Thậm chí nhiều năm về sau, chỉ cần liếc nhìn một cái ông cũng có thể nhận ra cô- Phạm Vy Hiên. Người học sinh tài năng duy nhất trong đời, được ông công nhận.
Dương Hoảng tháo kính xuống, từ từ lau mắt kính và nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa. Tầm nhìn của ông trở nên mờ nhạt dần, nhưng ký ức lại ngày càng rõ ràng…
Năm ấy, Phạm Vy Hiên thất bại trong cuộc thi. Ông cho rằng những việc làm quấy phá nảy sinh từ sự kiêu ngạo, tự phụ do tuổi nhỏ đã nổi tiếng. Vì vậy, trước mặt mọi người, ông đã mắng cô một trận dữ dội. Thậm chí, còn tự tay bẻ gãy cây vĩ kéo đàn do chính ông chọn giúp cô!
Không ngờ rằng, cô đã khóc và nói sẽ không bao giờ chơi cello nữa…..
Cô là học sinh mà ông tự hào nhất! Tài năng của cô khiến ông ghen tị, cũng khiến ông cảm thấy điên cuồng vì nó. Đó là thứ mà bất cứ nhạc sĩ nào cũng khát vọng, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được. Người khác cần rất nhiều cố gắng, nỗ lực và mồ hôi để đổi lấy, nhưng cô lại rất dễ dàng có được. Ông đặt tất cả hi vọng vào cô. Ông tin, cô sẽ giúp ông hoàn thành được giấc mơ âm nhạc chưa thực hiện được của mình và cô sẽ đạt được những thành tựu phi thường. Do đó, ông tuyệt đối không cho phép cô nói ra lời từ bỏ.
Lần đầu tiên, ông đánh cô.
Âm thanh của cái tát ấy, cho đến tận bây giờ, vẫn thỉnh thoảng vang lên ở bên tai ông.
Mãi đến ngày hôm sau, khi tin tức trên báo tràn ngập, ông mới biết chuyện xảy ra với ba của Phạm Vy Hiên tối qua. Ông không ngừng tự trách mình, thật khó để tưởng tượng nổi, tuổi còn nhỏ như cô, lại chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình ba cô ngã xuống trên Tivi. Đó là loại tâm trạng gì khi đứng trên sân khấu. Nhưng ông lại…….
Ông vội vã đi đến nhà cô, nhưng kết quả lại nhìn thấy rất nhiều nhà báo đang đứng trước cửa nhà……
Sau này, Phạm Vy Hiên rời đi, nghe nói là chuyển đi đến một nơi rất xa.
Sau đó, ông mất đi tin tức của cô.
Xuất phát từ sự tiếc nối trong lòng của Dương Hoảng, cũng vì cảm thấy xấu hổ, tự trách bởi hành vi của chính mình mà cho đến tận bây giờ ông cũng không thể buông bỏ được người học sinh này.
Đeo lại chiếc kính đã được lau sạch sẽ, một lần nữa lại nhìn lên trên tấm ảnh kia, ánh mắt ông vẫn còn một chút mơ hồ.
Cô bé năm ấy, đã lớn như vậy, còn có một người chồng chưa cưới……
Nhưng điều ông muốn biết nhất, là cô có còn chơi cello không?
Cái tát của ông, có hay không, đánh vỡ tia hi vọng còn lại của cô?
Tiếng điện thoại vang lên, khi trời đã khuya.
Vy Hiên với tới điện thoại ở trên bàn, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi dậy. Tuyết Chi vẫn còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy đi ra phòng khách.
Đóng cửa phòng, cô ngồi trên sofa nghe máy, “A Vũ?”
“Vy Hiên……” ở đầu kia của điện thoại, Tập Lăng Vũ giọng nói có chút men say: “Em đang làm gì thế? Có nhớ tôi không?”
“Lăng Vũ, cậu say rồi?”
“Mới uống một ít thôi…..” Tiếng cười nói, tiếng nhạc không dứt bên tai, âm thanh có chút ồn ào. Vy Hiên cắn móng tay, trong lòng như vướng mắc phải nỗi sợ gì đó. Muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chỉ đáp: “Đã muộn như vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Ừm!” Tập Lăng Vũ khi uống rượu không có bộ dáng kiêu ngạo, khó bảo như bình thường, dán lên điện thoại, nói: “Vy Hiên, tôi rất nhớ em….. Giá như em ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao….”
Trong lòng Vy Hiên có chút run rẩy, anh luôn có thể dễ dàng chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.
Cô giữ chặt di dộng, vừa muốn cất tiếng, thì phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Anh Lăng Vũ, qua đây mau, đang đợi anh đó!”
Tập Lăng Vũ không kiên nhẫn đáp: “Đi chỗ khác, tôi đang nói chuyện điện thoại.”
“Là bạn sao? Gọi đến đây cùng nhau chơi đi~”
Anh khinh thường nói: “Cô ấy không giống như cô! Mau cút đi chỗ khác!”
“Haha, cậu Tập đổi tính rồi sao? Bây giờ lại chọn con gái nhà lành?”
Vy Hiên cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, tắt máy. Sau đó ngả người lên sofa, hai ta che lên mắt, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, không muốn nghe điện thoại.
Ánh mắt vô ý nhìn tới cây đàn cello đang đặt lặng lẽ trong góc, buồn phiền trong lòng lại dần dần biến mất.
Đứng dậy, đi qua, hai tay chạm vào hộp đàn, cả người trở nên bình tĩnh lại.
Đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cô vội vàng mặc áo khoác, đeo khăn quàng và mũ, sau đó đem nó ra ngoài.
Đi đến bên cạnh khu tập thể dục công cộng, tâm trạng của Vy Hiên như một loại tôn thờ mở hộp đàn ra. Sau vài lần hít thở sâu liên tiếp, cô mới đem đàn cello ra, kéo thân đàn và đặt xuống đất. Mở rộng hai chân rộng bằng vai, giữ cây đàn vững chắc bên chân.
Làm xong một loạt động tác này, như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô.
Sau đó, cô bắt đầu điều chỉnh dây đầu tiên cho chuẩn cung A, tiếp sau đó là DGC….
Tay phải nắm chặt cây vĩ, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay và trái tim cô run rẩy không ngừng. Cô nhớ rõ, lúc nhỏ khi tham gia những cuộc thi, không hề có cảm giác lo lắng, khẩn trương như bây giờ. Cảm giác giống như gặp lại người yêu lâu ngày không gặp khiến cô không biết nên bắt đầu chơi đàn như thế nào.
“Ổn định cảm xúc, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, không cần luôn nghĩ về cách chơi…..Đem nó trở thành người bạn tốt nhất, người yêu, người thân. Nó là người duy nhất biết tâm tình trong lòng em, vì thế, nó sẽ dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi…”
Trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của thầy Dương, cô từ từ nhắm mắt lại. Cầm chắc cây vĩ trên tay phải, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tràn đầy, mãnh liệt. Bắt đầu từ lưng, kéo dài đến vai và cánh tay, sau đó đến cổ tay, ngón tay, đầu ngón tay, rồi đến cây vĩ…….
Mọi thứ đều rất tự nhiên.
Đem cây vĩ đặt lên dây đàn, tay trái giữ dây đàn, tiếng đàn ấm áp và êm dịu, lại có chút trúc trắc run rẩy vang lên trong đêm yên tĩnh.
Giống như một cô gái nhút nhát, từ chối bỏ khăn che mặt xuống. Ngại ngùng, bối rối và sợ hãi môi trường xung quanh. Cẩn thận những bước đi đầu tiên, cuối cùng vẫn không có can đảm.
Dần dần, với dòng chảy giữa các nốt, cung nỗi sợ hãi này biến thành sự kìm nén, mong muốn tìm ra lối thoát….
Sau đó, bùng nổ.
Khoảng khắc cô gái bỏ chiếc khăn che mặt xuống, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi.
Hướng gió thay đổi, những đám mây mỏng dần, đèn nhỏ phía trên đầu sáng lên, đèn đỏ ngã tư đã chuyển sang xanh, chuyến xe đêm đã trễ ba phút…..
Vy Hiên hai mắt nhắm lại, không thể nhìn, cũng không thể nghe, chỉ ra sức cố gắng nắm lấy ánh bình minh phía trước! Cô biết, nó thuộc về cô, cô đã nhìn thấy nó từ nhiều năm về trước, vào lúc lần đầu tiên ba cô tặng cho cô cây đàn cello.
Ông nói, Vy Hiên, thứ này thuộc về con.
Bây giờ, cô muốn giữ lại ánh sáng này một lần nữa, chẳng sợ trèo đèo lội suối, vượt qua sông dài, hay vách núi cheo leo.
Bởi vì, đây là ánh sáng thuộc về cô.
Trên con đường vắng, một chiếc xe thể thao lao nhanh đến.
Dừng lại trước cổng nơi Vy Hiên ở, một thanh niên trẻ vội vã từ trong xe bước xuống. Người trong xe vội vàng gọi theo: “Anh Lăng Vũ, khi nào chúng ta sẽ lại gặp nhau?”
“Đợi tôi gọi.” Tập Lăng Vũ đáp cho có lệ.
“Đừng có phét! Nếu như hôm nay không phải sinh nhật em, muốn gặp anh thật khó như lên trời!” Lục Chỉ Nhi nhỏ giọng oán giận: “Anh Lăng Vũ, anh đã quên hết anh em của mình mất rồi.”
Tập Lăng Vũ quay đầu, cười nói: “Đừng như mấy đứa con gái lải nhải không ngừng! Mau về đi, lúc tôi rảnh nhất định sẽ gọi điện cho các cậu.”
“Anh nhớ giữ lời đó! Em đi đây, không cản trở đêm xuân của anh với chị dâu nữa!”
Tập Lăng Vũ cười mắng: “Biến.”
Xe rời đi, Tập Lăng Vũ lại bắt đầu khẩn trương, vừa bước được vài bước, bên tai loáng thoáng nghe được cái gì đó.
Anh sững sờ, cẩn thận nghe một lúc, đó là âm thanh của đàn cello! Như ma xui quỷ khiến, Tập Lăng Vũ đi theo hướng của tiếng đàn phát ra. Rẽ vào một khu bên cạnh công viên nhỏ, rốt cuộc anh cũng thấy một cô gái đang ngồi bên trong, quay lưng về phía mình…..
Con ngươi trong mắt dần dần mở to, có chút không thể tin được.
Vy Hiên ngồi lặng lẽ kéo đàn cello, bộ dáng vô cùng tập trung. Mỗi nốt nhạc vang trong sự trống trải, tĩnh lặng phảng phất như có sinh mệnh. Cảm giác như có thứ gì thắt chặt lấy cổ áo, che lại mũi miệng khiến anh không thể thở được. Giống như có thứ gì đang bóp chặt lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, muốn rơi lệ.
Người con gái này là Vy Hiên, nhưng lại không phải là Vy Hiên mà anh quen biết.
Cô ấy ở ngay trước mắt anh, nhưng lại cách rất xa anh.
Cô ấy rất quen thuộc, nhưng lại như một người xa lạ.
Cuối cùng, bài nhạc kết thúc.
Vy Hiên mở mắt, cúi đầu nhìn xuống cây đàn và cây vĩ, cùng bàn tay phải đang run lên phấn chấn không giống bộ dáng của bàn tay. Cô như trút bỏ được gánh nặng, nở ra nụ cười nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở phía sau cô, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, một mình ở bên ngoài vào giờ này rất nguy hiểm!
Cô nhanh chóng đem đàn cất vào hộp đàn, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô rất ngạc nhiên.
***
“Lăng Vũ?!”
Tập Lăng Vũ nhìn ánh mắt cô khó hiểu, mơ hồ, có một cảm giác muốn lên án, phàn nàn.
“Cô không nghe điện.” Anh nói.
Vy Hiên chợt nhận ra, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình, Vy Hiên mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tuyết Chi, nên đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại.”
Ánh mắt anh uy hiếp nhìn cô: “Sau đó, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây chơi đàn?”
“Ừ.”Vy Hiên trả lời một cách bình tĩnh, “Không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Cô ngẩng đầu lên, vươn cái eo lười biếng của mình, thản nhiên mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm, chớp mắt có thể tìm thấy được sao Bắc Cực, nụ cười cô lan tỏa trong vô thức.
Tập Lăng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua biến hóa của nụ cười trên gương mặt cô.
Nụ cười sáng rực, có chút chói mắt.
Anh cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nghe em nói về chuyện đàn cello.”
Anh biết rằng lúc nhỏ cô chơi đàn rất tốt, nhưng sau này lại không biết vì sao, cô không hề đề cập bất cứ chuyện gì về đàn nữa, anh cũng không hỏi nhiều. Quỹ đạo của cuộc sống, đều ở ngay trên người cô, còn những thứ khác chỉ là dư thừa.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô, anh lại không nhận ra cô! Đó không phải là Vy Hiên mà anh quen biết, bóng dáng của cô, cách anh rất xa, không phải là khoảng cách mà một cái vươn tay là có thể chạm đến nữa.
“Ừ, tự nhiên muốn chơi cello, vì thế, hôm nay kéo theo Tuyết Chi đi mua đàn.”
Tập Lăng Vũ quét mắt lên trên chiếc đàn cô đang ôm: “Hôm nay đi mua?”
Vy Hiên ngập ngừng một thoáng, rồi nói thẳng: “Là Liên Cẩn Hành tặng.”