Yên tĩnh, toàn trường hoàn toàn trở nên yên tĩnh đến đáng sợ! Lúc này âm thanh hô hấp dường như đình trệ, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong sân.
Những người có chút ánh mắt cùng kiến thức thật ra cũng không thấy rõ Duy Khắc Lai Ân ra tay như thế nào, bởi vì thực lực đại kiếm sư của Tát Duy quả thực không kém, hơn nữa liệt phong đấu khí lại chiếm ưu thế về tốc độ. Nhưng mà chỉ đối mặt chính diện một chiêu, đầu và thân Tát Duy đã bị chia làm hai nửa, vả lại chuyện này phát sinh quá nhanh rồi!
Về phần dân thường không có bao nhiêu khả năng quan sát thì đều cực kỳ kinh ngạc bởi sự thần kỳ của ma pháp. Ở Tạp Lai quốc, đại kiếm sư là một loại tồn tại kinh khủng, trong mắt người bình thường chính là tượng trưng cho sự vô địch! Thế mà tồn tại vô địch này lại dễ dàng vẫn lạc(chết) dưới ma pháp, điều này làm cho những bình dân cả đời chưa từng thấy ma pháp như bọn họ có chút cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
Trên quảng trường có lẽ chỉ có Duy Khắc Lai Ân biết rằng, hắn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt Tát Duy, có hơn phân nửa là nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu vượt xa thường nhân. Kiếm pháp của Tát Duy trong mắt Duy Khắc Lai Ân, ngay cả kỹ năng của nông dân cũng không bằng, thậm chí Duy Khắc Lai Ân có thể dùng vài tiểu hỏa cầu để đột phá phòng ngự của Tát Duy, trực tiếp đánh bại hắn. Có điều như vậy thì đúng là quá khoa trương, vì vậy Duy Khắc Lai Ân mới lựa chọn ma pháp quyển trục, dưới sự giúp đỡ của một món ma pháp đạo cụ có ‘giá trị xa xỉ’, làm cho người khác tiếp nhận chiến thắng mà không hề hoài nghi mình.
“Này, này, điều này làm sao được chứ!” Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư chăm chú nhìn chằm chằm vào ma pháp quyển trục trên tay Duy Khắc Lai Ân, trên mặt lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Người thường thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì hiểu rõ môn đạo!
Ma pháp quyển trục phóng thích ra lôi điện ma pháp có thể phá vỡ đấu khí phòng hộ do đại kiếm sư toàn lực chống đỡ, cái này phải cần bao nhiêu uy lực a? Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư coi như là ma pháp sư duy nhất của Tạp Lai quốc có khả năng luyện chế ma pháp quyển trục, hắn tự nhiên nhìn ra ma pháp quyển trục trong tay Duy Khắc Lai Ân rõ ràng là mới hoàn thành, thời gian tuyệt đối không quá một tháng!
Ma pháp quyển trục mới chế tác hiện ra trên tay Duy Khắc Lai Ân làm cho trái tim bình ổn nhiều năm của Lạp Tát Khắc nhảy lên mãnh liệt: “Ma pháp quyển trục là vật liệu quân sự bị khống chế nghiêm khắc, cho dù Mã Đặc Sâm công tước có năng lực thông qua sự phong tỏa của Cổ Tư Mông công quốc, muốn mua một ma pháp quyển trục mới chế tạo cũng phải rất trùng hợp mới tìm được. Cho nên khả năng lớn nhất chính là ma pháp quyển trục này không phải mua mà là Duy Khắc Lai Ân chế luyện! Cái tên Lô Bản Đạt kia thiên phú không đủ, mặc dù có thể làm ra ma pháp quyển trục thì chỉ là quyển trục sơ cấp, tuyệt đối không có uy lực như vậy! Nhưng thực lực Duy Khắc Lai Ân cũng không mạnh, hắn làm sao có khả năng chế tạo ma pháp quyển trục có uy lực cường đại đây?”
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, không biết là ai hô lên: “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia thắng, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia vạn tuế!”
Tiếng hô này như hòn đá kích khởi ngàn tầng song, toàn trường lập tức vỡ òa với những tiếng la hét như núi thở biển gầm, ví dụ “Duy Khắc Lai Ân vạn tuế”, “Thiếu gia vạn tuế”, “Gia tộc Bố Lai Ni Khắc vạn tuế”… Tiếng kêu gào khiến cho mặt đất run rẩy.
Lúc này quốc vương bệ hạ đang ngồi suy tư nhàm chán trong vương cung, hắn vẫn tự hỏi cách làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc lần này có chính xác hay không? Hơn nữa chuyện này đã phát triển vượt qua tầm khống chế của hắn, trở thành cuộc quyết đấu sinh tử giữa gia tộc Bố Lai Ni Khắc và Mục Thác bá tước, nếu như gia tộc Bố Lai Ni Khắc vì vậy mà tổn thất thêm thành viên thì đúng là phiền toái lớn rồi!
Nhất là trận chiến hôm nay giữa Duy Khắc Lai Ân và Tát Duy lại làm quốc vương bệ hạ vô cùng lo lắng, vạn nhất Tát Duy lỡ tay giết chết Duy Khắc Lai Ân…
“Không, sẽ không, Tát Duy chắc không dám hạ độc thủ như thế đâu! Hắn nhiều lắm là dễ dàng chiến thắng, sau đó chỉ cần tạ lỗi với gia tộc Bố Lai Ni Khắc, Mã Đặc Sâm công tước hẳn sẽ không gây khó khăn nữa.” Quốc vương bệ hạ nghĩ ngợi trong lòng.
Về phần Duy Khắc Lai Ân thắng trận, quốc vương bệ hạ cũng từng nghĩ tới, nhưng mà hắn cảm thấy căn bản là không có khả năng!
Ngay tại thời điểm quốc vương bệ hạ tâm phiền ý loạn, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la hét, hắn nghiêng tai lắng nghe thì sắc mặt không khỏi đại biến: “Sao thế nhỉ, trận quyết đấu kết thúc nhanh như vậy sao? Âm thanh này, chẳng lẽ là Duy Khắc Lai Ân thắng? Việc này sao có thể xảy ra được, Tát Duy có thực lực đại kiếm sư a!”
“Thị vệ, thị vệ!” Bỗng nhiên quốc vương bệ hạ quát lớn.
Lập tức có một người thị vệ chạy vào, quỳ xuống hỏi: “Bệ hạ có việc gì phân phó ạ?”
“Ngươi mau đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, rồi dùng tốc độ nhanh nhất hồi báo cho trẫm!” Giọng nói của quốc vương bệ vốn nhỏ dần lại bất chợt cường điệu lên: “Dùng tốc độ nhanh nhất!”
Rất nhanh, tên thị vệ đã đem tình huống bên ngoài báo cáo lại cho quốc vương bệ hạ, khi nghe được Duy Khắc Lai Ân thật sự thắng Tát Duy, tâm tư của hắn có chút hoảng hốt: “Không ngờ Duy Khắc Lai Ân lại có thể đánh bại Tát Duy? Uy lực của ma pháp quyển trục này xem ra không yếu, nếu để Mã Đặc Sâm nguyên soái sử dụng, nói không chừng có khả năng tiêu diệt một viên đại tướng của Cô Tư Mông công quốc trên chiến trường, điểm này có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến tranh a!”
Nghĩ tới đây, lồng ngực của quốc vương bệ hạ phập phồng lo sợ. Tạp Lai quốc chỉ có một nước láng giềng là Cổ Tư Mông công quốc, với lại có mối quan hệ cực kỳ khẩn trương, bởi vậy muốn tìm kiếm vật gì tốt từ bên ngoài thật sự là quá khó khăn! Trận chiến mười ba năm trước chính vì Cổ Tư Mông công quốc dùng giá cao mua được một đống ma pháp quyển trục lợi hại không biết từ địa phương nào mới khiến cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc tổn thất thảm trọng, thiếu chút nữa tuyệt tự rồi!
Quốc khố của Tạp Lai quốc lưu trữ một số ma pháp quyển trục, đa số đều là do Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư chế luyện, uy lực nói kém không kém, nói mạnh không mạnh, càng không cách nào tạo ra tác dụng có tính chất quyết định.
Trái ngược với sự buồn bực của quốc vương bệ hạ, hiện tại tâm tình của Mã Đặc Sâm công tước khá tốt! Mặc dù Duy Khắc Lai Ân đã nói lần quyết đấu này không thành vấn đề, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không an tâm chút nào, cho đến khi đầu Tát Duy rơi xuống đất, mới thở một hơi dài trút bỏ tâm trạng nặng nề.
“Tên gia hỏa Mục Thác này, để ta xem hắn còn kiêu ngạo được nữa không! Cứ tưởng ỷ vào gia tộc đông người là có thể khiêu chiến chúng ta, trước tiên cứ lấy của hắn một chút lợi ích, mấy ngày nữa sẽ tính sổ cả vốn lẫn lãi!” Vừa về tới phủ công tước, Mã Đặc Sâm liền lôi kéo Duy Khắc Lai Ân, dương dương đắc ý nói.
“Hừ, đến lúc đó ta phải đánh vỡ trứng *** của nó ra! Mẹ kiếp, không trách được lần trước đánh giặc chúng ta thua thảm như vậy, nhất định là con chó Mục Thác này ở phía sau giở trò quỷ!” Tác Luân tức giận bất bình hét lên.
“Suỵt, chuyện tình của Mục Thác tạm thời không nên đàm luận quá nhiều, trong lòng chúng ta biết là đủ rồi, nếu lộ ra phong thanh thì rất phiền toái.” Duy Khắc Lai Ân vội vàng nhắc nhở.
Tác Luân ngượng ngùng cười cười: “Hắc hắc, lần này chắc chắn là hắn ăn không tiêu đâu nhỉ! Phải rồi, tên gian tế chúng ta bắt được hôm qua không biết thế nào, nếu hắn thú nhận một ít chứng cớ, vậy thì càng có đủ lý do để đối phó tên Mục Thác kia!”
“Ân, vừa vặn hiện tại không có việc gì, chúng ta tới coi thử hắn có khai hay không.” Duy Khắc Lai Ân gật gật đầu.
Lúc mọi người đi xuống nhà giam dưới lòng đất thì nghe được nhiều tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Trong địa lao chỉ có một phạm nhân, không nghĩ cũng biết là âm thanh do ai phát ra.
Tiến vào địa lao, chỉ thấy tên gian tế bị bắt tối hôm qua bị trói trên hình trụ(DG: cây cột để dùng hình tra tấn phạm nhân), trước mặt có một người đang dội nước muối lên thân thể hắn. Ba phần trên người hắn in hằn những vệt roi, da thịt lẫn lộn, nhìn sơ cũng biết người tra tấn là kẻ tàn nhẫn.