A Khôn khó chịu đá bà ta ra: “Đứng dậy!”
Nguyễn Thanh Mai ngập ngừng, sau vài lần đứng dậy khó khăn thì bà ta mới miễn cưỡng đứng dậy được, hai chân bà ta lúc này run như cầy sấy, nước mắt đã làm mờ đi tầm mắt, bộ dạng sợ sệt này đã không còn giống một phu nhân Bí thư Thành uỷ cao ngạo và ưu nhã nữa rồi.
Cho đến bây giờ bà ta mới thật sự thấy hối hận.
Tại sao bà lại quen biết với Mộc Duy? Tại sao bà ta lại ôm theo cục tức mà sinh ra Mộc Mộc chứ?
Nếu như không có bọn họ thì bà vẫn sẽ là một phu nhân Chủ tịch Thành phố sống sung sướng an nhàn, tận hưởng ánh mắt tôn kính của người khác, cho dù có đi đến đâu thì mọi người đều phải kêu bà là ‘Bà Trương”, bà có một ông chồng tài giỏi, một cậu con trai thông minh và hiếu động, thử hỏi toàn Thành phố này còn có người phụ nữ nào có phước phần tôn quý như bà chứ?
Hết rồi, mọi thứ đều bị huỷ hoại hết rồi.
Mộc Duy chết rồi, bà sẽ khó mà thoát khỏi liên can, chuyện xảy ra án mạng này sớm muộn cũng sẽ bị làm lớn lên, lúc đó ai ai cũng biết, Trương Hồng Khánh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, ngay cả Tiểu Hải cũng sẽ hận bà tới chết mà thôi!
Nguyễn Thanh Mai càng nghĩ thì lại càng hối hận, nhưng bây giờ có hối hận cũng không có ích gì nữa rồi, đám người này giết người không chớp mắt, điều quan trọng là bà ta có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không!
“Ra đây.” A Khôn quay người lại, Nguyễn Thanh Mai bị hắn dùng sức lôi đi: “Cậu…cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
A Khôn không nói gì mà một mạch đưa bà ta tới đại sảnh.
Bên ngoài spa được treo một cái bảng ‘Đang sửa chữa’, bên trong đại sảnh thì chỉ được mở vài ánh đèn màu vàng quýt, khiến cho căn phòng trở nên lờ mờ, u tối, từ bên ngoài nhìn vào trong chỉ cảm thấy vô cùng ảm đảm âm u.
Nguyễn Thanh Mai bị đưa tới trung tâm đại sảnh, A Khôn đứng phía sau bà, lấy bà làm lá chắn cho mình.
Sau đó, hắn chầm chậm móc súng ra rồi hướng họng súng vào đầu của Nguyễn Thanh Mai.
Cả người Nguyễn Thanh Mai đầy chấn kinh, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống sàn nhà rồi, thanh âm khóc lóc có chút khàn khàn: “Đừng…đừng nổ súng…đừng giết tôi…tôi sẽ nghe lời các người…tôi sẽ bắt Tuyết Chi, bất kể điều gì đi nữa tôi cũng sẽ nghe các người mà…đừng giết tôi…”
A Khôn không hề dao động, hắn ta chỉ giơ họng súng lên đầu bà rồi cất giọng lạnh lẽo: “Mau ra đây! Còn không ra tao bắn chết bà ta!”
Nguyễn Thanh Mai hoảng sợ gào lên: “Cứu mạng! Cứu mạng với!!”
Chính vào lúc này, một thân ảnh nhỏ bé mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện ở nơi cửa lớn, cô đứng ở ngoài cánh cửa kiếng trông như một linh hồn lang thang vậy.
Sau khi nhìn rõ người ở ngoài cửa, Nguyễn Thanh Mai hoàn toàn bị kinh ngạc.
Đứa con gái đứng đó, là…là đứa phế vật mà con trai nuôi, Đào Nhi sao?!
Nguyễn Thanh Mai còn tưởng là mình bị hoa mắt, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây giờ này chứ?
A Khôn đứng đằng sau cất giọng cười lạnh: “Thì ra là Ngọc Diệp của Hải Thiên Đường, nghe đại danh đã lâu bây giờ mới được gặp!”
Cây côn nhị khúc trong tay Ngọc Diệp vung một cái vào cửa kính ‘xoảng’ một cái, toàn bộ cửa kính ngay lập tức liền vỡ tan nát, sau đó cô sải bước chầm chầm vào trong, bước chân vô cùng trầm ổn, kiên định mà lại chậm rãi, bộ dạng bình tĩnh đó mang đầy một khí phách bức người. Thật là khiến người ta không thể tin được rằng một khí thế đáng sợ như vậy lại được toát ra từ người của một cô gái nhỏ bé thế kia.
Nguyễn Thanh Mai sững sờ, thậm chí là còn quên cả việc khóc lóc, bà ta chỉ có thể đưa ánh mắt ngây ngốc nhìn Ngọc Diệp đang tiến đến gần.
A Khôn lạnh lùng nói: “Đứng lại!”
Ngọc Diệp làm như không nghe thấy, khuôn mặt lãnh đạm từ từ xuất hiện dưới ánh đè mờ màu hoàng hôn, trong đôi mắt to tròn đen láy đó không hề chất chứa một chút cảm xúc nào cả, giống hệt như hai cục băng lạnh toát vậy.
“Tao kêu mày đứng yên mà!” A Khôn chợt trở nên tức giận, hắn dúi họng súng vào Nguyễn Thanh Mai, ngón tay của hắn đã yên vị ở trên cò súng, có thể bóp cò tước đi sinh mạng của Nguyễn Thanh Mai bất kỳ lúc nào.
“Đừng mà…” Nguyễn Thanh Mai lúc này đã sợ hãi đến độ hồn bay phách lạc, bà giương ánh mắt ngập tràn sự bi thương nhìn về Ngọc Diệp ở phía đối diện: “Đừng mà…cầu xin cô…nghe lời của hắn đi, tôi không muốn chết…tôi còn con trai…”
Bước chân của Ngọc Diệp liền ngưng lại.
Cùng lúc đó, từ hai bên lập tức xông tới đến bảy, tám tên vệ sĩ thân đầy vũ khí bao vây lấy cô.
Ngọc Diệp chỉ nghiêng đầu qua nhẹ nhàng quét mắt nhìn một cái, trong đôi mắt đó hoàn toàn không hề có một chút thay đổi nào cả. Loại khí thế nặng nề này khiến cho một người như A Khôn mà cũng phải âm thầm khâm phục, người của Hải Thiên Đường quả nhiên không phải là hạng đầu đường xó chợ!
“Hừ, nếu Ngọc Diệp của Hải Thiên Đường đã đại giá quang lâm thì chúng ta cũng nên chào hỏi đàng hoàng một chút rồi!” Lời của A Khôn vừa dứt thì đám người kia liền giơ súng lên…
“Á!” Nguyễn Thanh Mai hét lên một tiếng, bà ta nhắm chặt mắt lại, bà căn bản là không thể chịu nổi thêm một cảnh tưởng máu me khủng khiếp nào nữa rồi, những sợi dây thần kinh của bà lúc này đã yếu ớt đến nỗi chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi thì sẽ bị đứt ngay!
Nhưng kỳ lạ là, đã mười mấy giây trôi qua rồi nhưng vẫn không hề nghe thấy một tiếng súng nào cả, mà thay vào đó là những tiếng kêu thảm thiết rên rỉ khóc lóc vang lên không dứt, sau đó mới trở nên yên tĩnh trở lại.
Hô hấp của A Khôn rõ ràng đang trở nên hỗn loạn, đôi con ngươi hắn trừng to một cách không thể tin được, một đứa con gái im lặng nhưng trong chớp mắt lại toát ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ, chỉ cần mười mấy giây ngắn ngủi là đã có thể diệt sạch toàn bộ đám người này rồi.
Thật đúng là sốc toàn tập!
Ngọc Diệp đứng thẳng người dậy, rồi từ từ xoay người lại, đôi con ngươi lạnh lẽo khoá chặt vào A Khôn, từng chữ từng chữ một thốt ra: “Thả bà ta ra.”
A Khôn thu hết những sự kinh ngạc của mình lại rồi cất giọng cười khẩy: “Vậy thì để xem, nắm đấm của mày nhanh hay là đạn của tao nhanh!”
Thanh âm vừa dứt, hắn ta liền bắt đầu bóp cò.
Viên đạn trong chớp mắt ghim thẳng lên trần nhà, làm hỏng một bóng đèn.
A Khôn kinh hoảng nhìn về Ngọc Diệp đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cổ tay hắn bị cô giơ lên, hướng họng súng còn đang bốc khói xanh lên trần nhà…
Tốc độ nhanh như vậy, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đó.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Ngọc Diệp liền vung thẳng một quyền vào mũi của hắn rồi cất giọng lạnh lẽo tựa băng sương: “Nhìn rõ rồi chứ, là nắm đấm của tao nhanh hơn, hay là đạn của mày nhanh hơn.” Tiếp đó, tiểu cô nương nhỏ nhắn liền vung nắm đấm liền tục khiến cho tên đàn ông cao lớn hơn cô tận hai cái đầu chỉ có thể ôm đầu bảo vệ, chân không ngừng lui lại về sau.
Nguyễn Thanh Mai vừa bị Ngọc Diệp lôi ra khỏi người A Khôn, cả cơ thể bà ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, nhìn thấy A Khôn đang bị Ngọc Diệp ra đòn túi bụi, nhìn thấy xung quanh không hề có người, bà ta liền run lẩy bẩy bò ra ngoài cửa, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nữa, sau đó bà ta cố gắng chống người dậy định chạy ra ngoài.
Bà không muốn chết, bà thật sự không muốn chết.
Nhưng đột nhiên, trước mắt bà ta chợt xuất hiện một bóng đen cực độ chặn lấy đường đi của bà.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, sắc đen đó mang đầy một sự ngạo nghễ, mang đầy một sự nguy hiểm tột cùng.
Nguyễn Thanh Mai toàn thân run rẩy, bà ta từ từ ngước chiếc cổ cứng ngắt của mình lên…
Lúc nhìn thấy người đó, đôi mắt bà ta chợt trừng to ra đầy kinh ngạc, đôi môi khẽ mở ra như muốn nói gì đó, nhưng đôi bàn tay với những ngón tay thon dài của hắn đã hung hăng siết lấy cổ bà ta…
Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai dần dần biến đổi từ trắng sang đỏ, rồi lại trở nên đen kịt, đôi con ngươi như muốn lòi cả ra ngoài, cơ thể bà ta co rúc không ngừng, đôi tay giơ loạn xạ lên theo bản năng như muốn bắt lấy thứ gì đó ở trước mặt.
Khoé môi hắn ta nhếch lên thành một nụ cười: “Ha~”
Dần dần, Nguyễn Thanh Mai không còn giãy dụa nữa, bàn tay rũ xuống như không còn sức, bà ta co giật vài cái, rồi sau đó bất động.
Hắn ta buông tay ra, cơ thể Nguyễn Thanh Mai theo đó liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đôi mắt bà ta mở toang ra, trong đó chất chứa đầy những sự kinh hoàng…
Hắn ta không thèm nhìn lấy một cái mà nhẹ nhàng nhấc chân lên, cẩn thận bước qua xác bà ta rồi bước vào đại sảnh…
Lúc Trương Thịnh Hải và Mộc Mộc đi đến đường Huyền Bắc, vì để không đánh rắn động cỏ, họ đã xuống xe ở một con đường khác gần đó, sau đó Trương Thịnh Hải mới cõng theo Mộc Mộc nhanh chóng chạy qua đó.
Còn cách nơi đó xa xa, Mộc Mộc đã đưa ngón tay lên chỉ hướng trước mặt: “Đến rồi, là ở đó.”
Nhìn thấy tấm biển hiệu của Spa, trông nó không được nổi bật cho lắm, ngay cả tấm bảng đèn LED cũng không được mở, nhìn từ xa xa trông vô cùng u ám chết chóc.
Trương Thịnh Hải vực dậy tinh thần rồi dắt theo bàn tay nhỏ của Mộc Mộc từ từ tiến gần.
Lúc họ gần tiến sát Spa thì cậu đã nhìn thấy một chiếc đầu xanh lá loè loẹt như súp lơ.
Là Đinh Khiên!
Biết được người của mình đã đến để giúp Ngọc Diệp, lúc này hòn đá đè nặng trong lồng ngực của Trương Thịnh Hải cũng được hạ xuống, cậu dắt theo Mộc Mộc vội vàng chạy qua đó: “Đinh Khiên!”
Đinh Khiên không hề quay đầu lại, anh ta cầm cây súng trong tay đang nhắm vào trong đại sảnh. Bên cạnh anh ta chính là chị Điềm, cô ấy cũng đang nghiêm túc đợi, trên ngón tay còn siết chặt một chiếc phi tiêu để có thể phóng ra bất kỳ lúc nào. Bên người cô ấy là một người đàn ông mà cậu chưa từng nhìn thấy qua, trên tay anh ta đang vác theo một khẩu súng tiểu liên.
Bên chân của ba người họ là một bãi xác chết.
Trương Thịnh Hải vội vàng dùng tay bịt mắt của Mộc Mộc lại, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, đây có thể nói là lần đầu tiên sau khi gia nhập Hải Thiên Đường, cậu được tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng dao thật súng thật như vậy. Lúc tầm mắt đen láy rơi vào bên trong đại sảnh, cả người Trương Thịnh Hải liền như bị điện xẹt, trái tim cậu đột nhiên lỡ nhịp, cả đầu óc đều trống rỗng!
Ngọc Diệp!
Ngọc Diệp toàn thân chi chít những vết thương, thân thể nhỏ bé mang đầy những vệt máu đỏ tươi, đôi bàn tay vô lực rũ xuống, máu tươi cũng theo đó mà nhỏ tí tách xuống đất.
Khuôn mặt trắng nõn cũng bị lấp đầy bởi máu, mái tóc dài thì bị kẻ đứng sau túm lấy, bắt ép cô phải ngẩng đầu lên, để lộ ra một chiếc cổ mảnh khảnh.
Đứng đằng sau cô là một gã đàn ông mặc áo đen, không thể nhìn rõ được tướng mạo, tuy hắn cao hơn Ngọc Diệp rất nhiều nhưng khuôn mặt của hắn vẫn bị nhấn chìm trong căn phòng đầy u tối đó, nhưng từ ánh trăng soi sáng, vẫn có thể nhìn ra được khoé môi đang khẽ cong lên của hắn.
Một độ cong ung dung hờ hững, một độ cong kiêu ngạo tuỳ ý.
Hắn nhẹ nhàng túm lấy tóc của Ngọc Diệp rồi nâng cả người cô lên, che chắn trước người mình vô cùng kín mít.
Sắc mặt Ngọc Diệp trông vô cùng đau đớn, nhưng cô lại không còn sức để rên rỉ nữa rồi, chỉ có thể để mặc cho hắn tuỳ ý đối xử với mình như một con rối rách rưới.
“A!” Trương Thịnh Hải đột nhiên gào thét lên điên cuồng, đôi mắt cậu lúc này đây đỏ ngầu như máu, cậu không nghĩ ngợi gì hết mà lập tức xông qua đó: “Đào Nhi!”
Nghe thấy thanh âm của cậu, đôi mắt Ngọc Diệp khẽ mở ra, đôi môi mấp máy một cách khó khăn nhưng cũng không thể phát ra tiếng được.
Tiểu Hải Tử…
“Tiểu Hải!” Đinh Khiên ngăn cản cậu: “Không được hành động ngông cuồng! Cậu sẽ hại chết cô ấy đó!”
“Bỏ tôi ra! Đào Nhi! Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải la hét như một tên điên: “Khốn kiếp, bỏ cô ấy ra! Tao phải giết mày!!”
Ngọc Diệp đưa mắt nhìn người bên ngoài, giọt nước mắt cô chợt yên lặng rơi xuống.
Tiểu Hải Tử…
Đừng qua đây…
“Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải liều mạng giật lấy khẩu súng trong tay của Đinh Khiên: “Đưa cho tôi! Tôi phải cứu cô ấy!”
“Cậu bình tĩnh chút đi!” Chị Điềm đi tới rồi đưa tay túm lấy cổ áo của cậu, đôi lông mày liễu cau lại dữ dội: “Ngọc Diệp còn đang ở trong tay tên khôn đó, cậu xông vào như vậy thì đừng nói là cứu cô ấy, ngay cả cậu cũng chết ở trong đó luôn!”
Trương Thịnh Hải cắn chặt răng cầm cập, cậu nắm chặt khẩu súng trong tay, cố gắng áp chế đi tâm trạng điên cuồng của mình, không được kích động nữa, hai mắt cậu lúc này nhìn chằm chăm vào những người bên trong.
Nhìn thấy anh trai như vậy, Mộc Mộc bất giác đi lùi về sau, bé sợ hãi đến độ không dám lên tiếng nào.
Đột nhiên, bé bị thi thể phía sau ngáng chân làm ngã oạch xuống đất.
Lúc bé bò dậy, nhìn thấy người đang nằm bên cạnh, khuôn mặt nhỏ ngay tức tốc liền trở nên trắng bệch, đôi mắt trừng to ra nhìn bà ta với vẻ kinh sợ…
Mộc Mộc đưa bàn tay nhỏ run lẩy bẩy của mình ra nhẹ nhàng sáp đến dưới mũi của bà…
….…….