Chương 207: Lại tới thêm một người.
Hướng Hà Doanh đang đi đến là nước Trịnh. Hà Doanh lúc này, từ nước Văn tới nước Trịnh, ít nhất cũng phải nghìn dặm lộ trình.
Hà Doanh lại nghĩ: Tên Tử Trương kia mặc dù nói là không đuổi giết ta nữa. Nhưng những tông sư khác thì sao? Những tông sư này xuất quỷ nhập thần, cho sù ta có giả trang như thế nào, trốn ở đâu, bọn họ đều dễ dàng tìm thấy được, thật là cực kỳ đáng sợ mà. Cũng không biết ta đột nhiên thay đổi hướng đi, để né tránh sự truy lùng của bọn họ, không biết có tác dụng hay không.
Nàng không biết là Hạ vương đã rút lại lệnh truy sát nàng. Thành ra đoạn đường này, vừa đi lại vừa run sợ.
Ngày này, mặt trời trên cao, đứng gữa không trung, chiếu xuống mặt đất, nóng nực vô cùng. Đã vào cuối thu, mà không khí vẫn vô cùng khô nóng. Tiếng ve kêu từ trong thân cây phát ra không ngừng, làm cho lòng người càng cảm thấy phiền não.
Hà Doanh luyện Ngoạ Nguyệt công pháp, có thể làm cho nàng hàn thử(nóng lạnh) bất xâm. Dọc đường đi, người đi đường ai nấy đều mồ hôi như mưa, chỉ có nàng, sác mặt trắng trẻo, khí độ ung dung.
Đi một lúc, thấy phía trước có một sạp nhỏ ven đường, ở dưới có không ít người, có vẻ là ghé vào ăn chút gì đó. Nghĩ đến ăn, Hà Doanh không khỏi nuốt nước miếng.
Bước đi đến quán kia, Hà Doanh nghĩ thầm: Thời tiết như thế này, không biết có cái gì ăn ngon không?
Đến gần vài bước, hai mắt Hà Doanh đều rơi vào trên gánh hàng của nông phu. Theo nàng tiến đến, có hai người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Hà Doanh lại nhìn một lúc, nhận ra những người kia đang ăn chính là đậu hũ, Nàng mừng rỡ kêu lên:
-Vị đại gia này, cho hai chén đậu hũ đi.
Người gánh hàng rong kia là một nông phu trung niên. Nghe xong, lập tức cưới ha ha đáp:
-Được, được, tiểu tử, ngươi chờ môt chút, có liền đây.
Hà Danh đáp trả, lúc này mới đưa mắt dò xét người bên trong này. Trong chỗ này, tổng cộng có tám người, trong đó có năm người nhìn cách ăn mặt chắc là nông phu, những người này ngồi cùng một chỗ.
Bên cạnh đó, cũng có ba người ngồi chung với nhau, theo thứ tự là một thiếu nữ, một thanh niên, và một trung niên. Tướng mạo ba người này đều rất tầm thường, chỉ là ánh mắt của bọn họ hết sức sáng ngời. Hà Doanh liếc mắt dò xét một cái, liền nhìn sang trường kiếm sau lưng bọn họ, Trong lòng thầm nghĩ: những ngừơi này, hẳn là du hiệp ở trong giang hồ.
Trong lúc nàng dò xét ba người, thì ba người kia cũng không ngừng nhìn nàng, vẻ mặt rất nhạc nhiên. Chờ Hà Doanh ngồi xuống, nông phu kia đưa đậu hũ lên cho nàng, thì Hà Doanh nghe được cô gái kia nhẹ giọng nói:
-Cha xem, thiếu niên này rất được, trời nóng như vậy, hắn một chút mồ hôi cũng không có. Hắn có phải là cao thủ trong truyền thuyết. Nhưng nhìn hắn còn rất trẻ a.
Trung niên kia nhẹ giọng quát:
-Đừng nói nhiều.
Thiếu nữ chu miệng, vẻ mặt không vui. Thanh niên ở bên cạnh thấy, trong bụng không đành lòng. Đưa tay xuống dưới mặt bàn, khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Động tác của bọn họ, toàn bộ đều không qua khỏi mắt của Hà Doanh. Đến lúc này nàng mới thấy yên lòng: xem ra ba người này không có gì uy hiếp.
Nàng ăn xong hai chén đậu hũ, ngửi thấy mùi hôi trên người những nông phu, trong lòng cảm thấy khó chịu, liền đứng dậy, đưa vài đồng bạc. Rồi đi nhanh ra khỏi chỗ này.
Bốn canh giờ tiếp theo cũng không có nhìn thấy một người nào. Mắt thấy mặt trời đã dần chìm xuống phía tây, Hà Doanh cười khổ, xem ra, lại phải qua đêm ở dã ngoại rồi.
Mầy ngày này, số lần nàng qua đêm ở những chỗ hoang vu như vầy cũng đã tăng nhiều, tuy nhiên trong đáy lòng vẫn có điễm bài xích cái loại cuộc sống này, dù không còn sợ nữa.
Thừa lúc trời con chưa tối, Hà Doanh đi tới vùng đồi núi, chọn một chỗ có bãi cỏ thưa thớt và có suối chảy qua, và chỗ này cũng có vài cây đại thụ. Đi xem xét qua loa mấy cây đại thụ một chút, để mình có thể yên qua đêm, Hà Doanh lại đi bắt hai con mồi về làm bữa tối.
Bên trong giới tử của nàng có kôhng ít gia vị. Đặc biệt trong lúc màn trời chiều dất như vậy, tại núi rừng hoang dã kiếm được không ít đồ tốt. Nàng toàn bộ bỏ hết vào trong giới tử.
Đem da lông và nội tạng con chó rừng bỏ đi,cho vào nồi, nàng nhóm lửa, bắt đầu nấu ăn.
Lúc này, chòm sao thất tinh bắc đẩu, cao cao ở trên ngọn cây, một nửa vẩng trăng từ từ bay lên, mặt trời phía tây vẫn còn lưu lại một chút tàn dư màu đỏ. Gió đêm thổi đến, từng đợt từng đợt lạnh đến thấu xương.
Hà Doanh nhóm một đống lửa sát bên cho ấm người, một bên thì nấu món chó rừng. Một lát sau, một trận gió thu thổi tới, làm cho Hà Doanh rùng mình một cái. Nàng thở dài một thơi, thì thào lẩm bẩm: Không khí tươi mát, cảnh sắc ưu mỹ, còn có từng đợt từng đợt mùi thịt chó mê người, khó có được những giờ phút như vậy, tại sao luôn cảm thấy không được an bình như vậy.
Lời nói của nàng cũng không nhỏ, chỉ một lát sau, rừng cây bên trái nàng vọng ra tiếng bước chân. Hà Doanh giương mắt nhìn, một lão nhân râu ria rậm rạp, liền hỏi:
-Không biết các hạ lại là vị tông sư nào đây?
Lão nhân này nhìn hết sức gầy guộc, trên khuôn mặt như khắc nhiều nếp nhăn rất sâu, sau khi nhìn người, tròng mắt về sau càng trắng dã ra. Hắn đảo hai tròng mắt trắng, nhìn Hà Doanh lạnh lùng nói:
-Ta không phải tông sư
Hà Doanh vừa nghe không khỏi mừng rỡ. Sau khi vui mừng xong, nàng hỏi:
-Lão không phải tông sư? Thật là hay quá! Không đúng, lão có thể đuổi kịp ta nhất định là phải có cao thủ tông sư nào đó tương trợ chứ.
Nói tới đây, nàng sờ sờ lên mặt mình, đắc ý nói:
-Tay nghề của ta rất là giỏi. Lão ngàn vạn lần không nên nói là lão tự mình đuổi theo ta, nếu không sẽ làm ta rất là thất vọng.
Người nọ từng bước một đi đến gần Hà Doanh, tay của hắn vẫn đặt trên kiếm. Hắn hừ lạnh một tiếng nói:
-ít nói nhảm đi. Mạc Diệp, mặc dù Đại vương huỷ bỏ lệnh cho tông sư đuổi giết ngươi. Nhưng người như ngươi không trừ khử không được. Ta không muốn bởi vì một phút hồ đồ của đại vương, mà lưu lại một sai lầm lớn không thể bù nổi.
Hà Doanh đang bẻ hai nhành cây gắp miếng thịt chó lên, nghe người này nói, thịt chó vừa mới được gắp lên, lại ‘bạch’’ một tiếng, lại rơi vào trong nồi. Nàng ngạc nhiên nhìn về phía người nọ nói:
-Hạ vương huỷ bỏ lệnh đuổi giết ta? Ý ngươi là sẽ không có tông sư cao thủ muốn giết ta nữa?
Nói tới đây nàng nhảy dựng lên, ‘woa’ một tiếng, theo tư thế nhảy lên của nàng, một thanh trường kiếm xuất hiện ở tay.
Thấy thanh kiếm kia đột nhiên xuất hiện, người kia hai tiểu nhãn cầu trở nên đục ngầu, sát ý trên mặt lại càng tăng.
Mới giơ kiếm lên, bỗng nhiên hà Doanh nói:
-Như vậy đi, thịt chó của ta cũng đã chín rồi, chúng ta ở đây ăn thịt chó đã rồi đánh sau được không?
Thấy người nọ khuôn mặt cứng như gỗ, vẻ mặt không đồng ý. Hà Doanh nói thêm:
-Lão nghĩ coi, chúng ta đánh một trận, nói không chừng là qua mấy canh giờ, đến lúc đó, thịt chó đã nguội rồi, thật là rất không có ý tứ phải không?
Thấy hắn vẫn ra dáng không đồng ý, nàng thở dài một hơi nói:
-Lão ăn cơm tối chưa? Không có khả nàng, lão muốn truy tung ta, khẳng định là chưa có ăn cơm tối, đừng có cố chấp như vậy, trước hết nhét đầy bao tử đã, để làm một con quỷ no!
Thấy người nọ môi giật giật, Hà Doanh vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn. Người nọ lạnh lùng nhìn Hà Doanh, nói:
-Ai cũng nói ngươi khéo ăn khéo nói, quả nhiên.Tiểu tử, xem ra ta không thể ăn cú lừa này của ngươi được rồi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK