Nếu bàn về mức độ hiểu biết đối với lôi điện, Ma Pháp Sư trên Á Đặc Tây đại lục không thể nào theo kịp Tu Chân Giả. Lôi hệ pháp thuật của Tu Chân Giả khổng lồ cỡ nào, sợ rằng Ma Pháp Sư không cách nào hiểu được. Loại ma pháp dung hợp phong hỏa thành lôi hệ này dưới ánh mắt của Duy Khắc Lai Ân chẳng qua chỉ là loại pháp thuật lôi hệ đơn giản nhất, căn bản không đủ để hắn phải xem trọng.
Chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng vẽ ra một đạo phu chú, giương nó lên không trung: “Canh Kim Dẫn Lôi!”
Tấm phù kia vừa rời tay đã bị đốt cháy. Trên không trung hóa thành một tia quang mang kim sắc, một đầu hướng tới Thiểm Lôi Chi Tiễn do Phất Lãng Tây Tư phóng ra, một đầu khác thì tiềm nhập xuống đất.
Phất Lãng Tây Tư không biết Duy Khắc Lai Ân thi triển thủ đoạn gì, hắn chỉ thấy ma pháp đối phương hóa thành một đạo quang mang nhằm vào ma pháp của mình, lập tức thúc dục tinh thần lực, khống chế Thiểm Lôi Chi Tiễn chuyển đổi phương hướng, muốn vòng qua tia quang mang kia để công kích Duy Khắc Lai Ân.
Một màn quỷ dị xảy ra, Phất Lãng Tây Tư đột nhiên phát hiện bản thân mất đi sự khống chế đối với Thiểm Lỗi Chi Tiễn, Thiểm Lỗi Chi Tiễn bị một đầu quang mang kia kiềm giữ, bất luận bản thân có cố gắng như thế nào cũng không giành lại được quyền khống chế.
“Chi chi....”
Theo một chuỗi âm vang điện minh rõ ràng, Thiểm Lôi Chi Tiễn hóa thành một dòng điện mãnh liệt, bị canh kim khí do Duy Khắc Lai Ân phóng ra dẫn nhập xuống mặt đất. Đây là Duy Khắc Lai Ân lợi dụng nguyên lý canh kim khí hấp dẫn lôi điện trong tự nhiên, thế nhưng Phất Lãng Tây Tư thì không cách nào hiểu được hiện tượng tự nhiên này.
“Ha ha ha, nhìn cho kỹ nhé - Tứ Tượng Sinh Hóa!”
Bốn đạo phù chú do Duy Khắc Lai Ân vừa phát ra mặc dù biến mất, nhưng ma pháp nguyên tố vẫn còn đang tụ tập lại dưới sự khống chế của hắn. Lúc này các nguyên tố bỗng nhiên tiến hành dung hợp. Trong nháy mắt từ trên mặt đất sinh ra những sợi tơ mỏng màu xanh biếc như Thủy Ti Thảo, những sợi tơ mỏng này sinh ra, quấn quanh ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, hơn nữa hết sức cố gắng chui vào bên trong ma pháp hộ thuẫn.
Những sợi tơ mỏng kia nhìn như vô hại, nhưng lại cứng cỏi dị thường, thoáng cái đã chui vào bên trong ma pháp hộ thuẫn. Điều này khiến cho mặt mày Phất Lãng Tây Tư trở nên trắng bệch. Nếu như bị những sợi tơ mỏng dễ dàng xuyên qua ma pháp hộ thuẫn này quấn quanh thân thể, sợ rằng bản thân mình ngay lập tức sẽ có kết cục thiên đao vạn quả.
“Đây là ma pháp gì vậy, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh ta nhỉ? Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới mấy chuyện này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn!” Lúc này, Phất Lãng Tây Tư bất chấp tất cả, lập tức dẫn xuất ma pháp Phi Tường Thuật trong Ma Pháp Ngõa(giầy trang bị ma pháp) dưới chân, tính bay lên không trung.
Mục đích của Duy Khắc Lai Ân cũng không phải là giết chết Phất Lãng Tây Tư, mà chỉ muốn cho hắn biết bản thân mình có ma pháp thần kỳ ra sao, làm lão sư hắn là chuyện cực kì dư dả. Vì vậy, khi Duy Khắc Lai Ân phá vỡ ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, lập tức dẫn nguyên tố ma pháp của mình bạo phát, cho hắn nếm chút ít mùi vị đau khổ.
Một tiếng "Oanh" vang lên. Duy Khắc Lai Ân dẫn bạo ma pháp nguyên tố của mình. Đồng thời Phất Lãng Tây Tư cũng phát động ma pháp Phi Tường Thuật trong Ma Pháp Ngõa. Lúc này hắn giống đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, nhất phi trùng thiên.
Bởi vì tâm tình đang hoang mang, Phất Lãng Tây Tư cũng chẳng quan tâm tới phương hướng đã liều mạng bay về phía trước. Đồng thời thanh âm không khuất phục trong miệng vang lên từ phía xa: “Duy Khắc Lai Ân, ta nhớ mặt ngươi rồi! Lần sau để cho ta gặp được ngươi nữa, nhất định sẽ có chuyện hay cho ngươi xem!”
Nhìn Phất Lãng Tây Tư lấy tốc độ chạy trối chết để bay đi, Duy Khắc lia Ân buồn bực, sờ sờ lỗ mũi: “Đây là đạo lý gì thế nhỉ, chỉ muốn để cho ngươi bái sư thôi mà, làm như ta muốn giết ngươi không bằng vậy? Năm đó không biết có bao nhiều người muốn bái ta làm thầy, ta còn chẳng thèm ngó tới đấy. Quên đi, chỉ cần chúng ta hữu duyên, về sau ắt phải còn gặp lại, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp vậy.”
Duy Khắc Lai Ân quay đầu lại kiểm tra thương thế Liệt Phong Báo một chút, ngoại trừ phải nghỉ ngơi thật tốt thì không còn gì đáng ngại. Lúc này lực chú ý của hắn mới chuyện dời lên tiểu đội mạo hiểm lúc trước, nhất là Ngôn Linh Ma Pháp Sư khiến cho Duy Khắc Lai Ân hết sức có hứng thú.
Nghĩ rồi liền đi tới bên cạnh thi thể Ngôn Linh Ma Pháp Sư, từ trên thân thể của hắn tìm tòi một phen. Ngoại trừ mấy viên ma hạch cùng một chút tiền bạc, còn phát hiện ra được một quyển bút ký ma pháp. Mặc dù nó rất mỏng nhưng cũng làm cho Duy Khắc Lai Ân vô cùng cao hứng, vội vàng mở ra xem thử.
Trên thực tế, rất nhiều Ma Pháp Sư đều mang theo một quyển bút ký ma pháp tùy thân, ghi chép những tâm đắc trong quá trình nghiên cứu ma pháp của mình, hoặc là ngẫu nhiên có linh cảm ma pháp, ghi lại để khi rãnh rỗi thì mang ra nghiên cứu kỹ lưỡng một phen. Vị Ngôn Linh Ma Pháp Sư này cũng giữ vững truyền thống tốt đẹp đó, trong bút ký ma pháp của hắn ghi lại những lý giải cùng cảm ngộ ma pháp của bản thân, còn có những vấn đề ma pháp phát sinh mà hắn đang nghiên cứu.
“Mấy loại Ngôn Linh ma pháp này xem ra cũng có độ khó tương đối cao. Ma Pháp Sư kia hiển nhiên đang học tập cách sử dụng những ma pháp này như thế nào. Nhìn miêu tả ở đây, tựa hồ Ngôn Linh ma pháp có mang chút huyền ảo, đợi khi rãnh rỗi ta nghiên cứu qua một chút vậy.” Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng xem qua cả quyển bút ký ma pháp, đối với lần thu hoạch này hắn rất hài lòng. Với cấp bậc của Lô Bản Đạt cùng Lạt Táp Khắc thì ma pháp của họ hiển nhiên không thể sánh bằng Ngôn Linh ma pháp này. Những thứ ma pháp tài liệu cao cấp này sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình nghiên cứu ma pháp sau này của Duy Khắc Lai Ân.
Đến khi lật đến mấy tờ cuối cùng, ánh mắt Duy Khắc Lai Ân sáng lên: “Giám Định Thuật! Không nghĩ tới trong quyển ma pháp bút ký này thế mà có ghi lại Giám Định Thuật. Theo như những ghi chú trên đây, hiển nhiên vị Ma Pháp Sư kia vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được ma pháp này. Đây là ma pháp Dự Ngôn hệ mình đã sớm được nghe nói qua, nó được coi như một loại ma pháp tương đối thần bí, cái này ta nhất định phải nghiên cứu kỹ.
Đem ma pháp bút ký cùng với những vật khác, toàn bộ đều nhét vào túi trữ vật, Duy Khắc Lai Ân lại tiếp tục tìm kiếm di vật trên người mấy kẻ khác. Ngoại trừ ma pháp bút ký tùy thân của lam bào Ma Pháp Sư, còn tìm được vài món trang bị ma pháp phẩm chất không cao, cùng với một ít Ma Tinh Thạch và Ma Hạch. Về phần mấy kim tệ kia, mặc dù Duy Khắc Lai Ân cũng thu hết, nhưng trong lòng không thèm để ý đến. Tiền tài đối với hắn mà nói thật không có bao nhiêu tác dụng cả.
Cướp đoạt toàn bộ chiến lợi phẩm, Duy Khắc Lai Ân cũng hảo tâm đào cho mỗi người bọn họ một phần mộ, đem năm người an táng cẩn thận. Dù sao nghĩa tử là nghĩa tận, để bọn họ phơi thây hoang dã không phù hợp với tác phong Duy Khắc Lai Ân.
Chờ khi Duy Khắc Lai Ân làm xong hết thảy, ba đầu ấu thú Liệt Phong Báo đã tỉnh lại, lúc này đang tiến đến bên cạnh báo mẹ tìm sữa uống. Nhìn ba đầu ấu thú Liệt Phong Báo cả người mủm mỉm, ngay cả ánh mắt còn chưa mở ra, chắc là mới sinh ra không được mấy ngày.
Duy Khắc Lai Ân áp tay vào trán Liệt Phong Báo, thi triển Thông Linh Quyết: “Chân trước ngươi không được hoạt động trong một thời gian dài, thương thế ở bụng cũng cần phải nghỉ dưỡng vài ngày, xem ra ta nên chiếu cố cho ngươi mấy ngày này đi. Không biết ngươi muốn ta đưa ngươi trở về chỗ ở trước đây của ngươi, hay vẫn ở chỗ này dưỡng thương, chờ thương thế của ngươi tốt lên rồi mới tự mình trở về?”
Nhận được ý niệm Liệt Phong Báo truyền về, Duy Khắc Lai Ân cười trả lời: “Ngươi sợ cha đám hài tử lo lắng, vậy ta đây sẽ đưa ngươi trở về, có nó chiếu cố, ta cũng bớt lo đi được phần nào.
Sau đó Duy Khắc Lai Ân thả Ngũ Sắc Vân ra, thi triển Phiêu Phù Thuật cho Liệt Phong Báo, đem ba đầu Tiểu Báo tử bỏ lên trên Ngũ Sắc Vân. Duy Khắc Lai Ân theo sự chỉ dẫn của Liệt Phong Báo, đáp mây bây đến chỗ sâu bên trong Mễ Ni Á sơn mạch.
Lại nói về Phất Lãng Tây Tư, vì phát hiện kỹ xảo ma pháp Duy Khắc Lai Ân sâu không thể lường được, bản thân không có tư cách làm đối thủ của hắn, sợ Duy Khắc Lai Ân độc ác ra tay giết mình. Cho nên hắn toàn lực thúc dục ma pháp, cố gắng bỏ chạy để bảo mệnh.
Nhưng mà Phất Lãng Tây Tư không biết rằng bên trong Mễ Ni Á sơn mạch khắp nơi đều là chốn nguy hiểm. Ngay thời điểm hắn đang phi hành trên không, đột nhiên một con lôi ưng từ trên không lao xuống, đánh tới phía sau hắn.