Chương 216: Thời thế
Nàng xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt Hà Doanh, trên khuôn mặt lại là vừa thẹn vừa mừng. Bộ dạng này xem như là người ngu ngốc, trong lòng cũng đều cảm thấy được. Huống chi nơi này, mỗi người đều là thông minh. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nọi người đều nghĩ: sợ là tiểu thư đã nhìn trúng tên mặt trắng này rồi.
Trần Nguyên bên cạnh ho khan một tiếng, nói:
-Muội tử của ta là ngoại lệ.
Hà Doanh thấp giọng cười nói:
-Đó là đương nhiên, Trần Thanh cô nương vì được trời cao chiếu cố, tự nhiên là không giống với người khác.
Trần Thanh được nàng nói như vậy, vui mừng hết sức. Ánh mắt trên mặt, cũng thay đổi không còn ngang bướng như lúc đầu, mà trở nên dịu dàng.
Trần Nguyên không dám cùng /hà Doanh nói về dung mạo của muội tử nữa, sợ nói thêm điều gì nữa, bị hoa ngôn xão ngữ của Hà Doanh lừa gạt mất tâm thần.
Nơi này cách thành trì kế tiếp còn rất xa,đoàn người bước đi rất chậm trên đường. Dẫn tới người qua đường không ngừng ngoái đầu nhìn lại. Trần Nguyên lúc này nói:
-Đúng rồi, Mạc huynh là người nước Chu, lần này, nước Chu có không ít đại sự xảy ra, Mạc huynh có biết hay không?
Hà Doanh gật đầu, trần Thanh bên cạnh hưng phấn hỏi:
-Đúng rồi, huynh cùng Mạc Diệp tiên nhân có cùng họ mà, huynh đã gặp qua hắn chưa?
Lúc này, người xung quanh thưa thớt, ngừơi cùng họ là cùng tông. Bởi vậy nàng ta mới hỏi điều này.
Hà Doanh lắc đầu nói:
-Nghe nói hắn không phải người bình thường, sao lại có thể để cho ta thấy được.
Trần Nguyên nghiêm túc lắng nghe. Hắn lại hỏi:
-Mạc huynh cũng cho rằng tiên nhân này không phải bình thường? Ta cũng không mấy tin tưởng, trên đời lưu truyền nhiều truyền thuyết về thần tiên quỷ quái, nhưng tận mắt nhìn thấy thì không có mấy.
Hắn vừa nói tới đây, Trần thanh xem miệng vào nói:
-Đúng vậy, đúng vậy, may mắn là tên tiên nhân này không thấy tung tích. Nếu không, nói hắn thật sự trỡ giúp cho nước Chu, vậy thật sự không tốt rồi.
Nói tời đây nàng ý thức được vị công tử trước mặt này, đúng là người nước Chu, liền vội vàng không nói nữa, lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Hà Doanh.
Lần này thì Trần Nguyên lại tiếp lời:
-Không sai, đúng là như vậy. Nước Chu quả thật không ra thể thống gì, chân trước mới đánh thắng xong, chân sau đã nội loạn. Tên Chu vương tân nhiệm này, lại có thể bức tử phụ thân, nửa tháng không phát tang, hành vi này, làm cho người trong thiên hạ xỉ vả.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi nói:
-Lại nói trở lại, thiên hạ bây giờ, thật có rất nhiều hành vi khiến cho người ta cười chê.
Hà Doanh gật đầu, đoàn người cũng trầmmặc không nói. Chỉ có Trần Thanh nhìn thoáng qua đại ca, lại nhìn thoáng qua Hà Doanh. Một lát sau, nàng cười hi hi nói:
-Các huynh sầu cái gì?
Hà Doanh cười nói:
-Không có. Chúng ta chỉ là vì lời nói vừa rồi của Trần huynh mà cảm khái.
Lần này, nàng mỗi lần nghe thấy người ta nhắc tới hành vi của mình. Từ từ, cũng hồn nhiên đem tên Mạc Diệp tiên nhân kia coi như người xa lạ. Lúc này một trung niên thon gầy đi ở bên trái, đột nhiên mở miệng nói:
-Chỉ sợ, đầu xuân năm sau, Hạ quân lại hồi phục trở lại, không biết tời lúc đó Mạc Diệp tiên nhân này, có xuất hiện không?
Nhắc tới điều này, trong lòng Hà Doanh lại dao động, nàng thầm nghĩ: nếu như Hạ lần nữa phạm Chu, Ta lẽ nào lại không ra mặt? Vừa mới nghĩ tới đây, nàng lập tức chối bỏ.
Mặc dù nàng ở nước Chu nhiều năm, lớn lên ở đây, nhưng không có xem Chu là nước của mình. Nguyên nhân căn bản là bởi vì sâu trong nội tâm nàng chịu ảnh hương của kiếp trước, hiểu được cảm giác sáu nước phân tranh, hàng năm hỗn chiến, chung quy không thể lâu dài, cuối cùng phải thống nhất mới là điều tốt.
Chính là bởi vì suy nghĩ như vậy, nên nàng mới không có cái kiểu tư tưởng: “Quốc nạn trước mắt, thất phu phải có trách nhiệm” . Lần này thuần tuý bởi vì chiến sự do mình mà nên, Chu Diễn cũng vì minh bị liên luỵ, muốn xuống núi giải vây mà thôi.
Nếu như chiến sự lại diễn ra, nàng cũng không nghĩ, sẽ lại có niềm tin giúp cho quân Chu đại thắng lần nữa.
Nói đến cũng thấy kỳ lạ, lần này nàng phụng mệnh sư phó xuống núi, đôi khi nàng không khỏi nghĩ: Hư Âm rốt cuộc là ai? Người vì sao nghĩ mình sẽ giải quyết được chuyện này?
Đồng thời, kiếp trước của mình chỉ là một người bình thường, cũng không biết gì về quân sự. Đối với chiến sự thời cổ, cũng chỉ là cảm thấy trong đó mưu lược hơn người. Lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cảm thấy có chút thú vị mà thôi. Lúc đó, đem binh pháp Tôn Tử ba mươi sáu kế, có trình độ rất cao, là bởi vì muốn khoác lác trước những người làm quân sự thời cổ mà thôi.
Cổ nhân kiếp trước trí tuệ hơn người, đời này thấy cổ nhân làm việc giống như người Châu Ấu thời trung cổ, cố chấp, lại thêm ba cái trình tự buồn cười. Biểu hiện ở trong trận đánh, hoàn toàn là bày trận ra rồi chém nhau. Hề Vi trong sáu nước có tiếng là danh tướng đệ nhất, nhưng so với người khác chỉ là linh hoạt hơn đôi chút. Biết tính địa hình, thời tiết, quân tâm mà dùng binh vậy thôi.
Cũng chính bởi vì điểm này, mới khiến cho nàng tự tin có thể thanh công. Dọc trên đường đi, mọi người đàm luận việc nàng chỉ huy trận chiến đó, cứ động một cái là nhắc tới lửa trời kỳ diệu của nàng, còn trận pháp trong đó thì không ai nhắc tới.
Hà Doanh ở chỗ này trầm tư không thôi, những người khác không khỏi kỳ quái nhìn nàng vài lần. Trung niên thon gầy kia hỏi nàng cũng lắc đầu. Lúc này Trần Nguyên nói:
-Minh thúc, thúc có cho rằng sau đầu xuân này, Hạ Chu có chiến sự hay không?
Người hắn hỏi là hán tử trung niên âm trầm đi ở bên phải.
Hắn vừa hỏi vậy, ba người đồng thời chuyển sang nhìn hán tử trung niên, một lát sau cũng quay đầu qua nhìn hắn.
Minh thúc nhắm nửa con mắt nói:
-Việc này phải xem hạ vương suy nghĩ như thế nào. Hạ vương làm việc ngoài dự đoán của người khác.
Hắn vừa nói xong, Trần Nguyên lại hỏi:
-Nhưng Minh thúc đối với chuyện này hẳn là cũng có cái nhìn của mình chứ.
Thấy Trần Nguyên coi trọng Minh thúc như vậy, Hà Doanh không khỏi thật sự hướng về hắn, lắng nghe câu trả lời của hắn.
Minh thúc cười cười nói:
-Muốn tấn công Chu, thừa dịp bây giờ giờ bên trong nước Chu nội loạn mới là thời cơ tốt nhất. Nếu như dự trù thoả đáng, hạ được nước Chu không phải là không có khả năng. Đáng tiếc chình là quân Hạ vừa mới đại bại, các nước gần nước chu như nước Văn, lại trước giờ suy nhược, dưới uy của Chu, tất nhiên không dám sảo động.
-Hiện tại đã bỏ qua thời cơ, đến đầu xuân, nước Hạ vốn đã tổn thất quân lực và lòng dân, chẳng lẽ không lo sản xuất, không để ý tới thu hoạch ngày sau, mà toàn lực tấn công Chu thành? Phải biết rằng nước Chu mới đại thắng, mặc dù đổi vua, nhưng hai vị đại tướng vẫn còn. Lòng quân, lòng dân đều không ảnh hưởng. Lúc này xuất binh, chỉ là chuốc lấy thất bại
Lời hắn nói, đạo lý rõ ràng, cả bọn không ngừng gật đầu. Hà Doanh cũng nhìn Minh thúc vài lần, trong lòng thầm nghĩ: Trần Nguyên này, xem ra khí phái bất phàm, ngay cả người bên cạnh cũng kiến thúc hơn người. Chẳng lẽ bọn họ đúng là vương tôn công tử sao?
Cũng không để ý thắc mắc nhiều đến thân phận của bọn hắn, Hà Doanh cười nói:
-Minh thúc nói rất đúng. Hạ vương này, là người ra tay độc ác. Không thích theo như an bài mà xuất bài.(không thích làm việc theo lẽ thường) Chiến sự này, còn phải xem hắn nghĩ như thế nào.
Nói tời đây nàng dừng một chút, thở dài một hời, nói tiếp:
-Chỉ mong là không phát sinh chiến sự nữa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK