Tuyệt buộc dây thừng thật chắc chắn vào một cây cột thép trên đỉnh tháp, cầm một đầu, nằm nhoài trên đỉnh lâu đài, thả dây thừng xuống: “Đến đây.”
Tuyết Chi vội vàng xoay người lại, đỡ Ngọc Diệp dậy: “Ngọc Diệp, còn chịu được không?”
“Tuyết Chi, nghe tôi nói, cô trước…”
“Ngọc Diệp!” Tuyết Chi nghiêm mặt: “Bây giờ không phải lúc nói những điều này, Tiểu Hải vẫn đang chờ cô trở về đấy.”
Nét mặt Ngọc Diệp khẽ thay đổi, nghĩ đến Tiểu Hải, lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta, sau khi có hi vọng mới phát hiện, ý nghĩ muốn gặp cậu lại mãnh liệt đến vậy.
Không cho Ngọc Diệp có cơ hội đổi ý, Tuyết Chi kéo một đầu dây thừng, buộc vào trên lưng Ngọc Diệp.
“Tuyết Chi…” Ngọc Diệp lo lắng nhìn cô: “Cô sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Tuyết Chi mỉm cười, chắc chắn nói: “Đương nhiên, không gặp được Tiêu Chí Khiêm, sao tôi có thể nhẫn tâm để mình xảy ra chuyện chứ?”
Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Tuyệt khẽ lóe lên vẻ khác thường, mang theo đầy máu tanh.
Sau khi buộc chắc dây thừng, Tuyết Chi ra hiệu cho Tuyệt kéo Ngọc Diệp ra ngoài.
Ngay khi hai chân Ngọc Diệp rời khỏi cửa sổ, quần áo che trên lan can đột nhiên bị đẩy ra, rơi xuống đất. Tuyết Chi đột nhiên xoay người, nhìn thấy cỏ Nam Cực từ nơi đó luồn vào, vòi của nó bò về phía cô…
Tuyết Chi cố kiềm nén xúc động muốn hét lên, mím chặt môi, trong tay nắm chặt dao găm, nhìn chằm chằm sinh vật đáng sợ trước mặt. Cô không để cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô sợ sau khi Tuyệt nghe thấy sẽ vứt bỏ Ngọc Diệp, quay lại cứu cô.
Không hiểu vì sao, cô lại có suy nghĩ như vậy.
Người đàn ông kia, lúc nào cũng lộ ra bóng dáng của Tiêu Chí Khiêm kiếp trước, cô không hề nghi ngờ rằng anh ta sẽ không chút do dự mà đến cứu cô. Đối với sự cố chấp của cô, giống như là một điều bất ngờ bên trong bản tính tàn nhẫn của anh ta, thẳng thắn mà nói, cô cũng không bài xích. Không phải là cô ham sống, mà chính là, không ghét loại cảm giác đối xử với cô như lúc ban đầu này… Có lẽ, cô cũng có nhớ nhung.
Khi vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Tuyệt, cô sẽ không kịp chờ đợi muốn biết rõ, anh ta là ai, anh ta là nhân vật đóng vai gì trong cuộc đời cô? Nhưng bây giờ, cô lại không muốn biết nữa.
Làm rõ thì thế nào? Tình yêu của cô, không cách nào có thể biến thành công cụ bồi thường tổn thất.
Nghe thấy Ngọc Diệp đã bò lên trên đầu tháp, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể cho Tiểu Hải một câu trả lời thỏa đáng rồi.
Màu xanh biếc liên miên hiện ra trước mắt, cô bắt đầu cảm thấy chán ghét màu sắc của sức sống hừng hực này rồi.
Mấy ngày nay, cô chưa bao giờ muốn gặp Tiêu Chí Khiêm như bây giờ, dù chỉ là liếc mắt thôi cũng được. Nói cho anh biết, lần này, không phải là cô cố ý…
Tuyệt kéo Ngọc Diệp lên, lập tức cởi dây thừng bên hông cô ta.
“Sau khi Tuyết Chi an toàn, tôi sẽ từ từ tính toán nợ nần của chúng ta!” Ngọc Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt này, mặc dù giống Đường chủ nhà cô ta như đúc, nhưng cô ta lại nhận ra, anh ta chính là người đàn ông đánh cô bị thương tại Thủy Liệu Quán! Nhất là khi đến gần, trên người anh ta không lúc nào không tản ra hơi thở tà ác, thân là sát thủ, Ngọc Diệp đã quá quen thuộc!
Người chính là như vậy, có thể quên người đối xử tốt với ngươi, nhưng lại vĩnh viễn không thể quên được người làm tổn thương mình.
Tuyệt hơi ngước mắt lên, nhếch mày, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Có thể sống sót rồi nói sau.” Cầm dây thừng, xoay người lại nằm nhoài trên đỉnh lâu đài, thăm dò nhìn vào gian phòng giam kia: “Tuyết Chi…”
Vào thời khắc đó, đột nhiên trái tim như bị rớt xuống.
Bên trong phòng giam đã bị cỏ Nam Cực bao phủ, duy chỉ có Tuyết Chi là không thấy đâu…
“Tuyết Chi!” Tuyệt gầm lên một tiếng, phảng phất như chọc thủng cổ họng, chưa bao giờ giác quan toàn thân anh ta lại có loại hoảng sợ chấn động như vậy.
Không hề có chút do dự nào, anh ta từ cửa sổ bò vào. Đứng trong phòng, đối mặt với màu xanh biếc ác ma đó, quả quyết giang hai cánh tay, không nhúc nhích.
Toàn bộ dây leo cỏ Nam Cực đều chuyển về phía anh ta, ánh mắt ngông cuồng càn rỡ của Tuyệt không thay đổi, đáy mắt lại lướt qua một tia chết chóc.
Từng cái dây leo xanh biếc từ từ bò đến, từng chút từng chút quấn vào hai chân anh ta, rồi đến hai tay, sau đó là eo, rồi đến ngực, cuối cùng là cổ, tận đến khi quấn chặt toàn thân anh ta. Đột nhiên, kéo anh ta ngược lại, nhanh chóng lôi về phía cửa.
Một tay Ngọc Diệp tóm lấy dây thừng, nửa người nhô ra, không thể nào tin nổi tất cả những gì xảy ra bên trong mà cô vừa nhìn thấy.
Tuyệt này, rốt cuộc trong lòng nghĩ thế nào, lại có thể vì Tuyết Chi mà không cần cả tính mạng?
Tuyết Chi!
Bỗng nhiên Ngọc Diệp giật mình tỉnh lại, mặc dù xương cốt cả người đang đau nhức như tan ra thành từng mảnh, nhưng cô ta vẫn cắn răng kiên trì, muốn từ cửa sổ đi vào cứu Tuyết Chi.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng may bay trực thăng, từ xa đến gần, giờ phút này nghe được âm thanh đó, lại giống như nghe được âm thanh của tự nhiên.
Ngọc Diệp ngẩng đầu hết cỡ, nhìn hai chiếc máy bay trực thăng từ xa xa bay đến, cuối cùng xoay quanh trên đỉnh của lâu đài đá, cabin mở ra, hai chiếc thang dây được thả xuống, có hai người nhảy xuống.
“Ngọc Diệp!” Thạch nhìn người đang nằm nhoài rìa đỉnh lâu đài, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng bình thản xuất hiện vẻ chấn động, bước vội đến, cẩn thận đỡ cô ta dậy, khi nhìn thấy vết thương trên người cô ta, lông mày nhíu chặt: “Là anh ta làm?”
Nhìn thấy người mình, thậm chí Ngọc Diệp không có thời gian thể hiện tâm trạng kích động của mình, bắt lấy Thạch, khàn giọng nói: “Tuyết Chi ở trong lâu đài, mau đến cứu cô ấy!”
Đứng sau lưng Thạch, đôi mắt thâm trầm của Tiêu Chí Khiêm bị che lấp bởi tầng tầng hung ác, nghe thấy tin tức của Tuyết Chi, quanh người như thổi lên gió lốc màu đen, khuôn mặt dữ tợn giống như ác ma, tính xâm lược không cụ thể, nhưng lại có thể hủy diệt trời đất, đó là tàn bạo, điên cuồng, hung ác tuyệt đối khiến cho người khác nhìn mà run rẩy.
Không suy nghĩ nhiều thêm dù chỉ chút ít, một tay Tiêu Chí Khiêm chống vào mép thành, cả người trượt nhanh xuống dưới.
“Chờ đã!” Trên đỉnh đầu, là giọng nói vô cùng mạnh mẽ của ông Hình, ngay cả tiếng kêu của cánh quạt máy bay cũng không át được: “Thứ đồ chơi kia sợ lửa!” Nói xong lập tức ném một chiếc túi màu đen cho anh, Tiêu Chí Khiêm tiếp, lấy súng phun lửa bên trong ra, sau đó cũng không quay đầu mà nhảy vào trong cửa sổ.
Thạch đưa Ngọc Diệp vào trong trực thăng, để chị Điềm chăm sóc, anh ta thì trang bị đầy đủ theo sát Tiêu Chí Khiêm vào trong lâu đài.
Cảm nhận được có sinh mệnh tồn tại, dây leo hai bên lập tức bò đến, trăm phương ngàn kế muốn quấn lên hai người. Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu rõ cỏ Nam Cực mà ông Hình nói rốt cuộc là loại thực vật biến thái đến nhường nào! Cũng chỉ có tội phạm trong chiến tranh thế giới thứ hai mới muốn làm loại thí nghiệm kinh khủng này!
Một dây leo đã quấn lên chân Tiêu Chí Khiêm, anh lạnh lùng ghìm súng, phun ra một chùm lửa dài chừng hơn mười mét về phía trước, đốt cho cỏ Nam Cực ở hai bên không ngừng lui lại, vô cùng e sợ, cành lá bị đốt lập tức cháy thành tro tàn, phát ra tiếng ‘xèo xèo’ quỉ dị. Dù là Thạch đã từng gặp rất nhiều màn gió tanh mưa máu, nhìn thấy tượng trước mắt, trái tim cũng không nhịn được mà đập thình thịch.
Hai người từ tầng ba đi thẳng đến bậc thang, theo bậc đi xuống tầng hai, khi nhìn thấy nước biển phía dưới, Thạch nheo mắt lại, súng phun lửa trong nước sẽ mất tác dụng, nếu như nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị thứ này quấn chặt.
Anh ta ngẩng đầu: “Cậu Tiêu…” Lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đã tháo hết vật nặng mang trên người.
“Cậu ở đây.”
Thạch nghiêm mặt: “Không được!”
Tiêu Chí Khiêm buộc súng phun lửa vào bên hông, trong tay nắm chặt dao găm, ngước mắt nhìn anh ta, mặc dù trên mặt không có biểu cảm, nhưng Thạch lại có thể ngầm hiểu ý nghĩa trong đó. Anh là muốn giao Hải Thiên Đường cho mình…
Thạch run lên: “Cậu Tiêu, tôi không thể để cậu đi một mình!”
“Đó là mệnh lệnh của tôi.” Tiêu Chí Khiêm nói xong ‘bịch’ nhảy vào trong nước, một câu căn dặn dư thừa cũng không để lại.
“Cậu Tiêu…”
Anh vừa vào trong nước, dây leo từ xung quanh tựa như rắn độc, từ bốn phương tám hướng chui ra muốn quấn lên người anh, Tiêu Chí Khiêm vung dao trong tay, chặt đứt cỏ Nam Cực bò đến gần, lại có một dây leo khác siết chặt lấy tay, anh lập tức bị nó kéo đi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.
Tốc độ của những dây leo này thật nhanh, kéo Tiêu Chí Khiêm xuống một tầng!
Tiến vào con đường hẹp dài kia, bên trong đều bị cỏ Nam Cực bao trùm, nhất là cửa vào, dây leo chi chít chặn lại vô cùng chặt chẽ, giống như có ý ngăn cản nước biển tiến vào. Nước bên trong ngày càng ít, không khí vô cùng đầy đủ, hẳn là do những thức vật này nhả ra.
Trong tay Tiêu Chí Khiêm nắm chặt dao, bị lôi vào trong căn nhà kính trồng hoa kia, nước biển như bị hấp thu hoàn toàn, trong không khí chỉ còn lại mùi vị tanh mặn. Trên mặt kính xung quanh nhà kính trồng hoa, toàn bộ đều là cỏ Nam Cực bò chi chít, tạo thành một không gian kín kẽ màu xanh biếc, đỉnh đầu là gậy huỳnh quang màu xanh lam, phát ra ánh sáng màu lam yếu ớt.
Tất cả hoa cỏ đua nhau nở rộ trước kia đã không còn tồn tại từ lâu, đều bị cỏ Nam Cực cắn nuốt hết sạch. Chính giữa nhà kính trồng hoa là một rễ cây màu xanh biếc đường kính chừng mười mét, những dây leo màu xanh là từ trên người nó mọc ra, nó giống như là trái tim, lại càng giống như đại não, chỉ huy dây leo hành động.
Một người đàn ông mặc áo đen đứng trên rễ cây này, đang dùng dao găm sắc bén cắm vào trong cơ thể của nó.
Trong chớp mắt nhìn thấy anh ta, đáy mắt Tiêu Chí Khiêm chấn động, nhưng cũng chỉ là trong không phẩy mấy giây ngắn ngủi, lập tức được thay thế bằng sát ý điên cuồng, hai con ngươi bao trùm vẻ máu tanh đỏ rực! Động tác của anh rất gọn lẹ chặt đứt cỏ Nam Cực đang quấn vào người mình, lấy súng phun lửa ở bên hông ra, bắn phá mạnh mẽ vào mảng lớn màu xanh biếc trước mặt.
Tiếng ‘xèo xèo’ vang vọng không dứt bên tai.
Rõ ràng Tuyệt cũng chú ý đến người phía trước, đối mặt với gương mặt giống mình như đúc này, anh ta vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt: “Cô ấy ở bên trong.”
Một câu lập tức khiến cả người Tiêu Chí Khiêm lạnh lẽo.
Lại cũng không kịp nhớ đến việc tính sổ với người này, anh cầm súng phun lửa về phía cái cây kỳ quái thô to không hợp lẽ thường kia.
Thoáng chốc, dây leo trong nhà kính trồng hoa tựa như bị bỏng, không ngừng giãy dụa, sau đó, toàn bộ đều bò về phía Tiêu Chí Khiêm, tốc độ không chỉ gấp mấy lần so với trước đó, dù cho bị dính vào ngọn lửa mà vũ khí trong tay anh bắn ra sẽ lập tức biến thành tro tàn, cũng dũng cảm quên mình mà bò đến.
Toàn bộ vòi đều bò về phía một mình Tiêu Chí Khiêm, vây chặt anh lại, có thể tưởng tượng ra cảnh tưởng khủng bố rung động lòng người đó. Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy âm thanh ‘xèo xèo’ đáng sợ, nhưng mà, lại càng có nhiều dây leo bao vây xung quanh hơn, không hề lùi bước, hơn nữa, năng lực tái sinh của bọn chúng cũng đang không ngừng tiến hóa. Trước đó cần bốn đến năm giây, bây giờ đã giảm một nửa.