Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến đêm ngày thứ ba.
Trong ba ngày qua, những thứ Duy Khắc Lai Ân chế tạo tuyệt đối được xem như thành tựu cả đời của các ma pháp sư khác, hắn kết hợp chế luyện chân văn linh phù, còn có trận pháp của pháp khí pháp bảo, tự mình sáng tạo ra một phương pháp chế luyện ma pháp quyển trục tiên tiến hơn! Phương pháp này vừa có thể chế tác ma pháp quyển trục chỉ bao hàm ma pháp nguyên tố, vừa có khả năng tạo ra ma pháp quyển trục dung hợp ma pháp nguyên tố và thiên địa linh khí, uy lực của cái sau ít nhất là cao hơn gấp đôi so với cái trước!
“Ân? Rút cục không nhịn được phải hành động rồi sao?” Ngay lúc Duy Khắc Lai Ân đang tổng kết thành quả nghiên cứu của mình, đột nhiên trong lòng khẽ động, chân mày hơi hơi nhíu một cái.
Vào bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Duy Khắc Lai Ân đã đem chân nguyên lực của mình ngưng tụ thành mấy đạo ‘truy tung phù’ (một loại phù dùng để theo dõi), lặng lẽ bám trên người quốc vương bệ hạ, Tác Lạp Địch công tước, Mục Thác bá tước cùng mấy tên nhi tử của hắn. Chẳng qua lấy thực lực Duy Khắc Lai Ân hiện nay, ngưng kết truy tung phù chỉ duy trì được bốn năm ngày không tiêu tán, cho nên hắn định ra kỳ hạn quyết đấu ba ngày sau chính là tìm cơ hội sử dụng trùy tung phù. Mới rồi, hắn cảm giác phù chú trên người Mục Thác bá tước di chuyển về phía phù chú trên người Tác Lạp Địch công tước, điều này nói rõ Mục Thác bá tước đang đi tìm Tác Lạp Địch công tước.
“Ha ha, vừa vặn ta có chuẩn bị một món quà nho nhỏ cho các ngươi đây!” Việc này không nên chậm trễ, Duy Khắc Lai Ân lập tức thông báo cho Mã Đặc Sâm, sau đó hai người nương theo sự che chở của màn đêm, nhanh chóng xuất hiện ở khu vực bên cạnh phủ của Tác Lạp Địch công tước, hơn nữa còn trên con đường Mục Thác bá tước phải đi qua.
“Ái chà, phía trước không phải là Mục Thác bá tước sao? Ngày mai chính là ngày Tát Duy và Duy Khắc Lai Ân quyết đấu, ngươi không ở nhà tranh thủ thời gian dạy hắn kiếm pháp mà tới đến chỗ này làm gì?” Vừa nhìn thấy Mục Thác bá tước đâm đầu đi tới, Mã Đặc Sâm lập tức hô lớn.
Trong bóng đêm mù mịt, bởi vì khoảng cách xa cộng thêm chưa nhìn cẩn thận, Mục Thác chỉ phát hiện ở phía xa có hai bóng người trông quen mắt, khi nghe thấy thanh âm của Mã Đặc Sâm, trong lòng hắn lập tức cảm thấy cả kinh: “Sao lại là lão gia hỏa Mã Đặc Sâm này vậy, hình như còn mới từ phủ của Tác Lạp Địch công tước đi ra nữa chứ?”
Mặc dù trong lòng thầm chửi rủa, thế nhưng Mục Thác bá tước không thể không đáp lời, giả bộ cười nói: “Nguyên lai là Mã Đặc Sâm công tước, đã trễ thế này không biết công tước đại nhân còn có việc gì a? Đây không phải là Duy Khắc Lai Ân ư, xem bộ dáng thoải mái của ngươi, hẳn là đã nắm chắc chiến thắng ngày mai rồi?”
Vừa nói chuyện, khoảng cách của hai bên dần dần được thu hẹp lại, trong lòng Mục Thác còn đang suy nghĩ có phải Mã Đặc Sâm đi tìm Tác Lạp Địch hay không.
“Không thấy ta đang tản bộ với Duy Khắc Lai Ân à, bây giờ chuẩn bị về đó sao, mà ngươi đã trế thế này còn muốn làm gì thế?” Mã Đặc Sâm cười híp mắt nghênh đón, gần như là đứng đối mặt với Mục Thác.
“Ta cũng vậy, mới dùng cơm xong, không có việc gì làm nên đi loanh quanh một chút.” Mục Thác(ND: Trong bản cv là Mã Đặc Sâm, có lẽ tác giả nhầm.) cười ha hả, thuận miệng trả lời cho có lệ.
Nhìn khoảng cách giữa mình và Mục Thác, khóe miệng Duy Khắc Lai Ân lộ ra nụ cười âm hiểm: “Hắc hắc, ngay cả truy tung phù mà ngươi còn không phát hiện ra, vậy thì ngươi làm sao mà chống lại thủ đoạn ta được!”
Lặng lẽ lấy ra một tờ linh phù trong túi quần, sau đó dùng chân nguyên thúc giục, linh phù kia không cần lửa đã tự thiêu đốt, chớp mắt đã hóa thành một tia linh khí.
“Đi!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân quát nhẹ một tiếng, tia linh khí yên lặng bắn ra ngoài không một tiếng động, rơi xuống người Mục Thác bá tước.
Linh phù vừa rồi là ‘thiết thính phù’ (DG: một loại phù dùng để nghe trộm…) do Duy Khắc Lai Ân tỉ mỉ luyện chế, dán vào đồ vật bình thường có thể duy trì trong nhiều ngày, nếu dùng trên thân người thì căn cứ vào thực lực của đối phương, thời gian bị rút ngắn không ít. Đoán chừng lấy thực lực của Mục Thác bá tước, thiết thính phù ở trên người hắn có hiệu quả khoảng mười hai giờ, trong thời gian này bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh Mục Thác bá tước đều không thể chạy thoát khỏi lỗ tai Duy Khắc Lai Ân.
Thiết thính phù cùng truy tung phù đều là thủ đoạn không thê để lộ ra ngoài ánh sáng, vì vậy lúc thi triển cần phải thực hiện bí mật. Trong nháy mắt khi linh phù chui vào cơ thể, Mục Thác bá tước khẽ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cụ thể là không ổn chỗ nào thì hắn không biết, hơn nữa cái cảm giác này đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, cho nên hắn cũng không đặc biệt để ý.
Nhận được ám hiệu của Duy Khắc Lai Ân, Mã Đặc Sâm lại nói vài câu chuyện phiếm vô nghĩa với Mục Thác bá tước lúc này mới cáo từ rời đi. Mục Thác bá tước cảm thấy chuyện ngày hôm nay có chút quỷ dị, sợ Mã Đặc Sâm làm ra hoa dạng gì, đành chậm rãi đi dạo qua mấy con phố, tin chắc không có vấn đề gì rốt cục mới đi thực hiện mục đích của mình.
“Duy Khắc Lai Ân, làm sao cháu biết Mục Thác xuất hiện ở chỗ này? Cháu vội vàng kéo gia gia ra ngoài, chỉ là để gia gia tán dóc mấy câu với tên kia sao?” Mã Đặc Sâm điên cuồng lôi kéo Duy Khắc Lai Ân, trên đường bởi vì Duy Khắc Lai Ân nói muốn giữ bí mật nên hắn không dám hỏi, khi trở về công tước phủ mới mở miệng hỏi.
“Hắc hắc, Mục Thác bá tước sớm đã bị cháu hạ truy tung thuật, tự nhiên cháu biết rõ vị trí của hắn. Nếu như cháu đoán không sai, hắn hẳn là đi tìm Tác Lạp Địch công tước, mới rồi ngăn cản hắn chính là để cháu thi triển thiết thính ma pháp, nghe lén thử xem bọn họ cấu kết làm trò gì!” Duy Khắc Lai Ân không hề giấu diếm, nói ra chi tiết.
“Thật sao?” Ánh mắt Mã Đặc Sâm sáng lên: “Cư nhiên có thể vô thanh vô tức nghe trộm người khác nói chuyện, nếu gia gia có một đối thủ khó chơi như vậy, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không thể thoải mái. Gia gia sớm nghe nói ma pháp vô cùng thần kỳ nhưng là Tạp Lai quốc chỉ là tiểu quốc, không hề có ma pháp sư xuất sắc, hôm nay gia gia mới biết được ma pháp thần kỳ cỡ nào!”
“Ha ha, đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi, bọn họ ở cùng một chỗ cũng không nhất định thảo luận những tin tức có ích cho chúng ta. Trời không còn sớm, gia gia nghỉ sớm một chút đi, nếu có thông tin gì sáng mai cháu sẽ báo lại cho người biết.” Duy Khắc Lai Ân khoát tay, trở về lầu các của mình.
Mã Đặc Sâm vội vã kéo Duy Khắc Lai Ân: “Đừng vội, chúng ta tới thư phòng trước đi, cháu nghe thử xem bọn chúng đang thương lượng những gì, nếu cần thiết thì chúng ta cũng có thể mau chóng hành động.”
Lần đầu tiên kiến thức ma pháp huyền bí như vậy, Mã Đặc Sâm không muốn bỏ qua, tính ở bên cạnh xem Duy Khắc Lai Ân thi triển ma pháp có dạng gì.
Duy Khắc Lai Ân ít nhiều cũng biết suy nghĩ của Mã Đặc Sâm, hắn nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề rồi đi tới thư phòng. Bất quá Mã Đặc Sâm nhất định là phải thất vọng, tin tức mà thiết thính phù truyền về chỉ có một mình Duy Khắc Lai Ân nghe được, hơn nữa cũng không phát ra quang mang rực rỡ hoa lệ giống như những ma pháp công kích, vì vậy người ngoài không thể nhìn ra cái gì.
Một bên Duy Khắc Lai Ân cùng Mã Đặc Sâm thảo luận Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết, một bên hắn phân tâm chú ý nghe trộm tin tức từ thiết thính phù truyền về.
“Hừ, dụng tâm thật độc ác! Mục Thác bá tước đang thảo luận với Tác Lạp Địch công tước về việc xử lý cuộc quyết đấu ngày mai như thế nào, tên Tác Lạp Địch kia muốn để Mục Thác buông tay mà làm, tốt nhất là làm cho cháu chết trong trận chiến. Chẳng những vậy bọn chúng còn lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ gia tộc ta, để cho gia tộc của Mục Thác thay chúng ta trở thành nguyên soái thế gia!” Đột nhiên Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, oán hận nói.
“Cái gì, bọn chúng thương lượng như vậy à?” Trong lòng Mã Đặc Sâm cả kinh, vội vàng hỏi.
“Tính toán của bọn họ mặc dù hay, nhưng gặp phải cháu là đụng phải thiết bản rồi! Vốn là cháu đã tính có nên chừa cho bọn chúng một con đường sống, nhưng nếu bọn chúng đã có ý nghĩ này thì cháu cũng không ngại tiêu diệt toàn bộ, gà chó không tha.” Duy Khắc Lai Ân hừ lạnh một tiếng.
Mã Đặc Sâm trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Bọn họ có nhắc đến quốc vương bệ hạ không?”
“Có nhắc tới, bất quá chỉ là bàn luận làm sao để kết thúc trận đấu trước khi bệ hạ ra lệnh ngừng chiến, xem ra bệ hạ không có ý định tiêu diệt gia tộc chúng ta, có lẽ bệ hạ chỉ muốn chèn ép danh tiếng gia tộc ta mà thôi. Như vậy đến lúc đó chúng ta đành phải xin lỗi ngài rồi.” Duy Khắc Lai Ân thản nhiên nói.
“Vậy chúng ta có thể bỏ qua cho bệ hạ hay không?” Mã Đặc Sâm do dự.
“Điều này, sợ rằng không thể.” Duy Khắc Lai Ân cười khổ trả lời: “Tác Lạp Địch cùng Mục Thác có thể tha, duy chỉ có bệ hạ là không được! Nếu chúng ta muốn tạo phản, thì không riêng gì bệ hạ mà tất cả các trực hệ đệ tử của vương thất đều phải chết, bằng không chúng ta không có đầy đủ lý do để cướp lấy vương quyền.”
Mã Đặc Sâm cúi đầu không nói lời nào, hắn làm sao không biết ý nghĩa của việc tạo phản? Có điều nghĩ đến gia tộc Bố Lai Ni Khắc luôn luôn trung thành với bệ hạ, bỗng nhiên chính mình lại làm phản, trong lòng lại không nhẫn tâm tiêu diệt bệ hạ.
“Gia gia, Mục Thác bá tước và Tác Lạp Địch đã thương nghị xong, chắc là không còn chuyện gì nữa, cháu về nghỉ ngơi trước đây.” Duy Khắc Lai Ân biết trong lòng Mã Đặc Sâm vẫn còn băn khoăn, cho nên biết điều cáo lui, để cho Mã Đặc Sâm yên tĩnh suy nghĩ một chút.