THIÊN NIÊN MỊ HỒ
Chương 17
Lộc tử thùy thủ
Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Hiệu đính: Thanh Long
Tàng Thư Viện -
Tuy Cuồng Hổ kinh hãi nhưng phản ứng vẫn rất nhanh. Chỉ thấy hắn múa huyết kiếm trong tay phải nhanh vô cùng, vô số huyết sắc kiếm ảnh xuất hiện bảo vệ toàn thân, tay trái hắn bấm pháp ấn, trong miệng niệm thầm pháp quyết.
Hàng chục đóa hoa mai trong chốc lát bị kiếm khí của Cuồng Hổ phá tan, không gây cho hắn chút thương tích nào. Tuy tốc độ của Cực Cực Quang Tuyết Ảnh do Lâm Vũ thi triển cực nhanh, nhưng lại như trâu đất lao xuống biển, bị hộ thân kiếm khí của Cuồng Hổ hóa thành vô hình hết. Mai hoa trấn yêu kiếm của Vương Dật Phàm rất bá đạo, đóa hoa mai khổng lồ, giống như một sinh vật, liên tục xoay chuyển quanh thân Cuồng Hổ công kích, tuy không thể phá được hộ thân kiếm khí của Cuồng Hổ nhưng khiến hắn phải hết sức chống đỡ.
“Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm!”
Cuồng Hổ gầm lớn một tiếng, toàn lực thi triển thức thứ ba của Phệ Hồn huyết kiếm, chuyển thủ thành công, hàng chục luồng huyết sắc kiếm ảnh sắc bén từ thân thể hắn xuất ra, trong giây lát đã phá tan đóa hoa mai khổng lồ, thừa thế tiến tới công kích nhóm Lâm Vũ.
Hai người Lâm Vũ và Vương Dật Phàm kinh hoàng, vội nhanh chóng thi triển thân pháp tránh né. Không ngờ tốc độ của huyết sắc kiếm ảnh nhanh vô cùng, thương thế của Lâm Vũ chưa khỏi, động tác vẫn còn chậm chạp, do vậy bị hai luồng kiếm ảnh liên tiếp xuyên qua vai, lập tức máu tuôn ra, lại bị trọng thương. Tình hình của Vương Dật Phàm cũng không khá hơn, tuy phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị huyết kiếm cứa vào thân thể, vết thương khá sâu.
Lúc này, chỉ có Vương Chỉ Y thoải mái nhất, do nàng ẩn thân tấn công Cuồng Hổ, vì vậy Cuồng Hổ chưa phát hiện ra vị trí của nàng nên nàng chưa bị huyết kiếm công kích. Tuy nhiên, pháp bảo khăn tơ tằm chỉ có tác dụng ẩn giấu thân hình ở trạng thái bình thường, một khi đã vận chuyển linh khí thì chỉ sau vài hơi thở là bị hiện thân.
“Ca ca, Lâm đại ca!”
Vương Chỉ Y kinh hãi kêu lên một tiếng, tức thì phóng tới trước mặt Lâm Vũ, tay phải dùng lực xé một góc y phục, băng bó quanh vết thương cho chàng.
“Phó đường chủ thật uy phong, bọn nhóc kia miệng còn hơi sữa, tu vi nông cạn, sao xứng là đối thủ của ngài chứ!”
Hai tên ma nhân Phệ Huyết đường mừng rỡ được dịp vỗ mông ngựa, không bỏ qua cơ hội tốt liền nịnh nọt Cuồng Hổ.
“Ha ha! Hai người các ngươi chết đến nơi rồi, lại còn ở đây ôm ôm ấp ấp , tình chàng ý thiếp, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, biến các ngươi thành một đôi quỷ uyên ương.”
Cuồng Hổ cười lớn, vô cùng tự đắc.
Tình hình trước mắt rất không ổn, vết thương cũ của Lâm Vũ chưa khỏi lại bị trọng thương. Vương Dật Phàm bị huyết kiếm xạ trúng bắp đùi, hành động chậm chạp vô cùng. Tuy Vương Chỉ Y chưa bị thương, nhưng tu vi của nàng thấp hơn Vương Dật Phàm, đối mặt với Cuồng Hổ cũng không làm nên trò trống gì.
Không chỉ như vậy, lúc này hai tên ma nhân Phệ Huyết đường, thủ hạ của Cuồng Hổ vẫn chưa hề xuất thủ, hiển nhiên chúng rất tin tưởng vào thực lực của Cuồng Hổ.
“Tên ma nhân kia, không cần phải tự đắc như vậy, ai chết về tay ai còn chưa biết đâu!”
Lâm Vũ giận dữ nói, không biết tại sao, chợt cảm thấy một luồng sát khí bí ẩn, như những dòng sông đổ vào biển lớn, nhanh chóng tụ tập trong tim.
Vương Chỉ Y thấy ca ca cùng Lâm Vũ bị ma nhân đả thương, lại còn nói lời thô tục, trong tâm vừa xấu hổ, vừa giận dữ nói:
“Ma đầu ngươi đắc ý ít thôi, hôm nay dù phải mất mạng, cũng phải kéo theo bọn ngươi cùng chết chung.”
“Nếu như các ngươi đã muốn chết, ta đành làm việc thiện, tiễn các ngươi lên đường.”
Cuồng Hổ không muốn cùng nhóm Lâm Vũ tranh đấu hơn thua lời nói, huyết kiếm trong tay hồng quang chói lóa, sát khí phát ra.
“Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm!”
Chỉ thấy, vô số luồng huyết sắc kiếm ảnh, hòa lẫn sát khí mãnh liệt không gì sánh được, hướng về phía ba người Lâm Vũ phóng tới, uy lực thậm chí mạnh hơn lúc trước, đất trời cũng phải đổi sắc.
“Băng Phong Tuyệt Đính!”
“Uỳnh!” “Uỳnh!” “Uỳnh!”
Đột nhiên, việc ngoài suy nghĩ đã xảy ra, từ dưới chân của Cuồng Hổ và hai tên ma nhân Huyết đường, ba tòa băng sơn cực lớn từ dưới đất bay lên, lực công kích cường đại vô cùng kinh người, chấn bay ba tên ma nhân lên tít trên cao hàng chục trượng, một trận mưa máu từ trên không bay xuống.
Uy lực thức thứ tư của Băng Tâm quyết “Băng Phong Tuyệt Đính” thật dữ dội!
Không thể tưởng được, Lâm Vũ bất ngờ luyện được tầng thứ tư của Băng Tâm quyết! Lúc trước Lâm Vũ đã tập hợp sức mạnh chưa phát ra, che giấu thực lực, đợi đến lúc quyết định thì mới ra tay, hiệu quả thu được thật kì diệu.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến xảy ra rất nhanh, ba người Lâm Vũ đồng thời thi triển thân hình, tung người nhảy sang hai bên, huyết sắc kiếm ảnh dường như mất đi mục tiêu, không hề gây thương tích cho bọn họ.
Ba người Lâm Vũ tránh khỏi Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm, Vương Chỉ Y và Vương Dật Phàm từ dưới đất tung người lên trên không trung, chờ đón thân thể của Cuồng Hổ rơi xuống, tiếp tục thi triển tuyệt học.
“Mai Hoa Đãng Ma Kiếm!”
“Mai Hoa Trấn Yêu Kiếm!”
Hàng chục bông mai nhỏ cùng một bông mai khổng lồ đường kính một trượng xuất hiện trên không, hòa cùng với tinh lực sắc bén, xoay tròn nhằm thân thể Cuồng Hổ đang rơi xuống lao tới.
“A a…”
Cuồng Hổ mới bị tòa băng sơn tòa băng sơn khổng lồ, với uy lực vô cùng mạnh mẽ, bị đẩy bay cao hàng chục trượng, ý thức đã trở nên mơ hồ, lúc này, thân thể lúc này lại trúng tuyệt chiêu công kích của huynh muội họ Vương, thân bị trọng thương, toàn thân run bần bật, máu bắn tung tóe, đau đớn vô cùng khiển đầu óc hắn tỉnh lại. Cuồng Hổ liều mạng sử dụng toàn lực, điên cuồng múa tít huyết kiếm trong tay, đẩy lùi hai người, nhanh chóng ngự kiếm bay lên không trung chạy trốn.
Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y từ trên không hạ xuống, hai người không thể ngự kiếm nên không cách nào tấn công được Cuồng Hổ, nếu để Cuồng Hổ trốn thoát, sau khi lành vết thương, bản chất của hắn vốn tàn bạo, sẽ điên cuồng báo thù nhóm Lâm Vũ.
“Muốn chạy trốn, đâu có dễ như vậy!”
Lâm Vũ hét lên một tiếng, nhằm phía Cuồng Hổ chạy trốn, tung thân lên cao hàng chục trượng, hai tay đẩy mạnh ra phía trước, toàn lực phát ra Cực Quang Tuyết Ảnh.
Chỉ thấy, hai luồng ánh sáng trắng nhanh chóng bắn vào Cuồng Hổ.
“A!”
Cuồng hổ kêu lên thảm thiết, bị luồng sáng bắn vào lưng, “Bịch” một tiếng, cả người lẫn kiếm biến thành một khối băng, từ trên không rơi xuống.
Hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y phản ứng cực nhanh, chạy về phía trước, mỗi người một kiếm, dữ dội đâm vào ngực Cuồng Hổ, Cuồng Hổ trên mặt đất giẫy dụa vài lần, sau đó bất động, dĩ nhiên tắt thở.
Nhìn lại hai tên ma nhân Phệ Huyết đường, trúng một đòn Băng Phong Tuyệt Đính của Lâm Vũ bay lên không trung liền tắt thở, giờ đây hai cái xác nằm vật một bên, máu me be bét.
“Kết thúc rồi.”
Lâm Vũ mệt mỏi ngồi trên mặt đất, từ trong ngực lấy ra chiếc chén đen, vươn tay hái xuống một nắm lá to rồi vò nát, vắt nước dịch vào chiếc chén, đưa cho Vương Dật Phàm rồi nói:
“Vương huynh, ngày hôm nay thực sự đã làm liên lụy đến huynh muội hai người, làm hai người bị kéo vào chuyện này.”
Vương Dật Phàm không từ chối, nhận lấy chiếc chén, ngửa cổ uống hết, nói:
“Lâm huynh sao lại xem thường hai huynh muội chúng ta như vậy, xem chúng ta như người ngoài, huynh gặp khó khăn, chúng ta sao có thể không lý đến.”
Lâm Vũ nghe xong, vô cùng cảm động, tuy nói rằng nước mắt nam nhân khó rơi, nhưng trong tình cảnh như vậy, trong mắt chàng cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.
Ba người Lâm Vũ vừa trải qua trận tử chiến, tinh thần đã không còn tập trung như trước, đột nhiên, trong xác của Cuồng Hổ, một vật hình cầu phát ra ánh ánh sáng màu hồng bay ra, nhanh chóng bay tới phía ba người.
“Không hay, nguyên anh tự nổ, tránh mau!”
Vương Dật Phàm kêu to một tiếng, Lâm Vũ và Vương Chỉ Y trong tâm kinh hãi, nhanh chóng tung người bỏ chạy.
“Uỳnh!”
Một âm thanh vang lên dữ dội từ phía nguyên anh tự nổ phát ra, các luồng huyết hồng quang mang bắn ra tứ phía, ánh sáng chói lóa. Nhưng may mà Vương Dật Phàm đã cảnh tỉnh kịp thời, ba người không bị chút thương tổn nào, nhưng trong tâm cũng không tránh khỏi một trận kinh hoàng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK