• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 197: Tông sư thích khách


Vừa quát xong, bầy chim trong rừng kinh sợ bay loạn.
Nhìn thấy rừng cây vô cùng im lặng, sắc mặt Hà Doanh vẫn không trầm tĩnh được. Ngược lại nàng càng cẩn thận lui về phía sau vài bước. Đứng trên một chỗ cao nhìn quanh , lần nữa quát:

-Là người phương nào? Sao lại giấu đầu lòi đuôi như vậy?


Nàng vừa quát xong, một tiếng cười dài truyền tới. Cùng lúc đó, một trung niên chắp tay đi ra. Trung niên này lưng mang trường kiếm, hai lông mày hợp thành một đường, đôi mắt đen không thấy đáy.


Trong lúc hắn nhìn về phía Hà Doanh, Hà Doanh cảm thấy ánh mắt hắn có một hấp lực kỳ quái. Có thể làm cho người nào nhìn thấy toàn thân không thể cử động được.
Mặc dù như thế Hà Doanh cũng chỉ lẳng lặng quan sát hắn.
Trung niên thấy sắc mặt nàng không có gì là vội vàng. Không khỏi âm thầm lấy làm kỳ. Thong thả đi tới, hắn từ từ rút trường kiếm bên hông, nói:

-Quả nhiên không phải là nhân vật bất phàm, hiền giả đại nhân, một nhân như ngươi, cần gì phải đi giả dạng một tên lính quèn?


Khoé miệng Hà Doanh giật một cái, lạnh lùng nói:

-Lời này là có ý tứ gì ta nghe không hiểu!


Trung niên không đáp, hắn xoay thanh kiếm nghiêng nghiêng theo theo ánh mặt trời, ánh mắt quét xuống thân kiếm dò xét. Lát sau, hắn mới lạnh nhạt nói:

-Bây giờ phủ nhận cũng không có ý nghĩa nữa. Mạc Diệp, có thể ở trước câu hồn nhãn của ta mà ung dung nói chuyện, thế gian cũng có mấy người, xem ra, lão phu lần này có thể gặp được đối thủ.


Hà Doanh lui ra phía sau nữa bước hỏi:

-Là Hạ vương sai ngươi đến đây?


Trung niên cười ha ha, nói:

-Không sai! Thì ra ngươi đã nhận ra đại vương ta. Thật không hổ đại vương coi trọng ngươi.


Hắn từng bước một đi dến gần Hà Doanh, sát khí hữu hình vô chất càng ngày càng nặng. Luồng sát khí kia thập phần lạnh lẽo, phối hợp với đôi mắt thâm sâu băng lãnh, làm cho người ta như tiến vào u minh địa ngục.

Trung niên chầm chậm đi tới chỗ Hà Doanh. Trường kiếm trong tay hắn, vẫn nắm chắc trong tay, ánh bạc trên thân kiếm phản xạ mặt trời ra bảy tia hoa quang. Chiếu xuống một vùng cỏ bên cạnh Hà Doanh. Mỹ lệ nói không nên lời.


Hà Doanh lại thối lui nửa buớc, cho tới khi gót chân đụng phải một khối đá nhỏ mới dừng lại. Nàng cảm giác được, hơi thở người này, mặc dù kém so với ngày ngày đó lẻn vào trong lều mình. Nhưng cũng kém không nhiều, nhân vật như vậy, trong giang hồ, nhất định là một tông sư. Cho dù là bên cạnh Hạ vương cũng thấy không nhiều. Hạ vương lần này phái hắn đến, nhất định là cho rằng ta chính là Mạc Diệp. Chỉ là như vậy thật là vòng vo tốn sức, sao vừa rồi hắn lại không giết chết mình?


Nàng thay đổi ý nghĩ thật nhanh, môt bên quan sát địa hình, một bên lặng im bắt đầu vận Ngoạ Nguyệt công pháp.


Trung niên kia càng ép sát càng tới gần. Không khí bao phủ trời đất dường như cũng theo hắn từ từ, thu hẹp lại. Càng thu nhỏ lại Hà Doanh cảm thấy áp lực trên người lại tăng thêm một phần.


Chậm rãi thở dài một hơi, Hà Doanh đột nhiên cười nói:

-Đại tông sư vô danh, ngươi ỷ vào trong tay có kiếm chuẩn bị giết chết một người tay không tấc sắt như ta sao?


Trung niên kia sững sờ, ánh mắt hắn của hắn rốt cục nhìn vào thanh kiếm của mình, rồi lại chuyển sang nhìn Hà Doanh. Chăm chú nhìn Hà Doanh một lúc, hắn chậm rãi nói:

-Ngươi nói không sai


Dứt lời. Hắn ngạo nghễ vỗ ngực một cái, nói:

-Dưới kiếm của Vô Cơ ta chưa hề có ai bị giết mà không có sức chống cự.

Dứt lời, hắn đưa tay trái từ trên lưng rút ra một thanh trường kiếm màu xanh lam trong suốt.


Búng thanh kiếm tới chỗ Hà Doanh, Vô Cơ nói:

-Kiếm này gọi là Lam Thù, theo ta đã hơn hờn năm, mười năm qua, những nhân vật nổi danh chết dưới kiếm này cũng đếm không hết.Tiểu tử, hay là hôm nay ngươi dùng nó đi.


Đã dùng được mười năm? Hà Doanh nhìn về phía cây Lam Thù, thân kiếm một màu xanh trong suốt, cũng học dáng vẻ của Vô Cơ, trước ánh mặt trời lấp lánh. Nhưng ý nghĩ trong lòng nàng lại là: dùng mười năm, cũng không biết có bị cùn không nữa?


Dưới ánh mặt trời Lam Thù này hoa quang lưu chuyển, nhìn không ra nửa điểm bị cùn. Hà Doanh gật đầu nói:

-Không tồi, kiếm dùng mười năm lại có thể sắc bén như vậy, chất của kiếm này thật không tồi.


Nghe được lời này của Hà Doanh, Vô cơ tức giận đến á khẩu không trả lời được.

Lam Thù của hắn, mười năm qua, trên trên giang hồ danh tiếng lẫy lừng như sấm rung, tên tiểu tử ở trước mặt này lại nói nó chỉ là không tồi? Một kiếm sĩ mà lại không có nhãn quang như vậy.


Hắn nặng nề hừ một tiếng quát:

-Tiểu tử, lúc đầu ta còn tưởng ngươi là một đối thủ đáng tôn trọng. Xem ra bây giờ, bất quá cũng chỉ là trong đám dùng kiếm lừa người mà thôi.


Trong giọng nói của hắn tràn đầy sát khí. Hà Doanh không khỏi cả kinh, nhìn về phía hắn kỳ quái hỏi:

-Ngươi tự nhiên lớn tiếng như vậy làm cái gì? Thật sự là rất kỳ quái mà.


Vô Cơ không giận còn cười, hắn bây giờ không còn như lúc đầu đối với Hà Doanh có chút hứng thú. Tay phải cầm kiếm, một ngón tay chỉ xuống dưới mũi kiếm, Vô Cơ trên mặt không giận dữ không kinh hãi, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch cẩn thận nhìn chằm chằm Hà Doanh :

-Tiểu tử, xuất kiếm đi.


Từ lúc hắn xuất hiện, Hà Doanh không ngừng tìm kiếm cơ hội thoát thân. Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa tìm được dù chỉ là một nửa cơ hội. Âm thầm thở dài một hơi, biết cuộc chiến này là không thể tránh khỏi. Hà Doanh tay phải cầm kiếm, hướng mũi kiếm xuống mặt đất, lạnh lùng nói:

-Đến đi!


Vô Cơ chậm rãi thở ra một hơi, đồng thời mũi kiếm chếch một chút. Cả người căng thẳng như dây cung, ánh mắt cực kỳ băng lãnh, nhìn hà Doanh, trong mắt tràn ngập tử khí.


-Khoan đã

Đúng lúc này, Hà Doanh vội vàng vung tay lên. Vô Cơ sửng sốt, khí thế hoàn mỹ phút thốc bay mất tiêu.
Chỉ thấy Hà Doanh nghiêm túc nói:

-Vô Cơ đại sư, ta và ngươi đều là những nhân vật nổi danh thiên hạ, ở nơi hoang vu này, đánh một trận đẹp mắt cũng không có ai chú ý tới. Chi bằng chúng ta giao hẹn một ngày, trước mặt anh kiệt sáu nước, đánh một trận cho thật sảng khoái.


Vô Cơ nhìn chằm chằm nàng thật kỹ, kiên quyết quát:

-Ta là một bậc kiếm khách, trong lòng chỉ có kiếm, chưa từng nghĩ tới hư danh, ngươi, tên tiểu tử này, thật sự kà hổ thẹn cho danh xưng kiếm khách.


Hà Doanh ‘Ồ’ một tiếng, nghiêm túc tự ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nói:

-Nhưng ta không phải là một kiếm khách, ta chỉ là một hiền giả, nói thật, Vô Cơ, ta cũng là một đại nhân vật, đặc biệt là lần này cùng Hạ quốc ngươi đánh một trận, khiến cho Mạc Diệp ta, danh tiếng vang xa tứ hải.

Nói tới đây vẻ mặt của nàng cực kỳ dương dương đắc ý:

-Một nhân vật như ta, lại ở một chỗ thấp kém chim cũng không thèm ỉa này.

Rồi nàng chỉ vào mặt mình, tiếp tục nói:

-Mang cái diện mạo xấu xí bình thường này mà chết đi thì thật là không cam lòng.


Thấy Vô Cơ hai hàng lông mày nhíu lại, nàng lại vội vàng nói:

-Vô Cơ tiền bối, tiểu tử rời núi, không vì gì cả ngoài một cái danh tiếng, chết kiểu này, thật làm cho ta không phục.


Vô Cơ sững sờ, nhìn nàng một cái, đang bắt đầu trầm tư. Thật là cơ hội khó được! Hà Doanh phóng người nhảy lên, cả người nàng bay lên trời. Nhảy về hướng nam, đồng thời đem hết toàn lực quăng cây Lam Thù trong tay về hướng đông.


Vô Cơ chưa có nghĩ đến, Hà Doanh nói nhiều như vậy, lại chính là muốn chạy trốn! Trong quan niệm của hắn cho tới bây giờ vẫn cho rằng không có một kiếm khách nào lâm trận lại bỏ chạy.


Sau khi sững sờ một lúc, hắn giận dữ không kiềm được! Thét dài một tiếng, hắn lớn tiến quát:

-Đúng là con chuột giảo hoạt.

Lúc này Hà Doanh đã cách xa hắn hơn mười trượng. Hắn phóng người nhảy, nhưng một con diều hâu, lao về phía Hà Doanh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK