Ba người Lâm Vũ về khách sạn, cuộc chiến đêm nay khiến họ mệt mỏi vô cùng, tuy nói có pháp bảo chén đen đó trị thương, nhưng linh lực tiêu hao quá nhiều, lúc này, phương đông đã từ từ chuyển trắng, đả tọa khôi phục đã không còn kịp.
“Vương huynh, sáo của huynh thổi thật êm tai, khúc “mai hoa lạc” trong Ngọc Giám động phủ hôm đó làm đệ say mê không thôi, sao không thổi cho đệ nghe một lần thử xem.”
“A, khiến Lâm huynh chê cười rồi, hôm nay đệ khoe xấu thêm một lần nữa vậy, thổi một khúc “Thủy long ngâm” tặng Lâm huynh.” Vương Dật Phàm nói, lấy cây Tiên âm địch trong lòng ra, thổi lên.
Một tràng tiếng sáo du dương truyền ra, tiếng nhạc lúc thì quanh co vang vọng, lúc thì sôi sục bức người, lúc thì uyển chuyển hàm súc, lúc thì thê thảm muốn khóc.
Bất tri bất giác, Vương Chỉ Y cũng nhẹ nhàng hát theo tiếng sáo:
“Đêm đến gió mưa vội vã, cố quốc hoa đã lưa thưa
Sầu nhiều oán cực, bỗng nhiên cô phụ ý tốt một năm.
Liễu khốn hoa lười, hạnh xanh mai nhỏ, dễ dàng với người.
Cho dù việc tốt kéo dài, hoa đẹp thường thấy, vốn chỉ là, người tiều tụy.
Ngoảnh đầu chuyện cũ phía nam ao, những chấm nhỏ cũ, nhớ vô cùng.
Nếu bây giờ có, nhìn hoa mê đắm, đau buồn rơi lệ.
Chờ hoa đỏ nở rộ khắp nơi, mây trôi trăng sáng, cũng phải bỏ say.”
Vương Chỉ Y hát xong, trên mặt lại từ từ đầy những giọt nước mắt, buồn rầu rơi xuống.
Tiếng sáo, tiếng ca, phảng phất như tới thẳng nơi sâu trong linh hồn Lâm Vũ, thù nhà hận nước của anh em họ Vương khiến hắn cảm động đồng cảm. Bất tri bất giác, khách trọ trong cả khách sạn đều bị hấp dẫn, những tiếng ồn ào, tửu lệnh lúc trước đều ngừng lại cả.
Hết bài, Lâm Vũ vẫn đắm chìm trong tiếng sáo, tiếng ca, thật lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Vương Dật Phàm thu cây sáo lại, mỉm cười nói: “Thổi không được hay, khiến Lâm huynh chê cười rồi.”
“Vương huynh khiêm tốn quá rồi, đến một người không thông âm luật như đệ cũng bị tiếng sáo của Vương huynh hấp dẫn sâu sắc, say mê vào đó, thật là kinh diễm!”
“A, Lâm huynh quá khen rồi, ba người chúng ta linh khí đã khôi phục được kha khá, mau ngồi xuống điều tức, chuẩn bị nghinh tiếp khảo nghiệm của Huyền Thanh cung.”
Ba người không nói gì nữa, đều tự ngồi xuống điều tức.
Tám giờ, sơn môn Huyền Thanh cung.
Chỉ thấy ba người sóng vai đi lên thềm đá, hai nam một nữ, đều là thiếu niên, chính là ba người Lâm Vũ.
Vương Dật Phàm nói: “Lâm huynh, Chỉ Y muội muội, hôm nay chúng ta nhất định phải toàn lực xông lên, nếu thông qua cửa này, chúng ta chỉ còn một tầng khảo nghiệm cuối cùng nữa thôi.”
“Đúng, khảo nghiệm có khó thế nào cũng không ngăn cản được ba người chúng ta.” Vương Chỉ Y tiếp lời, thần thái kiên định vô cùng.
Lâm Vũ cười nói: “Ha ha, nam nhi ở đời, phải mở một thân hoài bão, tung hoành giữa thiên địa, sao có thể e sợ chút khảo nghiệm nhỏ nhặt này được!”
Không ngờ, Vương Chỉ Y lại lườm hắn một cái, mặt lộ vẻ bất mãn: “Đại nam tử chủ nghĩa nghiêm trọng, nữ tử chúng ta cũng có hoài bão như vậy, không biết điển cố “cân quắc bất nhượng tu mi” sao?”
Từ chuyện trong rừng trúc đó, Vương Chỉ Y luôn đối nghịch với hắn, lạnh lùng xa cách. Nhưng trải qua chuyện trong Ngọc Giám động phủ và trận chiến đêm qua, Lâm Vũ dù có chậm chạp hơn cũng nhìn ra sự quan tâm của Vương Chỉ Y đối với mình.
Bất quá, trong lòng Lâm Vũ vẫn luôn cho rằng Vương Chỉ Y đối với mình chỉ là “tình cảm anh em” bình thường, bản thân cũng luôn coi Vương Chỉ Y như em gái, tịnh không có gì khác.
“Chỉ Y muội muội, là huynh lỡ lời, huynh tịnh không có ý xem thường phụ nữ.” Lâm Vũ vội vàng giải thích.
Vương Chỉ Y nhìn bộ dạng ra vẻ nghiêm túc của hắn, che miệng cười khì: “Huynh đúng là một tên ngốc tử.”
“Ui!” Vương Dật Phàm thấy Lâm Vũ không hiểu phong tình như vậy, than nhẹ một tiếng. Tâm tư của muội muội đối với Lâm Vũ, trong lòng hắn đã rõ ràng, xem ra phải tìm thời cơ chỉ điểm cho tên “ngốc tử” này.
Ba người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã tới tiền sảnh của Càn Khôn viện trong Huyền Thanh cung.
Tiền sảnh của Càn Khôn viện đã có mười tám người chờ, đều là thiếu niên đến tham gia khảo nghiệm hôm nay, trong mười tám người này có hai thiếu nữ, trạc tuổi Vương Chỉ Y, đều mặt mũi như hoa.
Chẳng bao lâu, chỉ thấy một người từ từ đến, là một mĩ phụ dung mạo đoan trang, ước chừng ba mươi mấy tuổi, phong tư lả lướt. Lâm Vũ đã từng thấy người này trong đại điển bái sư của Huyền Thanh cung, chính là viện trưởng Mai Lâm viện
Lý Nhược Mai đi tới trước mọi người nói: “Các vị thiếu hiệp đã có lễ, tại hạ là viện trưởng Mai Lâm viện Lý Nhược Mai, khảo nghiệm hôm nay là do bản nhân chủ trì.”
Mọi người vội vàng khom người hoàn lễ.
Lý Nhược Mai lại nói: “Khảo nghiệm hôm nay, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, chỉ dựa vào tâm chí và tu hành của mỗi người, mời các vị theo tôi.” Nói xong, đi về phía bên trong Huyền Thanh cung.
Mọi người cũng không nói gì, đi theo Lý Nhược Mai vào Huyền Thanh cung, qua khoảng nửa chung trà là tới nơi.
Trước mắt, trên cái đài hai tầng lan can bằng đá, một tòa đại điện màu hoàng kim đột ngột lơ lửng trên không, trên cái bảng màu xanh nước biển giữa hai tầng mái cong khắc bốn chữ lớn màu đỏ: “Trần Duyên ảo điện”.
Trong lòng Lâm Vũ lo lắng, thậm chí hoài nghi, sao lại là “ảo điện?”
Lý Nhược Mai nói: “Khảo nghiệm hôm nay, chỉ cần các vị trong thời gian một nén hương có thể xuyên qua điện này, là coi như qua cửa. Nếu trong thời gian một nén hương mà không qua được đại điện, coi như khảo nghiệm thất bại.”
Lâm Vũ quan sát đại điện từ bên ngoài, bên trong bất quá khoảng trên dưới mười trượng, sao lại cần tới thời gian một nén hương, bên trong tất có cơ quan ám khí, phải cẩn thận phòng bị mới được.
Lý Nhược Mai lại nói: “Để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, xin các vị từng người tiến vào theo thứ tự, chờ một người thông qua hoặc thất bại rồi, người sau mới được tiến vào. Ngoài ra, khi có người xuyên qua đại điện, những người khác đều không được lên tiếng hoặc dùng hình thức nào khác nhắc nhở hay quấy nhiễu người bị khảo nghiệm, nếu vi phạm sẽ bị xử là thất bại, các vị thiếu hiệp nghe rõ hết chưa?”
Mọi người đều gật đầu ra vẻ nghe rõ.
“Được rồi, bây giờ khảo nghiệm bắt đầu, ai vào trước?”
“Tôi vào trước!” Người lên tiếng không phải là ai khác, chính là Lâm Vũ.
“Vương đại ca, để người khác vào trước đi, cũng phải quan sát kĩ một lần trong đại điện có gì cổ quái.” Thấy Lâm Vũ muốn thử trước, Vương Chỉ Y vội vàng nhắc nhở.
“Chỉ Y muội muội, phàm chuyện rụt đầu rụt đuôi, nam nhân sao có thể làm, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, có gì phải sợ?” Giọng Lâm Vũ thập phần kiên định.
“Không sai, đó mới là cách làm của nam nhi, Lâm huynh nào phải vật trong ao, chút khảo nghiệm nhỏ này sao làm khó được huynh ấy, muội muội đừng lo, cứ nhìn huynh ấy qua cửa ải này thế nào đi, ta sẽ tiến vào thứ hai.” Vương Dật Phàm nói.
Vương Chỉ Y thấy ca ca thập phần tin tưởng Lâm Vũ, cũng không nói nhiều nữa, sợ ảnh hưởng tới lòng tự tôn của Lâm Vũ, tuy không nói gì nhưng trong lòng âm thầm lo lắng cho hắn.
“Tốt! Không hổ là nam nhi đại trượng phu!” Lý Nhược Mai hiển nhiên thập phần hân thưởng hai người Lâm Vũ và Vương Dật Phàm, đoán hai người này về sau sẽ có một thành tích bất phàm.
Mọi người thấy vậy, trong lòng không khỏi hơi xấu hổ, đều bội phục hai người Lâm Vũ.
“Tốt, khảo nghiệm bắt đầu, mời vị thiếu hiệp này tiến vào trong đại điện.” Lý Nhược Mai nói xong, liền bảo một nữ đệ tử lấy một cây hương đốt lên, cầm cây hương, tay ngọc buông xuống, cây hương đó rơi xuống, không ngờ lại cắm sâu vào nền đá xanh dưới chân
“Lợi hại!” Mọi người ở đó không ai không bội phục.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK