Ngày hôm đó, trong Chiêu đồ đại điển ở Huyền Thanh cung, đám người Lâm Vũ đã từng thấy Tiêu Chính rồi, đều giật mình.
Chỉ vì, Tiêu Chính đó nhìn như mới ba mươi tuổi, mà đã ngồi lên vị trí chưởng môn của Huyền Thanh cung, Thái Sơn Bắc Đầu trong tu chân giới, há không khiến người ta kinh ngạc sao?
Tham gia khảo nghiệm cuối cùng hôm nay chỉ có mười lăm người, trong đó có ba thiếu nữ.
Mọi người thấy người chủ trì khảo nghiệm hôm nay lại là chưởng môn hiện nhiệm của Huyền Thanh cung đều giật mình, có thể thấy sự trọng thị của Huyền Thanh cung đối với lần chiêu đồ này. Mọi người theo thứ tự thi lễ chào Tiêu Chính, Tiêu Chính cũng mỉm cười gật đầu đáp trả .
Tiêu Chính thấy mọi người đã đến đủ, nói: “Các vị, mười lăm người các ngươi đã qua ba khảo nghiệm, là tuyển ra từ trong mấy ngàn người, ắt hẳn đều là rồng phượng trong loài người, là những nhân vật xuất quần bạt tụy. Nhưng, Huyền Thanh cung của ta là Thái Sơn bắc đẩu trong tu chân giới, môn hạ đệ tử cũng phải lấy hạng ưu tú trong ưu tú, do đó, khảo nghiệm cuối cùng hôm nay sẽ hà khắc dị thường, các ngươi nhất định sẽ phải đối mặt với cái chết, ai không nắm chắc đối với tu vi của mình, bây giờ có thể lui về.”
Mọi người nghe lời, chỉ hơi kinh hãi. Bởi vì ba cửa ải khảo nghiệm trước đây, người chủ trì khảo nghiệm là những tiền bối viện trưởng trong Huyền Thanh cung, không ai không nói là khảo nghiệm sinh tử, sẽ có nỗi lo mất mạng, sau cùng lại không có một ai chết cả. Huyền Thanh cung đạo pháp tuyệt vời, công phu dọa người cũng là nhất lưu, những người bị đào thải trong ba cửa ải trước, đại bộ phận là bị dọa chạy. Bị dọa liên tiếp mấy lần, sẽ không còn linh nghiệm nữa.
Tu vi của Tiêu Chính cực cao, giỏi nhìn nét mặt, làm sao không biết cách nghĩ của mọi người, bèn nghiêm nét mặt nói: “Các vị, lời tôi nói không giả, lúc nữa các vị sẽ hiểu, nói nhiều vô ích. Nếu không ai lui về, vậy thì khảo nghiệm hôm nay chính thức bắt đầu.”
Tiêu Chính nói xong, sải bước đi ngang qua mọi người, tùy tiện chỉ tay một cái: “Vị thiếu hiệp này, mời đi theo tôi, những người khác chờ ở chỗ cũ.”
Thiếu niên được Tiêu Chính chọn, tuổi khoảng mười tám, mười chín, mặt đầy ngạo khí, hiển nhiên là rất tự tin đối với tu vi của mình, cũng không nói nhiều, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo Tiêu Chính.
Lâm Vũ cũng hồi hộp trong lòng, tuy nói ba khảo nghiệm trước đều hữu kinh vô hiểm, nhưng hôm nay đã là cửa ải cuối cùng, lại là Tiêu Chính tự thân chủ trì, nhất định cũng sẽ gian nan nguy hiểm nhất.
Lúc này, Lâm Vũ cũng khá lúng túng, bầu không khí với hai anh em họ Vương có hơi vi diệu. Vương Dật Phàm tuy vẫn luôn trầm mặc không nói, lông mày nhăn tít, chỉ sợ là đang suy nghĩ đối sách cho khảo nghiệm hôm nay. Nhưng Vương Chỉ Y thì lại khác, lúc này thần tình của cô ảm đạm mất mác, Lâm Vũ nhìn thấy, trong lòng lờ mờ phát đau.
Không ngờ, mọi người chờ chưa tới hai cây hương, Tiêu Chính đã cùng thiếu niên đó quay lại. Chỉ là, hắn không tự mình đi về, mà được môn hạ đệ tử Huyền Thanh cung cõng về.
Thiếu niên đó hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng, lúc này không cách nào nói năng cử động.
Mọi người đều phát hoảng, tu vi của thiếu niên đó phỏng chừng khoảng Linh tịch trung kỳ, chưa tới hai cây hương đã bị trọng thương cõng về, khảo nghiệm hôm nay thật sự hung hiểm, lời vừa rồi của Tiêu Chính cũng không giả.
Tiêu Chính nói: “Vị thiếu hiệp này quá sính cường nên mới như vậy, Thế Hoành, ngươi mang cậu ta đi Dưỡng Tâm liệu thương.”
“Vâng! Chưởng môn!” Môn hạ đệ tử Huyền Thanh cung đó không phải ai khác, chính là La Thế Hoành.
La Thế Hoành nhìn thấy Lâm Vũ, nháy nháy mắt với hắn, ra hiệu cho hắn nhìn tay phải mình. Lâm Vũ nhìn theo, thấy hắn len lén làm một hiệu tay, ngón cái, ngón đeo nhẫn và ngón út gập vào lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa đều duỗi thẳng.
Cái này có ý nghĩa gì, là pháp ấn hay là ám ngữ gì? Lâm Vũ không hiểu, nhưng không tiện hỏi ngay, chỉ đành bỏ qua.
Tiêu Chính lại tùy ý chọn một thiếu niên mang đi, lần này thời gian càng ngắn hơn, đại khái chỉ một nén hương, thiếu niên đó đã được một đệ tử khác cõng về, thương thế cũng rất nặng.
Mọi người rất kinh hãi, đều không hiểu khảo nghiệm hôm nay là nội dung gì, sao lại hung hiểm như vậy?
Lúc này, Tiêu Chính tịnh chưa quay lại, chỉ có một đệ tử Huyền Thanh cung quay lại, đệ tử đó đi tới trước mọi người, gọi: “Xin hỏi vị nào là Lâm Vũ thiếu hiệp?”
Lâm Vũ trong lòng gấp gáp, cũng không do dự, sải bước lên trước, nói: “Sư huynh, tại hạ chính là Lâm Vũ, không biết sư huynh có gì phân phó?”
Đệ tử đó mỉm cười nói: “Xin Lâm Vũ thiếu hiệp đi theo tôi, tức khắc đi tiếp nhận khảo nghiệm của chưởng môn.”
Vương Chỉ Y tuy trải qua chuyện đêm qua, tâm tình xuống thấp, nhưng thấy hai người vừa rồi đều bị trọng thương quay về, trong lòng lo lắng cho Lâm Vũ, buộc miệng nói: “Lâm đại ca, huynh cẩn thận.”
Lâm Vũ nghe, trong lòng vừa vui vừa đau, vui vì Vương Chỉ Y chưa vì chuyện đêm qua mà oán hận mình, đau là mình chưa nói với cô một lời đồng ý hay thậm chí một lời an ủi nào, trong lòng rất là bất an, thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định phải đối xử với cô như em gái, hết sức che chở, không để cô chịu bất cứ thương hại gì.
Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu với Vương Chỉ Y và Vương Dật Phàm, mỉm cười nói: “Chỉ Y, Dật Phàm, hai người các ngươi không cần lo lắng, không tới một cây hương ta nhất định sẽ không chút tổn thương thông qua khảo nghiệm cuối cùng này, xin các ngươi cứ yên lặng chờ tin tốt đi.”
Vương Dật Phàm nói: “Tiểu Vũ, từ khi ngươi quen với hai anh em ta, trải qua ba khảo nghiệm sinh tử, huyết chiến với ma nhân Phệ Huyết Đường, sớm đã thân như anh em, nhất định không vì bất cứ biến cố gì mà cách trở, khảo nghiệm hôm nay, ba người chúng ta nhất định thông qua.”
Lâm Vũ gật đầu đồng ý, nói: “Dật Phàm, ta biết.” Trong lời của Vương Dật Phàm có thâm ý, hắn làm sao không hiểu được.
Vương Chỉ Y nghe nói cũng không lên tiếng, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Vũ lại nói: “Được rồi, Chỉ Y, Dật Phàm, ta đi trước, vị sư huynh này, bắt chờ lâu rồi.”
“Lâm Vũ thiếu hiệp bất tất phải đa lễ, chúng ta đi thôi.” Nói xong, đệ tử đó liền đi trước dẫn đường, Lâm Vũ theo sát phía sau.
Hai người đi qua mấy tòa đại viện của Huyền Thanh cung, đại khái qua khoảng một cây hương rưỡi, đệ tử đó ngừng lại trước một thảo đường, khom ngưới nói với trong nhà: “Tiền bối, đã mang Lâm Vũ thiếu hiệp tới.” Nói xong, liền đi tới cạnh cửa đợi lệnh.
Lâm Vũ nghi hoặc, hai người tham gia khảo nghiệm lúc trước, nhiều nhất chỉ một thời thần cũng đã về, mình thì theo đệ tử Huyền Thanh cung đi gần một cây hương rưỡi mới tới, rất là kỳ quặc.
Thảo đường đó rất là sơ sài, lại giống như một gian nhà lá của nông dân. Người của tu chân chính phái có cái nhìn rất lạnh nhạt đối với tiền bạc hưởng lạc của phàm trần, tu chân giả đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, thậm chí có thể không cần thức ăn nước uống, chỉ ăn một ít linh chi tiên quả hay phục dụng đan dược, bổ sung linh khí, đề thăng tu vi.
Trong khoảnh khắc, từ trong thảo đường đi ra một người, Lâm Vũ vừa nhìn người này đã giật nảy mình, người đó lại không phải là Huyền Thanh cung chưởng môn Tiêu Chính.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK