toàn người ngựa cũng rất khó khăn.

Trong lòng Sở Ngọc do dự, không biết có nên hạ lệnh quay lại hay không. Nhưng lúc trước đã đồng ý với Việt Tiệp Phi, bây giờ lại lật lọng, thật sự khó nghĩ…

Trong lúc nàng chần chừ, xe ngựa chạy qua một con phố. Cùng lúc này, ở chỗ đường giao nhau, xuất hiện một chiếc xe ngựa đang chạy như bay tới.

Bốn con ngựa lồng lên. Việt Tiệp Phi đang tạm thời đảm nhiệm việc đánh xe, nhanh tay lẹ mắt kịp thời ghìm cương ngựa. Nhưng đối phương lại không có kỹ thuật tốt bằng, không thể giữ chặt. Một con ngựa va đầu, bị đau chạy như điên, con ngựa còn lại cũng bị kéo theo, chệch khỏi hướng chạy ban đầu. Hai chiếc xe ngựa sắp đụng độ đến nơi.

Việt Tiệp Phi tỉnh táo vô cùng, chỉ trong nháy mắt trước khi hai chiếc xe va vào nhau, hắn rút kiếm bay nhanh, trảm mã trảm xe rồi thu kiếm khống chế ngựa. Chiếc xe kia dừng lại.

Chém ngựa và xe của đối phương, Việt Tiệp Phi chỉ dùng hai nhát kiếm.

Nhát kiếm thứ nhất, chém vào con ngựa bị đau đang lồng lên chạy như điên. Thân ngựa còn tiếp tục chạy, nhưng đầu ngựa và xe thì dừng lại.

Tuấn mã giãy chết đau đớn hí vang, trong tiếng mưa ầm ầm xối xả vẫn còn vang vọng thật xa.

Nhát kiếm thứ hai, chém lên càng xe đối phương. Nhát kiếm thứ nhất mạnh mẽ dứt khoát bao nhiêu thì đường kiếm thứ hai lại xảo diệu nhẹ nhàng bấy nhiêu. Xe thuận thế trượt tới, thân xe giống như gỗ mục tan rời thành từng mảnh.

Chỉ với một đường kiếm, hắn đã phá hủy chỗ kết nối yếu nhất của xe.

Một sắc bén, một xảo diệu, hai đường kiếm này là kết tinh một đời luyện võ của hắn. Sau hai đường kiếm, Việt Tiệp Phi lại tận lực khống chế ngựa. Làm xong ba động tác, dù với năng lực của hắn cũng phải dừng lại thở gấp.

Dung Chỉ ngồi trong xe, nghe tiếng động bên ngoài, đợi cho xe dừng hẳn, nhẹ nhàng nói: “Tốt!”

Hai đường kiếm phán đoán chính xác tài tình, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đã lấy tổn hại của đối phương để giữ an toàn cho mình, là chiêu thức hại người lợi mình.

Bị Việt Tiệp Phi trảm mã trảm xe, phần thân xe đối phương rời ra, người trong xe cũng vì thế ngã lăn xuống đất. Nghe tiếng động lớn kèm với tiếng ngựa hí vang, Sở Ngọc không nhịn được xốc màn xe lên xem tình huống bên ngoài. Nàng nhìn thấy một người ngã dưới đất, trong tay ôm chặt một hộp gỗ dài hơn nửa người.

Nheo mắt nhìn kỹ, Sở Ngọc nhận ra đối phương: “Tiêu Biệt!”

Ngồi trong chiếc xe bay nhanh này, lại là thiên kim công tử Tiêu Biệt.

Sở Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Trời đang mưa to, ngươi ra ngoài làm gì?” Chưa nói hiện nay toàn thành giới nghiêm.

Nhìn thấy người trên xe là Sở Ngọc, gương mặt tuấn mỹ ướt đẫm nước mưa của Tiêu Biệt có vẻ không tự nhiên. Hắn lo lắng nhìn hộp gỗ trong ngực: “Công chúa, có thể cho ta để nhờ đàn lên xe nàng được không?” Tuy trong hộp, đàn đã được bọc rất dày nhưng mưa lớn như vậy, hắn sợ vẫn bị thấm nước.

Sở Ngọc khẽ gật đầu, đợi hắn đặt hộp đàn vào xe rồi mỉm cười: “Ngươi không sợ bản thân mình bị ướt mà chỉ lo cho chiếc đàn?"

Tiêu Biệt mím môi, trầm mặt không nói gì.

Sở Ngọc xốc rèm xe lên cất tiếng mời: “Vừa rồi thật sự xin lỗi, chúng ta không cố ý phá hoại xe ngựa của ngươi. Hiện tại ngươi không có xe, hay là cùng ngồi với chúng ta đi, nếu tiện đường ta có thể tiễn ngươi một đoạn”. Thấy cảnh bừa bãi, Sở Ngọc có thể đại khái đoán ra sự thể đầu đuôi.

Xe ngựa của Tiêu Biệt cũng có một phu xe, vì chuyện vừa rồi mà ngã lăn xuống đất. Lúc hắn đứng lên, nón trên đầu trượt xuống, gương mặt rơi đúng vào tầm mắt của Sở Ngọc.

Dù trong màn mưa mờ mịt không nhìn rõ, Sở Ngọc liếc mắt một cái vẫn nhận được ra ngay. Phu xe, chính là người nàng gặp ở hoàng cung hôm nay, cũng là sứ giả giả mạo bị Lưu Tử Nghiệp dọa nạt khiếp vía, lúc này bị quan binh vây bắt. Soái ca của hoàng gia Lưu Vĩnh Nhật…Không, Lưu Sưởng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK