Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao lại như vậy?

Sở Ngọc đứng bên giường, nhìn ngự y trong cung đang chẩn bệnh cho Dung Chỉ.

Theo lời Hoa Thác, Dung Chỉ đang ngồi chuyện trò với hắn, bỗng nhiên miệng thổ huyết không ngừng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Nghe tin Dung Chỉ xảy ra chuyện, Sở Ngọc không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc ép hỏi Thiên Như Kính nữa. Dù sao hiện nay chiếc vòng đã nằm trong tay nàng, hai người kia cũng không thể chạy thoát nên tạm thời giao cho Hoàn Viễn. Sau đó nàng theo Hoa Thác tới Mộc Tuyết viên.

Trong phủ công chúa cũng có y quan đại phu. Nhưng mấy người đó sau khi bắt mạch đều quỳ xuống xin công chúa tha mạng, không chịu nói tình hình Dung Chỉ như thế nào. Vì thế, Sở Ngọc lờ mờ đoán ra tình cảnh của hắn, và càng nóng ruột như lửa đốt.

Không dùng được y quan trong phủ, Sở Ngọc liền sai người chuyển lời vào cung, mời ngự y hoàng cung tới. Chắc năng lực của ngự y phải cao hơn đại phu trong phủ chứ?

Lúc này Hà Tập không có mặt ở phủ, phụ trách giám sát Sở Ngọc là thuộc hạ của hắn. Biết tính mạng của vị trai lơ được công chúa sủng ái nhất đang “ngàn cân treo sợi tóc”, kẻ này không dám ngăn cản Sở Ngọc sai người đưa thư. Rất nhanh, Trần ngự y – người có y thuật cao nhất trong cung đã tới.

Vị ngự y này đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài mới chỉ khoảng năm, sáu mươi, cho thấy ông ta điều dưỡng cơ thể rất tốt. Lúc này Trần ngự y đang ngồi bên mép giường Dung Chỉ, cầm cổ tay gầy guộc của hắn để bắt mạch, thậm chí có thể nhìn thấy rõ gân cốt dưới da.

Sở Ngọc nhìn ngự y, rồi lại nhìn cổ tay Dung Chỉ trắng bệch nổi rõ gân xanh, không khỏi nhói lòng. Nàng biết Dung Chỉ gầy đi nhiều, nhưng bây giờ là mùa đông, mọi người mặc quần áo dày nên không nhìn rõ cơ thể thế nào. Mãi cho đến vừa rồi, Sở Ngọc mới biết hắn đã quá tiều tụy.

Trước khi đại phu tới, Sở Ngọc cởi chiếc áo ngoài dính máu của Dung Chỉ ra, đặt hắn nằm trên giường, chỉ mặc áo mỏng. Lúc này nàng mới nhìn thấy hình dáng hắn dưới lớp y phục. Cơ thể vốn thon dài, dẻo dai săn chắc nay chỉ còn da bọc xương, mạch máu yếu ớt nổi rõ dưới da, mọi biểu hiện cho thấy dường như Dung Chỉ sắp đoạn tuyệt sinh mệnh.

Mà hơi thở, nhịp tim Dung Chỉ cũng mong manh như vậy, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại.

Cơ thể hắn, sao lại ra nông nỗi này?

Lúc trở về hắn còn khỏe mạnh cơ mà?

Có thể đi đứng bình thường, có thể ngồi vững vàng bày mưu tính kế, có thể cười hì hì lập kế sách hại người.

Sở Ngọc nhìn khuôn mặt Dung Chỉ. Da hắn tái nhợt, trắng bệch như tuyết. Cặp mắt thường nheo nheo với vẻ giễu cợt, giờ đây khép chặt. Ngay cả lúc bất tỉnh nhân sự, quanh người hắn vẫn bao phủ một ý vị thâm trầm, se lạnh như thường ngày.

Nàng vẫn lặng lẽ nhìn Dung Chỉ không rời mắt, hỏi ngự y: “Hắn…thế nào rồi?”

Ngự y buông tay Dung Chỉ ra, nhìn Sở Ngọc dè dặt, muốn nói lại thôi. Sở Ngọc thoáng nhìn vẻ mặt ngự y, biết ông ta e ngại điều gì. Nàng cắn chặt răng: “Có chuyện gì hãy nói thẳng, bản công chúa sẽ không trách ông!”

Chí ít, hãy cho nàng biết tình hình thế nào.

Cứ ngập ngừng ấp úng như thế, ngược lại càng làm nàng thêm lo lắng. Dù kết quả có thế nào, Sở Ngọc cũng muốn biết sự thật.

Ngự y có thêm can đảm, hơn nữa gần đây công chúa đã thất thế, vậy ông ta có thể nói thẳng: “Công chúa…hãy chuẩn bị hậu sự đi…” Chưa nói dứt lời, ông ta liền im bặt, bởi vì thấy khóe miệng Sở Ngọc trào ra một dòng máu đỏ tươi.

Nàng đã cắn môi đến rớm máu.

Cảm giác đau đớn bỏng rát từ môi truyền tới, nhưng Sở Ngọc vẫn bắt buộc mình phải mỉm cười, nụ cười trong mắt người khác chỉ có thê lương lạnh lẽo: “Rốt cuộc là thế nào, ông hãy nói cụ thể ra đi!”

Ngự y thở dài, cúi người hành lễ rồi bẩm báo chi tiết.

Khoảng ba, bốn năm trước, cơ thể Dung Chỉ đã bị thương tổn nghiêm trọng. Những năm gần đây tuy hắn đã chịu khó tĩnh dưỡng, nhưng gốc bệnh chưa trị được. Rõ ràng là một người trẻ tuổi, vậy mà sức cùng lực kiệt. Hơn nữa gần đây, hắn lại bị thương nặng, sau đó không được chữa trị tốt nên cơ thể hoàn toàn suy sụp.

Ngự y thấp giọng: “Vị công tử này có thể sống đến hôm nay có lẽ là nhờ ý chí kiên định, nội tâm cực kỳ vững vàng. Nếu là người bình thường, e rằng đã phải chết từ lâu rồi!” Theo như ông ta xem xét, Dung Chỉ đã sớm đi đến tận cùng sinh mệnh rồi, còn sống đến hôm nay đúng là không tưởng tượng nổi.

Dù ý chí có mạnh mẽ bao nhiêu, con người cũng không có khả năng cải tử hoàn sinh, phải chết chính là phải chết.

Sở Ngọc đưa tay chùi vết máu ở khóe miệng, cố gắng tự chủ tinh thần đã sắp tán loạn, từ tốn hỏi: “Không có cách nào cứu được sao?”

Ngự y không nói gì, nhìn nàng với vẻ thương hại.

Không trả lời cũng là đáp án rõ ràng.

Sở Ngọc trầm mặc một hồi, rồi nàng cố gắng phất phất tay, nói thều thào như mất hết khí lực: “Ông lui ra đi!”

Sao lại như vậy?

Ngự y đi rồi, trong lòng Sở Ngọc tê tái, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này.

Khi Dung Chỉ trở về, cơ thể hắn đã suy kiệt đến mức cùng cực. Nhưng hắn khống chế được hết thảy, khiến người khác cảm thấy hắn mang dáng vẻ của người thao túng, nắm chắc phần thắng trong tay nên không ai để ý đến thể chất hắn suy yếu.

Bao gồm cả nàng.

Ngay cả nàng, cũng bị sự mạnh mẽ, tỉnh táo, thâm sâu của hắn làm mê hoặc.

Bởi vậy đến lúc cơ thể hắn không chống đỡ được nữa, cảm giác đầu tiên của nàng không phải đau lòng, mà là chấn kinh, sửng sốt, không thể tin được. Hắn cũng có lúc gục ngã!

Nhìn Dung Chỉ nhắm nghiền mắt, Sở Ngọc không khỏi nghĩ đến Thiên Như Kính, vừa nãy bị nàng hạ dược cũng nhắm mắt như thế. Nhưng nàng không có lòng dạ nào chọc ghẹo Dung Chỉ giống như Thiên Như Kính. Bởi vì sau khi tỉnh lại, Thiên Như Kính sẽ không sao, còn Dung Chỉ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Làm sao để hắn có thể tỉnh lại?

Nếu không tỉnh lại thì sẽ thế nào?

Sở Ngọc không dám nghĩ xa hơn, bởi phía trước chỉ có viễn cảnh đen tối đáng sợ. Nhưng dường như có một tiếng nói đang rành rọt nhắc nhở nàng: hắn sắp chết, ngay trước mắt nàng, giống như bao sinh mệnh ngắn ngủi khác, đến giờ phút tàn lụi.

Vậy nàng biết phải làm sao? Nàng còn có điều muốn nói với hắn, nàng không biết đối mặt với lần chia ly vĩnh viễn này thế nào.

Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ. Nàng không có cảm giác bi thương đến tê tâm liệt phế, nhưng lại thấy dường như có một màn sương mù đen thẳm dày đặc, đang chậm rãi bao phủ, nuốt chửng và chôn vùi nàng.

Nàng không muốn tinh thần sa sút đến mức này, nhưng không tài nào khống chế được.

Không biết đã trải qua bao lâu, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ khe khẽ. Sở Ngọc thuận miệng cất tiếng “Vào đi!”, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Dung Chỉ.

Hoa Thác bước vào, bắt gặp ánh mắt chìm đắm, đờ đẫn một màu tro tàn của Sở Ngọc, khiến nội tâm hắn không khỏi động đậy. Hắn thấp giọng gọi Sở Ngọc, mãi cho đến khi nàng như bừng tỉnh, hắn mới nói khẽ: “Công chúa, ta nhớ ra một việc, có lẽ liên quan đến chuyện Dung Chỉ bị hôn mê!”

Sở Ngọc vừa nghe, tinh thần nhất thời rung lên: “Ngươi nói đi!” Thật ra nàng cũng không dám đặt nhiều hi vọng vào lời nói của Hoa Thác. Nhưng lúc này, nếu có bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào chìa ra, nàng cũng sẽ lập tức nắm lấy.

Mặc dù, cọng rơm này còn mỏng manh hơn cả sợi tơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK