Bây giờ chúng ta tạm thời không nói đến chuyện tình trên Cửu Châu đại địa. Tuỳ ý phát triển, có dã tâm, có hận thù cừu oán, muốn báo thù thì cứ từ từ mà trả thù. Môn phái bị Bùi Tam tiêu diệt, đảng phái còn tàn dư cũng chậm rãi phát triển, tích góp lực lượng.
Chí cường cường giả Bùi Tam phá toái hư không rời đi, người trên Cửu Châu đại địa đã bíêt từ lâu. Nhưng mà, chí cường cường giả Đằng Thanh Sơn lại bị “Ông Trời” giết chết, điều này làm cho mọi người sống trên Cửu Châu đại đại đều kinh hoàng khủng hoảng.
“Ông trời! Trên thế giới này lại có thể có Ông Trời. Ông Trời so với chí cường cường giả còn mạnh mẽ hơn!”
Vừa mới bắt đầu, tin tức này truyền ra nhất thời khiến cho khủng hoảng, nhất là trong lòng của mỗi cái Động Hư cường giả đều tràn ngập hoang mang. Vô số năm qua, chí cường cường giả đều là tồn tạo vô địch trên Cửu Châu đại địa. Nhưng mà, chí cường cường giả dễ dàng xuất hiện như vậy sao? Chính vì thế, Động Hư cường giả mới là chúa tể của Cửu Châu!
Nhưng mà, lúc này lại có một Ông Trời còn cường đại hơn so với chí cường cường giả. Trên thế giới này thực sự có Ông Trời sao? Trước đây mọi người đều không tin, nhưng bây giờ thì tất cả mọi người tin. Nhất là những Hư Cảnh cường giả, Động Hư cường giả này càng tin tưởng, không nghi ngờ gì!
Áp lực! Áp lực vô tận đè trong lòng của những Hư cấp cường giả này.
Ở trong lòng bọn họ, không, phải nói là trong lòng mỗi người sinh hoạt trên Cửu Châu đại địa đều cho ra một cái kết luận: “Chí cường cường giả Đằng Thanh Sơn xúc phạm thiên uy cho nên đã bị Ông Trời giết chết!
Nếu như là một người bình thường, khi biết được Chí cường cường giả Đằng Thanh Sơn sau khi xúc phạm uy nghiêm của Ông trời thì bị giết chết, bọn họ sẽ làm thế nào? Rất hiển nhiên, bọn họ muốn làm chỉ có một: Ở trong nhà mình bày một cái bài vị của Ông Trời, mỗi ngày đứng lên cúng bái một chút để tránh khỏi việc mĩnh cũng đắc tội với Ông Trời, bị Ông Trời giáng tai nạn xuống…
Những cái này đều là người bình thường, bọn họ tin tưởng vào chuyện quỷ thần. Thế nhưng, đối với Tiên thiên, Hư Cảnh cường giả mà nói, những cái này ở trong mắt bọn họ đều là trò lừa trẻ con.
Nhất là Hư Cảnh cường giả, chính xác mà nói là Hư Cảnh đại thành cường giả cũng Động Hư cường giả. Sau khi Đằng Thanh Sơn bị hắc động thôn phệ, không ai dám phi hành ở bầu trời nữa. Cho dù có việc gấp như thế nào cùng là lấy tốc độ mà người thường nhìn không thấy, chạy vội trên mặt đất.
Bởi vì bọn họ cũng sợ hãi. Vạn nhất mình lại xúc phạm tới uy nghiêm của Ông Trời thì kết cục của mình cũng sẽ giống như Đằng Thanh Sơn!
Áp lực to lớn đè lên tất cả các Hư cấp cường giả. Bởi vì, có một con mắt ở trên trời đang nhìn xem bọn họ a!
Thiên Cung! Đây là một cái tồn tại đã thoát ly Cửu Châu, đặt ở nơi cách Cửu Châu chín nghìn chín trăm chín mươi chín mét, cách hư không cũng chỉ có một bước.
Cái gọi là hư không chính là phá vỡ không gian của Cửu Châu để ra ngoài thì gọi là hư không. Nói một cách khác, chính là thoát khỏi không gian của Cửu Châu thì là hư không. Động Hư cường giả có thể thoát ly phạm vi năm nghìn mét khỏi Cửu Châu. Nếu như vượt qua cái phạm vi này sẽ gặo phải lực lượng áp bức to lớn. Vượt quá sáu nghìn mét thì có thể làm cho thân thể của Động Hư cường giả biến dạng. Động Hư cường giả có thể không cần hô hấp trong thời gian dài, nhưng hắn có thể mãi không hô hấp sao?
Không được! Chỉ có chí cường cường giả có thể lấy không khí từ trong thế giới của chính mình, làm cho bản thân tồn tại trong hư không mà không chết đi. Cho nên, không có bất luận một Hư Cảnh cường giả nào chưa đạt được chí cường cảnh giới đã nghĩ rời khỏi Cửu Châu.
Mà lúc này, trên bầu trời Cửu Châu, ở nơi cách đó chín nghìn chín trăm chín mươi chín mét, một tòa cung điện màu trắng to lớn, thản nhiên lẳng lặng phiêu phù giữa không trung. Ở bên ngoài cung điện, giống như có một tầng năng lượng nhu hòa đem tòa cung điện cùng hư không bên ngoài cách ly, làm cho Cửu Châu đại điạ đang chuyển động cũng không có cách nào đem cung điện văng ra, càng ngăn cách lực lượng tương tác của hư không.
Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, Thiên Cung màu trắng nhìn qua đầy thánh khiết, thần thánh.
“Các vị, Thiên Vị Giả cho mời.” Một cái thanh âm mờ ảo của nữ tử xuất hiện. Thanh âm hơi rung động, từ Thiên Cung truyền tới.
Áo choàng màu trắng, giày màu trắng, bao tay trắng, tóc máu trắng, con ngươi màu trắng, làn da trắng nõn… Một nữ tử nhìn qua dường như hoàn mỹ đứng ở trước cánh cửa lớn màu trắng nhẹ giọng nói.
Thanh âm truyền lại giống như sóng nước gợn dập dờn lan ra.
“Ca!”
Từ trái qua phải, cánh cửa thứ hai mở ra, một lão đầu nhìn qua khoảng tám mươi tuổi từ bên trong đi ra. Một thân trường bào màu xám, trên trường bào còn vài miếng vá, tay nâng tiểu côn từ cửa lớn màu trắng đi ra.
Hai mắt của lão giả hõm xuống nhưng mắt vẫn như ánh điện.
Lão giả liếc liếc nữ tử dường như hoàn mỹ, trong mắt tràn ngập lãnh ý, căn bản không có nửa điểm nhu hòa. Ánh mắt của hắn không dừng lại trên mặt nữ tử quá nửa giây thời gian, nâng tiểu côn , đạp bộ hư không bước đi hướng về phía cung điện trên bầu trời.
"Ca! Ca! Ca! Ca! Ca!"
Ngày sau đó, tiếp theo cánh cửa thứ hai, cánh cửa thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám đồng thời mở ra. Sáu đạo thân ảnh phân biệt từ trong sáu cánh cửa phòng khác nhau đi ra.
Thứ ba cùng thứ tư phân biệt đều là lão đầu bảy tám mươi tuổi. Lão đầu đi đầu tiên là một thân áo xám, ngươi thứ hai là một thân áo xanh, vị thứ ba một thân áo vàng. Trong đó, lão giả áo vàng chính là một người đầu trọc, trong tay cầm một chuỗi phật châu to lớn.
Đồng dạng, hai gã lão giả này cũng giống hệt như lão giả đầu tiên, nhìn qua đều tinh thần thước diệu, cũng không nhìn nữ tử kia nửa con mắt, cùng như áo xám lão giả phiêu phù hướng tới cung điện ở chính giữa bầu trời.
Mà từ trong cánh cửa thứ năm đi tới lại là một nam tử trẻ tuổi một thân thanh y thắt lưng vàng. Mắt kiếm mày sao, mặt không biểu tình, ánh mắt băng lãnh không gì sánh được. Nếu như ai biết được Tần Lĩnh đại đế thống nhất Cửu Châu mà nói, như vậy hẳn có thể nhận ra nam tử trước mắt này, Hắn chính là một trong Tứ Đại Chí Cường cường giả mà Cửu Châu lưu truyền – Tần Lĩnh Đại Đế!
Ánh mắt băng lãnh của Tần Lĩnh đảo qua trên người ngân bạch nữ tử. Trên mặt ngân bạch nữ tử vẫn lộ ra cười nhạt, cũng không có vì ánh mắt lạnh như băng của Tần Lĩnh mà làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn ngân bạch nữ tử, trong ánh mắt băng lãnh của Tần Lĩnh hiện lên một tia cười nhạo, thân thể phiêu phù lên, hướng về phía bầu trời bay thẳng đi.
Trong cánh cửa thứ sáu còn lại là đi tới một trung niên nam tử một thân áo choàng trắng khoảng tầm bốn mươi tuổi. Trung niên nam tử này vóc người trung bình, tuy không tính là eo gấu lưng hổ nhưng cũng coi như cao to uy mãnh. Nhưng thân thể cao to uy mãnh của hắn dường như yếu đuối, tay phải đẩy cửa lớn thong thả đi ra. Tay trái thì cầm… một lọ rượu?
Đúng! Chính là rượu! Trong nháy mắt mùi rượi nồng nặc tràn đầy toàn bộ Thiên cung.
Trên mặt ngân bạch nữ tử vốn đang cười nhạt, tại lúc nhìn thấy người nọ xuất hiện. Lông mày không khỏi hơi nhíu, khuôn mặt nhăn đến cứng ngắc.
Người này, Đằng Thanh Sơn nhận thức, chính là Kiếm tiên – Lý Thái Bạch.
Truyện kể lại, năm đó Lý Thái Bạch nguyên nhân vì một chữ “Tình” mà trụy lạc, cả ngày say rượu. Sau khi say rượu thì làm càn phát tiết, tu luyện… Cuối cùng thành tựu chí cường chi vị. Lý Thái Bạch còn có xưng hào là thi tiên, tửu tiên.
Nhìn Lý Thái Bạch, ngân bạch nữ tử cau mày, dường như rất là phản cảm đối với một thân mùi rượu kia của hắn.
“Hừ, cái tên dối trá!” Nhìn ngân bạch nữ tử, Lý Thái Bạch giễu cợt một tiếng, thân thể lắc lư phiêu phù lên, thẳng nhập trời cao.
Trong cánh cửa thứ bảy, một cái thân ảnh màu hồng bập bềnh hiện lên, nhìn qua có chút hư ảo, rất không chân thật. Tuy nói rằng không thật, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại đúng là thật. Dường như thật lại dường như giả.
Áo choàng màu hỏa hồng, máu tóc màu hỏa hồng, đôi mắt cũng là màu hỏa hồng nhạt. Trang phục xinh đẹp, làn da trắng nõn có phần thẹn thùng ửng hồng. Nếu như một người bình thường nhìn thấy nữ tử này, tuyệt đối là sẽ bộc phát thú tính!
Nhưng mà, ngay tại lúc đi ra khỏi cánh cửa khí tức diễm lệ trên người nàng bỗng nhiên biến đổi, lạnh lùng liếc nhìn ngân bạch nữ tử. Không tỏ vẻ gì nhiều, thân thể hư ảo tiêu thất ở trước cửa lớn.
Ở cánh cửa thứ tám tiếp theo đó, một thân quần áo đen, hai mắt như bảo thạch màu đen, ở khí thế có thể không cường đại như mấy người trước, nhưng tựa như núi lửa. Nếu là bùng nổ thì tuyệt đối là cực kỳ cuồng bạo.
Thiên Thần Cung Bùi Tam.
Từ cánh cửa thứ tám đi tới không ai khác, chính là sau khi thành tựu chí cường chi vị liền phá toái hư không Bùi Tam. Nhưng mà, theo như lời của Vũ Hoàng, chí cường cường giả có Cửu Châu Đỉnh, cho dù có phá toái hư không thì cũng sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình. Mà Bùi Tam chính là như vậy! Đồng thời, lúc Bùi Tam từ trong hư không đi ra đã bị Thiên Vị Giả đưa vào trong thiên cung.
Khi đó Bùi Tam cũng giống như Đằng Thanh Sơn, Thiên Vị Giả giải thích cho Bùi Tam sự tồn tại của hắn, sự tồn tại của Cửu Châu đỉnh. Trải qua thời gian hơn nửa năm, Bùi Tam cũng đã rõ ràng được tất cả, đồng thời cũng thích ứng hoàn cảnh của Thiên cung cùng với việc rốt cuộc Thiên Vị Giả là sự tồn tại như thế nào.
Nhìn ngân bạch nữ tử trước mắt, trong lòng Bùi Tam thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Thiên Vị Giả? Vì sao lại quái lạ như vậy, dối trá, quá dỗi trá… Thảo nào Vũ Hoàng hắn sẽ…”
Đồng thời Bùi Tam cũng nghĩ đến, ngày hôm nay Thiên Vị Giả vì sao phải tìm gặp đám người bọn họ? Lẽ nào…! Nghĩ tới đây trong lòng Bùi Tam cả kinh. Không hề suy nghĩ nhiều, Bùi Tam một thân hắc y cũng đã phiêu phù lên, hướng Thiên cung bay tới.