Tiêu Chí Khiêm ngừng động tác lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, rồi anh chợt nhếch môi mỉm cười, hàng lông mày xinh đẹp cũng giãn ra: “Anh phải là duy nhất, có phải ba hay không, anh không quan tâm.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống, hôn lên ngón tay cô.
Cảm giác đầu ngón tay tê rần, Tuyết Chi lập tức thu tay về, trái tim đập thình thịch liên hồi, cô nhanh chóng quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng là hơi thở cô đã dần quen thuộc, có chút bình yên, lại mang theo tính xâm lược không dễ phát giác, dần dần tiến gần về phía cô.
Tuyết Chi không muốn tiếp tục cảm thấy lúng túng nữa, thuận miệng hỏi: “Bây giờ anh nên nói cho em, vừa nãy rốt cuộc chuyện giữa anh và ông lão Tiêu Hoài là thế nào?”
Âm thanh Tiêu Chí Khiêm hờ hững truyền tới: “Anh đang làm cái em hi vọng anh làm.”
Tuyết Chi dừng bước, người đàn ông sau lưng đã tới gần, anh dán vào lưng cô, ánh mắt dịu dàng: “Mặc kệ em muốn như thế nào, chỉ cần là việc em mong muốn, anh sẽ hoàn thành.”
Chỉ cần là việc em mong muốn… chỉ cần là việc em thích… chỉ cần là việc em muốn… Trái tim cô quặn thắt từng đợt, rất đau.
Tuyết Chi bỗng nhiên xoay người, ngẩng đôi mắt phượng đỏ ửng, chăm chú nhìn anh.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi, đè cảm xúc sắp bộc phát xuống, rồi nhón chân lên, hai tay nắm chặt vạt áo của anh, từng câu từng chữ nói: “Tiêu Chí Khiêm, vậy anh hãy nghe kỹ cho em, em muốn anh còn sống khỏe mạnh, dù là khi nào, dù là chỗ nào, cũng không thể để bản thân xảy ra chuyện gì.
Những chuyện khác, hãy giao cho em, em sẽ giúp anh, em sẽ không để người khác lấy đi tất cả những thứ nên thuộc về anh.”
Tiêu Chí Khiêm giật mình nhìn cô, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, tỏ vẻ khó hiểu.
Anh không nói gì mà lập tức ôm lấy mặt cô, hôn lên môi cô… * Nụ hôn của anh tới quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của Tuyết Chi, đầu tiên cô mờ mịt mở to hai mắt nhìn, tận đến khi trên môi hơi tê dại như bị điện giật, cô mới hốt hoảng muốn đẩy anh ra.
Nhưng hai người vốn đang ở ngõ sâu chật hẹp, Tiêu Chí Khiêm lại giữ chặt mặt cô, nên cô căn bản là không cử động được, chỉ có thể tim đập cuồng loạn để mặc anh hôn.
Nụ hôn của Tiêu Chí Khiêm mang theo hơi thở bá đạo, bao lấy người cô, trói buộc cô trong đó.
Anh không vội công thành đoạt đất, ngược lại rất kiên nhẫn hôn đôi môi cô, dùng hơi thở thuộc về anh phủ lấy sự ngọt ngào của cô.
Tuyết Chi dần dần cảm thấy khó thở, cô theo bản năng muốn há mồm hô hấp, nhân cơ hội đó lưỡi của anh trượt vào, vừa cố chấp, vừa mạnh mẽ xâm chiếm từng phần ngọt ngào bên trong miệng cô, khắp nơi lưu lại hương vị thuộc về anh, hơi thở của anh.
Tiêu Chí Khiêm hơi híp đôi mắt sâu thẳm, lộ ra ánh sáng lấp lánh, nhìn cô đầy quyến rũ.
Mắt phượng của Tuyết Chi bỗng trừng lớn, cô định nói gì đó, nhưng miệng đã bị anh chắn đến sít sao, khiến cho gương mặt xinh đẹp động lòng người trở nên đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm hôn cô.
Thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, như sắp nhỏ máu, anh vô cùng lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Khi cô hô hấp lại được, đầu óc cũng tạm thời thanh tỉnh, Tuyết Chi lập tức lui lại mấy bước, nhìn anh chằm chằm.
Rõ ràng, cô có vẻ rất tức giận, nhưng lúc này trên gương mặt đỏ ửng của cô, lại có vẻ nũng nịu: “Tiêu Chí Khiêm, sao… sao đột nhiên anh lại hôn em?”
Không giống cô hô hấp hỗn loạn, Tiêu Chí Khiêm bình thản, ung dung hơn rất nhiều, anh bước lên trước, áp sát cô: “Anh thích thì hôn thôi.”
Anh trả lời rất nghiêm túc, trước mặt Tuyết Chi, anh cũng chỉ nói sự thật.
Lưu luyến nhìn chằm chằm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, hầu kết dưới cổ anh bất giác nhấp nhô, trải qua nụ hôn này, toàn thân anh đều tản ra hương vị dã tính, đôi mắt đẹp vằn lên những tia đỏ.
Đó sự mời gọi nhiệt tình nguyên thủy của giống đực.
Ánh mắt Tuyết Chi co rút, cô vội vàng đưa tay che kín mắt anh, không kịp suy nghĩ thốt lên: “Tiêu Chí Khiêm, anh không thể… ép em làm chuyện em không thích…”
Cảm giác được đôi mắt dưới lòng bàn tay chớp liên hồi, trong lòng Tuyết Chi hơi hồi hộp, sợ lời mình vừa nói sẽ khiến cho anh hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi trùng sinh, cô lần nữa đánh giá lại cuộc đời mình, cũng lần nữa hiểu về Tiêu Chí Khiêm.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô có thể thoải mái, lòng đầy vui vẻ vùi đầu vào ngực người đàn ông thích mình.
Cô đã từng tổn thương, từng đau đớn, từng không thể quên được quá khứ, cô cũng không có ý định trốn tránh, chính vì vậy, bây giờ nếu có bất kỳ ám chỉ không lý trí nào với Tiêu Chí Khiêm đều là đang tổn thương anh, cô tuyệt đối không cho phép mình làm như vậy.
Trên đời này, người cô không muốn tổn thương nhất chính là anh.
Thời gian như ngừng lại, cả hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Tiêu Chí Khiêm mới gỡ bàn tay che ở mắt xuống, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay mình, mắt mở ra cùng nụ cười dịu dàng, khẽ nói: “Anh sẽ chờ.”
Cơ thể Tuyết Chi hơi run lên, Tiêu Chí Khiêm cụp mắt, nụ cười trên môi anh mang theo ma lực có thể dung nhập vạn vật trong khoảnh khắc: “Em là của anh, nên anh có thể đợi.”
Cô là của anh, vĩnh viễn, đều là của anh, bao gồm nụ hôn của cô, thân thể của cô, trái tim của cô.
Anh chắc chắn như thế.
Nên anh có thể chờ đợi không kỳ hạn.
Tuyết Chi nhìn anh chăm chú, rồi bỗng xoay người sang chỗ khác: “… Đồ ngốc.”
Cô cố gắng ngẩng đầu nhìn trời, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Phía sau, Tiêu Chí Khiêm tiến lên, một tay giữ eo cô, cằm tì lên bả vai cô, lẩm bẩm: “Em ngốc thì có liên quan gì chứ?”
Thấy Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi từ trong ngõ cổ đi ra, lái xe lập tức tiến lên: “Cậu chủ, ông chủ đã gọi điện giục mấy lần rồi, bảo cậu lập tức về nhà.”
Tiêu Chí Khiêm làm như không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Tuyết Chi, ánh mắt nghiêm túc: “Em có đói không?”
Thấy lái xe nhìn mình với ánh mắt xin giúp đỡ, Tuyết Chi cười lắc đầu: “Tiêu Chí Khiêm, anh hãy về nhà trước xem chút đã, ngộ nhỡ ba anh có việc muốn tìm anh thì sao?”
Hàng lông mày thanh tú của Tiêu Chí Khiêm khẽ cau lại, Tuyết Chi bật cười, bước tới kéo giãn phần giữa hai lông mày của anh ra.
Đối diện với cô gái xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt Tiêu Chí Khiêm bất giác ngưng lại.
“Anh về trước đi rồi em sẽ gọi điện cho anh.”
Tiêu Chí Khiêm suy nghĩ một chút, chợt nói: “Em hãy ở đây chờ anh.”
Sau đó anh không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời đi.
“Hả, cậu chủ, cậu muốn đi đâu? Cậu chủ…”
“Tiêu Chí Khiêm?”
Tuyết Chi không yên lòng định đi theo, nhưng vừa xuyên qua một lối đi dành cho người đi bộ thì đã không nhìn thấy người đâu.
Tiêu Chí Khiêm đi thẳng đến cửa hàng điện thoại gần nhất, đẩy cửa đi vào quan sát một lượt, ánh mắt lập tức dừng lại trên hai chiếc điện thoại di động bày trong tủ hàng, một chiếc màu đen một chiếc màu trắng, hình dáng độc đáo, vừa liếc nhìn đã biết là chế tạo riêng cho các cặp tình nhân.
Anh nhếch môi, lấy ra một thẻ tín dụng: “Tôi lấy hai cái này.”
Nhân viên cửa hàng vội lấy điện thoại di động ra, nhìn dáng vẻ của Tiêu Chí Khiêm biết là mua cho bạn gái, nên nhân dịp này tranh thủ chào hàng dãy số tình nhân của họ.
Nghe thấy hai chữ “tình nhân”
, Tiêu Chí Khiêm mỉm cười vui vẻ.
Khi Tiêu Chí Khiêm quay lại, nhét điện thoại mới vào trong ngực Tuyết Chi, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Em đã có điện thoại rồi.”
Lái xe hiếu kì lại gần: “Ồ, cậu chủ, không phải trước nay cậu không dùng di động…”
Không đợi ông ta nói hết câu, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lạnh lẽo, khiến ông ta rụt cổ lại vọt sang một bên.
Nhìn điện thoại trong tay Tiêu Chí Khiêm, lại thấy anh kín đáo đưa cho mình, Tuyết Chi sao có thể không nhận ra đây là điện thoại đôi chứ? Cô cảm thấy hơi dở khóc dở cười, nhưng không tiện cự tuyệt, có lẽ, không chừng đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho người khác, nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận: “Cám ơn anh…”
Tiêu Chí Khiêm chỉ điện thoại màu trắng của cô: “Có số của anh rồi phải không?”
“Vâng.”
Tuyết Chi gật đầu, dù Tiêu Chí Khiêm muốn đưa cô về, cô vẫn khăng khăng bắt anh về trước.
Ngồi vào trong xe, Tiêu Chí Khiêm quay cửa kính xe xuống, không yên lòng căn dặn thêm một câu, như đứa trẻ bướng bỉnh: “Số của anh là 1314, em không được phép quên.”
Tuyết Chi run lên, 1314, cô lập tức bật cười, dùng số như thế này, nghĩ cũng biết là anh bị người trong cửa hàng điện thoại qua mặt rồi.
Nhưng thấy anh cố chấp như vậy, cô cũng cười gật đầu: “Em sẽ nhớ kỹ.”
Xe, chậm rãi rời đi.
Tiêu Chí Khiêm quay về Tây Sơn, vừa đến cửa nhà, đã nghe từ trong nhà truyền đến một loạt tiếng cười, tay anh dừng lại ở tay nắm cửa.
“Ha ha, Tiểu Nhã, bà không biết chứ khi bà không có đây, con của bà còn giống bà chủ hơn bà, nó không cho tôi uống nhiều rượu, không cho tôi hút nhiều thuốc, lúc nghỉ ngơi thì nhất định đòi đưa tôi đi đánh golf.”
Tiếng cười trầm thấp của Bắc Minh Hạo xuyên qua cánh cửa: “Mẹ, con mặc kệ, chú tố cáo con, mẹ phải chịu trách nhiệm.”
Một giọng nữ khác dịu dàng vang lên: “Kính Tịch, ông đừng trách Hạo, là tôi bảo nó làm như vậy.
Ông ấy, không biết thương lấy bản thân, làm việc không biết ngày đêm như vậy, cũng không còn trẻ nữa, ông tưởng mình vẫn là một chàng trai sao? Tôi cảnh cáo ông, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ngay lập tức sẽ tái giá.”
Tiêu Chính Thịnh cười to: “Ha ha, bà xã nói đúng, con chúng ta làm vậy là đúng, sau này tôi nhất định ngoan ngoãn phối hợp.”
Ngoài cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa chậm rãi buông ra… Nửa đêm, Tuyết Chi đang ngủ say, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô mơ màng nghe máy, đầu bên kia tức thì truyền đến âm thanh cố hết sức đè thấp của Trương Thịnh Hải: “Chị, chị… còn chưa ngủ phải không?”
Tuyết Chi trở mình, mắt nhìn đồng hồ treo tường, lông mày không kiên nhẫn nhíu lại: “Muộn như vậy rồi mà em còn gọi điện thoại, muốn chị đến trường ru em ngủ sao?”
“Chị, vậy… chị có thể đến đây một chuyến không?”
Trương Thịnh Hải ê a nói: “Ở đây… em gặp chút phiền phức.”
Tuyết Chi nghe xong, nhanh chóng ngồi dậy: “Em đang ở đâu?”
Nửa giờ sau, Tuyết Chi xuất hiện tại một cửa quán bar, sớm đã có người chờ ở đó: “Cô là cô Chương?”
Tuyết Chi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn đối phương: “Em trai tôi ở đâu?”
“Mời đi theo tôi.”
Tuyết Chi được dẫn tới một quán bar huyên náo, đi thẳng lên tầng hai, đẩy cửa bước vào một phòng bao, bên trong một mảnh hỗn độn, cô liếc mắt đã nhìn thấy Trương Thịnh Hải bị đè xuống đất, trên mặt có một vết bầm tím, quần áo cũng loang lổ vết máu.
“Tiểu Hải!”
Tuyết Chi muốn đi qua, nhưng bị người cản lại.
Trương Thịnh Hải chật vật ngẩng đầu lên, xua tay với cô: “Chị, em, em không sao.”
Nhìn người trong phòng một chút, Tuyết Chi trầm giọng, bình tĩnh nói: “Ai là quản lý ở đây?”
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi tới: “Cô Chương, xin tự giới thiệu, tôi họ Vương, là quản lý ở đây.”
Tuyết Chi nói ngay vào điểm chính: “Quản lý Vương, tôi tới đây rồi, có chuyện gì cứ việc nói ra đi.”
Quản lý Vương cười một tiếng: “Tôi biết bối cảnh của hai người.
Nhưng em trai cô gây sự ở chỗ của tôi, tôi không thể vì cậu ta là con trai chủ tịch thành phố mà cứ bỏ qua như vậy được, nếu không, sau này tôi còn làm ăn thế nào đây?”
Trương Thịnh Hải đứng bên cạnh không cam lòng nói: “Tên buôn người nhà anh, cô ấy là bị lừa tới đây, vốn không phải là tự nguyện.”
Tuyết Chi quay đầu, hung hăng quát cậu một câu: “Em câm miệng!”
Bị chị gái quát, Trương Thịnh Hải ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ánh mắt cuống quít nhìn cô.
Quản lý Vương tủm tỉm cười nói: “Cô Chương, em trai cô đập rượu của tôi, lại còn đả thương mấy tên đàn em của tôi, dọa khách của tôi sợ chạy hết.
Món nợ này, không biết là cô trả thay cho cậu ta hay là chờ đến ngày mai, tôi tự đến gặp chủ tịch thành phố Trương để thanh toán đây?”
Trương Thịnh Hải giận dữ: “Mẹ kiếp, rõ ràng là các người ra tay trước…”
Tuyết Chi hít sâu một hơi: “Bao nhiêu tiền?”
Quản lý Vương cười: “Tôi giảm giá cho cô Chương 20%, không nhiều, chỉ có 900 triệu thôi.”
Anh ta vẫn mỉm cười lịch sự, cố ý nhắc nhở nói: “Nghe nói gần đây chủ tịch thành phố Trương bề bộn nhiều việc, tôi lại không muốn làm phiền ông ấy vì chút chuyện nhỏ này.”
Tuyết Chi khẽ chửi thầm một tiếng, thằng cha này đoán chắc mình không muốn chuyện lộ ra, rõ ràng muốn lừa bịp cô.
Nhưng cô vừa mới đem tất cả tiền tiết kiệm đầu tư vào cổ phiếu, đừng nói 900 triệu, bây giờ ngay cả 90 triệu cũng không gom được.
Trương Thịnh Hải chợt trừng to mắt: “900 triệu? Ông đang tống tiền phải không? Chị, chị đừng nghe lời kẻ khốn này, báo cảnh sát đi, lập tức báo cảnh sát.”
Tuyết Chi quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, mắt phượng dữ tợn đến mức khiến Trương Thịnh Hải run lập cập: “Em còn nói thêm nữa thì dù anh ta không xé em ra thì chị cũng sẽ ra tay.”
Ực.
Trương Thịnh Hải nuốt nước bọt, lắc đầu thật mạnh, không dám nói gì nữa.
Chị thật đáng sợ! Đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, nhìn thấy người đi vào, Tuyết Chi sững sờ.
“Chà chà, thì ra là cậu Hạo.”
Nhìn thấy người tới, quản lý Vương lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Bắc Minh Hạo uể oải đứng ở cửa, hai tay xỏ túi quần, áo khoác âu phục hờ hững vắt ở khuỷu tay, cổ áo sơmi mở hai cúc, lộ ra một mảng nhỏ da thịt màu mật ong, cả người tản ra hơi thở dụ hoặc nguy hiểm, ánh mắt đảo trên người Tuyết Chi.
Cô lập tức dời ánh mắt, không nhìn anh ta.
Bắc Minh Hạo đảo mắt một vòng: “Quản lý Vương, chuyện gì vậy?”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không phiền cậu Hạo quan tâm.”
Bắc Minh Hạo từ từ bước đến, quét mắt một vòng nhìn Trương Thịnh Hải bị đánh mặt mũi sưng vù nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt lại hướng về Tuyết Chi, khẽ nhếch môi, đi tới, đưa tay nắm vai cô, không để ý cái nhìn chằm chằm của cô, kéo cô vào trong ngực, liếc nhìn quản lý Vươmg, đuôi lông mày nhếch lên: “Động vào người của tôi mà gọi là việc nhỏ sao?”
Quản lý Vương lập tức ngơ ngác: “Cô ấy, cô ấy là… người của cậu Hạo sao?”
* Tuyết Chi muốn tránh thoát khỏi ngực anh ta, nhưng Bắc Minh Hạo giống như thân mật ghé vào tai cô, lẩm bẩm nói: “Muốn mau mang em trai em rời khỏi, thì hãy ngoan ngoãn phối hợp.”
Thân thể cứng đờ Tuyết Chi, liếc nhìn Tiểu Hải, rồi suy nghĩ một chút, đành nhẫn nhịn, yên tĩnh ở bên cạnh Bắc Minh Hạo.
Bắc Minh Hạo hài lòng nheo đôi mắt đen như mực, ôm cô như vậy, giống như vuốt ve một con mèo rừng nhỏ thu móng vuốt sắc lại rồi, cảm giác… cũng khá tốt.
Anh đảo ánh mắt sắc bén ngoái nhìn quản lý Vương: “Quản lý Vương, không nghe rõ lời của tôi sao?”
Sắc mặt quản lý Vương khẽ biến: “À, cậu Hạo, tôi không biết cô ấy là người của cậu.
Chuyện này, là hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cô Chương.”
Nói xong, anh ta lập tức dùng mắt ra hiệu cho đàn em thả Trương Thịnh Hải ra.