Lâm Vũ tịnh chưa rời khỏi Huyền Thanh cung, mà ở trong quảng trường chờ hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y. Ở giữa quảng trường, pho tượng Hoàng chân nhân bằng bạch ngọc vẫn kiêu ngạo đứng đón gió, bộ dạng tiên phong đạo cốt.
“Lâm thiếu hiệp, có nhớ tại hạ không?” Người nói là một thanh y thiếu niên, giữa lông mày rất có thần thái, hiển nhiên tu vi bất phàm. Lâm Vũ vừa nhìn, liền nhận ra người này chính là người ngày đó đưa ba người bọn hắn ra khỏi Ngọc Giám động phủ, Huyền Thanh cung Thủy Động viện Giang Hàn môn hạ La Thế Hoành.
Lâm Vũ cười nói: “A, thì ra là La thiếu hiệp, tại hạ Lâm Vũ đã từng gặp La sư huynh.”
La Thế Hoành nói: “Đừng khách khí, xem Lâm thiếu hiệp thong thả thế này, khảo nghiệm cửa thứ ba hôm nay hẳn đã dễ dàng qua cửa rồi.”
Lâm Vũ lại nói: “Không dám giấu sư huynh, khảo nghiệm hôm nay rất là cổ quái, đệ chỉ nhớ vừa tiến vào ảo điện, trước mắt liền tối đen, trong đầu trống rỗng, trong lúc ngẩn ngơ, lại khôi phục ánh sáng, giống như chỉ trong một sát na, nhưng khi đệ ra khỏi điện thì cây hương đã cháy hơn nửa. La sư huynh, huynh có biết duyên cớ không?”
La Thế Hoành nói: “Lâm thiếu hiệp, ngươi chưa vào môn phái của ta, tất nhiên là không biết chỗ áo diệu của Trần Duyên ảo điện. Trong ảo điện này có một pháp trận thần kì, là do chưởng môn hiện nhiệm Tiêu Chính lập ra. Một khi tiến vào điện này, sẽ khiến người ta sinh ra ảo tượng, nhớ lại những dĩ vãng trong trần thế. Nếu là người tâm chí không đủ kiên định, sẽ chìm sâu vào đó, không biết thời gian trôi qua, khó lòng tự thoát khỏi. Nhưng, một khi ra khỏi trận, liền sẽ mất đi kí ức vừa rồi.”
Lâm Vũ nghe lời thấy sợ, chẳng trách vừa rồi trong ảo điện đó phảng phất như chỉ một sát na, nhưng khi ra ngoài lại là thời gian nửa cây hương, trận pháp này thật là huyền diệu. Chỉ đáng tiếc, khi ra khỏi trận sẽ không cách nào nhớ lại chuyện vừa rồi, nếu không, rất có thể sẽ biết được một số manh mối có liên quan tới thân thế của mình.
Lúc này, Lâm Vũ âm thầm lo lắng cho anh em họ Vương, hai người này trải qua biến cố quá đau thương, nếu tâm chí không đủ kiên định, tất sẽ khó thông qua khảo nghiệm hôm nay. Đặc biệt là cô bé Vương Chỉ Y này, tính tình bình sinh đa sầu đa cảm, cửa ải khảo nghiệm này rất bất lợi với cô, như vầy phải làm sao mới được.
La Thế Hoành lại nói: “Lâm thiếu hiệp, tại hạ còn có việc cần, không tiện ở lâu, chúc huynh ngày mai thuận lợi thông qua cửa ải cuối cùng, trở thành môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, hai người chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn.”
Lâm Vũ nói: “Đa tạ La sư huynh, ngày sau sẽ cũng huynh ôn chuyện cũ.”
La Thế Hoành ra khỏi sơn môn, trong lòng nghi hoặc, Lâm Vũ này còn không phải là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, nhưng một ít linh khí trên người tán phát ra lại rất giống Huyền Thanh tâm pháp của bản phái. Hắn xông một hơi qua ba cửa, với tu vi của sư phụ và các vị sư bá làm sao không biết, vì sao không nói toạc ra, chuyện này có hơi kì quặc.
Lâm Vũ chờ đại khái ba cây hương, bóng dáng hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cuối cùng cũng rơi vào tầm mắt. Lâm Vũ rảo bước tiến lên, gấp gáp hỏi: “Vương huynh, Chỉ Y muội muội, có qua không?”
Không ngờ, Vương Dật Phàm cười khổ một tiếng, cúi đầu thở dài không nói, Vương Chỉ Y lại càng thần tình ảm đạm, lông mày nhíu chặt.
Lâm Vũ giật mình, hỏi gấp: “Chẳng lẽ hai người…” trong lòng một trận mất mác, nhớ lại mình và hai người gặp nhau trong tửu lâu, ba người đồng lòng dưới Cực Thiên Nhai, giúp đỡ nhau chống chọi trong Ngọc Giám động phủ, đêm qua đánh với ba ma nhân của Phệ huyết đường. có thể nói là đồng sinh cộng tử, chia sẻ hoạn nạn, dọc đường rất dễ dàng, bây giờ nếu chỉ một mình bái sư thành công, làm sao an tâm?
“Hì, anh, anh nhìn bộ dạng mất mác của Lâm đại ca kìa, rất thú vị đó.” Vương Chỉ Y cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười lên.
“Muội muội, đều tại muội nói phải trêu đùa Lâm Vũ một phen, hại huynh phải theo muội làm người xấu.” Vương Dật Phàm làm bộ chính đáng, khiến Vương Chỉ Y nũng nịu cười một trận.
“A! Hai người các ngươi lại dám trêu ta!” Lúc này, tuy Lâm Vũ bị hai người trêu đùa, nhưng không chỉ không giận, trái lại còn mừng rỡ không thôi, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nếu hai anh em họ Vương không qua được cửa này, sẽ không có cái “nhã hứng” trêu đùa hắn như thế, hai người nhất định là qua cửa thuận lợi, bèn mừng rỡ nói: “Tốt quá, ta biết tu vi hai người còn cao hơn ta, người ngu dốt như ta còn có thể qua cửa, hai người há có thể thất bại ở đây sao?”
Vương Dật Phàm thấy Lâm Vũ khiêm tốn như vậy, nói: “Lâm huynh đừng quá khiêm tốn, bề ngoài huynh tuy đôn hậu, nhưng đệ biết trong lòng huynh rất nhạy bén, là loại người đại trí nhược ngu.” Vương Dật Phàm ngừng lại rồi tiếp: “Ba ma nhân đêm qua đánh úp huynh, tuy huynh sớm biết nhưng lại lựa chọn một mình chạy đi, nhất định là sợ ma nhân tu vi quá cao, liên lụy hai huynh muội đệ. Còn có, thời gian huynh tu hành còn ngắn, nhưng tiến bộ thần tốc, đêm qua nếu không phải huynh đột nhiên thi triển tuyệt học đánh trọng thương phó đường chủ Phệ Huyết Đường, chỉ sợ đệ và muội muội hôm nay đã không đứng được ở đây.”
Mặt Lâm Vũ hơi đỏ, nói: “Đêm qua nếu không có hai người giúp đỡ, đệ nhất định không phải là đối thủ của ma nhân đó, bất quá, Băng Tâm Quyết của đệ lăng lệ như vậy, lại ra ngoài ý liệu của đệ.”
“Băng Tâm Quyết! Đạo pháp đêm qua huynh thi triển, lại là độc môn đạo pháp Băng Tâm Quyết của Huyền Thanh cung!” Vương Dật Phàm kinh hô một tiếng, hiển nhiên khó lòng tin nổi.
Lâm Vũ cũng giật mình, thì ra Băng Tâm Quyết này quả thật là của Huyền Thanh cung, vội hỏi: “Lâm huynh, huynh làm sao biết Băng Tâm Quyết là đạo pháp của Huyền Thanh cung?”
Vương Dật Phàm nói: “Băng Tâm Quyết là độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung, uy lực vô biên, ở tu chân giới cơ hồ không ai không biết. Nghe nói, pháp quyết này là do Huyền Thanh cung kiến phái tổ sư Hoàng chân nhân sáng tạo, trước giờ chỉ có các nhân vật cấp Trưởng lão, Viện trưởng trong Huyền Thanh cung mới có thể tu luyện, môn hạ đệ tử bình thường, nếu không phải thiên tư cực kì cao thì không có duyên tu học.”
Lâm Vũ nghĩ bụng: Mấy ngày nay mình nỗ lực tu hành qua cửa, chính là vì muốn tham gia làm môn hạ Huyền Thanh cung, không ngờ mình lại có duyên tu học độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung. Lâm Vũ lại nhớ tới Trương Tam Đạo, lão đạo đó nhìn mình từ nhỏ lớn lên, lại truyền thụ cho mình tu chân tâm pháp và Băng Tâm Quyết, đã tính là sư phụ của mình. Nếu Trương Tam Đạo là người của Huyền Thanh cung, vậy mình há chẳng phải sớm đã coi là đệ tử của Huyền Thanh cung rồi sao? Bất quá, Trương Tam Đạo đó thân phận thần bí, lai vô ảnh khứ vô tung, trước mắt lại không biết đã vân du tới đâu rồi.
Lâm Vũ bèn kể chuyện mình làm sao học được Băng Tâm Quyết cho hai người. Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cũng âm thầm khen lạ, những gì Lâm Vũ trải qua đúng là kì dị.
Ba người vừa đi vừa nói, đã đến dưới núi Huyền Thanh cung, Lâm Vũ mới nhớ lại, còn có chuyện không rõ, bèn hỏi: “Vương huynh, Chỉ Y muội muội, không biết vừa rồi hai người làm sao thông qua Trần Duyên ảo điện?”
Vương Chỉ Y dành nói trước: “Cái này còn không dễ, thổi sáo đi chứ!”
“Thổi sáo?” Lâm Vũ gãi đầu, rất không hiểu.
“Ha ha, anh của muội vừa rồi không phải có gương của huynh sao! Đã gọi là ảo điện, tất có liên quan tới ảo cảnh, lại thêm sau khi huynh qua cửa vẻ mặt ngơ ngác, muốn nói lại thôi, đối với sự huyền diệu của đại điện này càng đoán ra bảy tám phần. Tiên Âm địch của anh muội không chỉ có thể giúp người ta nhanh chóng khôi phục linh khí và tu vi, mà còn có công hiệu ổn định tâm thần, anh muội còn chưa vào điện, đã thổi Tiên Âm địch lên, làm sao có thể bị ảo cảnh quấy nhiễu được? Anh muội qua cửa xong, bèn đưa Tiên Âm địch cho muội, đơn giản như vậy.”
Lâm Vũ không khỏi cười khổ, hai huynh muội này đều thông minh, mình so với hai người đúng là một khúc gỗ. Bất quá, trong lòng Lâm Vũ còn có nghi vấn, hai người nhờ có Tiên Âm địch mới qua cửa, còn mình làm sao qua cửa nhỉ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK