• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói về Hà Hương khi tỉnh giấc mê, mở mắt thấy Nghĩa Hữu đứng bên giường, nhớ đến nỗi niềm tủi phận rưng rưng nước mắt, xây mặt vào vách mà than thầm rằng: “Ác phu ôi! Vì mi mà thân ta ra đến thế; ta dầu chẳng may gởi xương đất khách, ta cũng đành chín suối ngậm cười, cực nỗi Ái Nhơn còn thơ ngây, không ai bảo bọc.”

Than tới đây sực nhớ tới con, giọt lụy liền ngưng, vụt ngồi dậy kêu: “Ái Nhơn ôi, Nhơn hỡi!”

Kêu đôi ba lần chẳng thấy, cũng không nghe tiếng nghe tăm, Hà Hương vội vàng bước xuống giường, thương hại! Run bẩy bẩy chơn đi đà chẳng vững. Chơn bước lần tay vịn, miệng kêu réo mống chừng, hỏi: “Vậy chớ con tôi ở đâu, mà bặt tăm bặt tiếng.”

Nghĩa Hữu nghe hỏi, làm bộ lật đật bước đi khoăn khoái, kiếm dưới trên chẳng chỗ nào có, một chặp chạy vào nói với Hà Hương, Ái Nhơn đâu mất biệt.

Hà Hương lo sợ lòng đà khấp khởi, nghi nan dạ phút hãi hùng, mắt đượm ngưng trơ mắt nhìn chồng, chơn lập cập đưa chơn tìm trẻ. Dè đâu, sức yếu gối đi không thẳng, lực suy gượng chẳng vững mình, bước khỏi giường đà té ngửa té nghiêng, túng phải nằm một chỗ, kêu khóc lòng phiền không kể xiết!

Nghĩa Hữu làm bộ lăng xăng cah5y đi kiếm một hồi nữa rồi vào rơi lụy mà rằng: “Mẹ trẻ ôi! Không xong rồi đây! Ái Nhơn đâu mất biệt, e cho mắc việc rủi tay, đồ chơi còn sấp để mái ngoài, còn trẻ lại vắng hình vắng tiếng. Không sợ nỗi sa cầu té giếng, tôi lại e chơi dại nên đáy biển gởi thây, vậy thì để tôi mau mướn người ngừa đón đông tây, vớt cho đặng thi hài con trẻ,”

Hà Hương thấy Nghĩa Hữu đam trống kèn của Ái Nhơn chơi vào mà nói như vậy, khóc la không xiết kể, đau lòng như thể kim châm: “Trời đất ôi! Nỡ đoạn lìa mẫu tử tình thâm, làm cho thiếp gan bầm ruột héo. Đây chẳng phải con thiếp ngồi chơi lắt lẻo, nên trật tay mạng dĩ lâm ương, chắc có người lòng dạ phi thường, âm kế độc tầm phương hại trẻ.”

Người đâu bỗng bước vào làm lễ, mắt lườm lườm như thể hổ lang, cứ xăm xăm lướt tới mình chàng, quyết uống mật ăn gan rửa hận. Lúc cùng túng không phang tàng ẩn, Hữu thối lui xem hãn mới la: “ủa nầy thị Hoa đây mà!”

Hoa giận quyết chẳng tha loài ác: “ Nghĩa Hữu, nếu mi còn nhớ mặt, chuyện ngày xưa mi ắt chẳng quên, ta về đây oán trả ơn đền, cho mi biết hoàng thiên hữu nhãn. Mi đành hại ta cho tiệt mạng, trói ta trong hóc vắng một mình, may Tiều phu làm phước cứu sinh, mới về đặng mà tỏ tình oan khúc.

Mi thiệt là loài phản phúc, ăn của người chẳng nghĩ chút ơn. Mợ ôi! Nó là thằng sát hại Ái nhơn, cón chi nửa lời tiếng thiệt! Dung dưỡng chi thứ loài ác nghiệt, pháp tràng đành xử quyết cho rồi, xưa cốt cây, bẻ nhánh, lại giứt chồi, mong hại tuyệt nghĩ thôi quá dữ.”

Hương nghe Hoa giải bày tự sự, nguyện rửa hờn cho Ái tử thác oan, nàng hết lên một tiếng nghe vang, vụt chỗi dậy phân can thằng bất ngãi. Dè đâu bịnh nghèo còn chưa giải, nư giận lại tràn hông, bởi vậy nên nàng hét lớn, tay chơn lạnh tợ đồng, nằm thiếp thiếp đà không trông cứu chữa.

Thị Hoa oản chạy đi vầy lửa, đem vào hơ thửa chơn tay, hơ từ bụng dạ chí mặt mày, bóp từ vai tới vế. Tưởng đâu đà không kể, nào hay đâu coi thế diệu lần, đến chừng nàng định tỉnh tâm thần, tay chơn đều rủ riệt. Bịnh nàng càng thêm liệt, thị Hoa chi xiết ưu phiền, nỗi oán thù chưa tính đặng yên, bịnh chủ lại thêm nghèo ngặt.

Đạo làm tớ nỡ nào ngơ mắt, phải toan sống thác đền bồi, việc oán thù cất để có nơi, phú mặc trên trời dưới đất.

Nghĩa Hữu thấy Hà Hương bịnh ngặt, thị Hoa thì không nhắc cừu xưa, bởi vậy chàng thả luống sớm trưa, nào kể đến tình xưa nghĩa cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK