Lúc này, trong Võ Các của Quy Nguyên Tông, trừ Thái thượng trưởng lão Gia Cát Nguyên Hồng ra còn có thêm một người. Người này, không phải ai khác, chính là chí cường giả mà Cửu Châu đều cho rằng đã chết -- Đằng Thanh Sơn.
Nhìn Đằng Thanh Sơn một thân áo choàng kim sắc, tóc kim sắc, Gia Cát Nguyên Hồng dường như bị đóng băng rồi, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trong mắt tràn đầy kinh hãi, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Tuy rằng Đằng Thanh Sơn trước mắt là tóc kim sắc, áo choàng kim sắc, nhưng hình dạng , thể hình của Đằng Thanh Sơn đều không thay đổi! Thấy Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng hắn làm sư phụ, căn bản không có hoài nghi Đằng Thanh Sơn trước mắt là giả.
Thế nhưng, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn là có chút không thể tin, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình lại có thể còn sống, nhưng lại rõ ràng đứng ở trước mặt mình!
"Ngươi. . . Là Thanh Sơn sao?" Nhìn Đằng Thanh Sơn, thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng run rẩy hỏi.
Đối mặt với vấn đề của Gia Cát Nguyên Hồng , Đằng Thanh Sơn làm ra câu trả lời.
"Bang bang!"
Thanh âm hai gối quỳ xuống đất vang lên, Đằng Thanh Sơn hướng Gia Cát Nguyên Hồng trước mặt mà quỳ, mạnh mẽ dập đầu ba cái nói: "Đồ nhi Đằng Thanh Sơn của ngài đã trở về!"
"Ngươi. . . Ngươi thật sự là Thanh Sơn? !" Nhìn Đằng Thanh Sơn quỳ gối trước mặt của mình, thân thể Gia Cát Nguyên Hồng mạnh mẽ run lên.
Sau một khắc, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đã đi tới trước mặt Đằng Thanh Sơn, hai tay nắm chặt hai vai Đằng Thanh Sơn, đưa hắn đỡ lên. Nhìn hình dạng của Đằng Thanh Sơn, trong lòng xác định, người trước mắt i này thật sự là đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình!
"Sư phụ, không cần hỏi con cái gì, bởi vì một ít vấn đề con trả lời không tốt. Người chỉ cần biết rằng con không chết, sau đó cũng sẽ không rời khỏi là đủ rồi. Mà bây giờ, xin ngài đem tất cả chuyện phát sinh trong mười lăm năm qua nói cho con biết đi." Không đợi Gia Cát Nguyên Hồng nói, Đằng Thanh Sơn cũng đã mở miệng nói.
"Hảo hảo hảo." Nghe được Đằng Thanh Sơn nói, Gia Cát Nguyên Hồng tựa hồ biết cái gì đó, không hỏi, mà là kích động mang theo Đằng Thanh Sơn đi tới một bên ngồi xuống, kể lại tất cả chuyện trong mười lăm năm này.
Cứ như vậy, Gia Cát Nguyên Hồng nói gần ba canh giờ, đem tất cả trong mười lăm năm qua đều báo cho Đằng Thanh Sơn biết. Đồng thời, cũng đem chuyện Vũ Phong khiêu chiến mình nói ra.
Đương nhiên, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đem việc đám người Lý Quân tại Quy Nguyên Tông sinh sống rất tốt nói cho Đằng Thanh Sơn.
Sau khi Gia Cát Nguyên Hồng đem chuyện mười lăm năm này nói xong, Đằng Thanh Sơn lâm vào trong trầm tư một chút. Tiếp đó, Đằng Thanh Sơn khẽ thở dài một cái nói: "Sư phụ, ngày mai ngươi đi phó hội đi."
Đằng Thanh Sơn không nói thêm cái gì, cũng chỉ nói đơn giản nói một câu như thế , cũng không giải thích một chút cái gì.
Thế nhưng, sau khi Đằng Thanh Sơn nói những lời này đi ra, trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng vốn ôm lấy quyết tử chi tâm trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt trái lại hưng phấn mà nói: "Hảo!"
Ở trong lòng Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng nói chính là chân lý, không cần đi ngờ vực vô căn cứ. Mà lúc này cũng đồng dạng, Đằng Thanh Sơn nói tại trong lòng của Gia Cát Nguyên Hồng chính là chân lý, chính là lòng tin, chính là thực lực!
Chỉ cần một câu "Sư phụ, ngày mai ngài đi phó hội đi", Gia Cát Nguyên Hồng biết, đồ đệ Đằng Thanh Sơn của mình sẽ có hành động. Lúc này Gia Cát Nguyên Hồng là có thể nghĩ đến, kế tiếp Vũ Hoàng Môn cùng với Doanh thị gia tộc sẽ có loại kết quả gì!
----
Ngày kế, đây là một ngày mưa dầm kéo dài . Chỉ cần xem cái khí trời này đã biết, đây là một ngày khiến cho tâm tình của kẻ khác khó chịu . Đồng thời, cũng đang là một ngày như thế, tai nạn của Vũ Hoàng Môn lại phủ xuống. . .
Tin tức từ Đại Duyên Sơn từ hôm qua ngay lập tức truyền lại, nhưng mà , một buổi tối có thể đem tin tức này truyền được bao xa? Vũ Hoàng Môn cách Đại Duyên Sơn tới mấy ngàn dặm. Hai gã Tiên Thiên cường giả có thể ở trong một buổi tối chạy hơn ngàn dặm sao? Càng đừng nói hai người đều thụ thương! Cho nên, Vũ Phong của Vũ Hoàng Môn căn bản không thể biết được tin tức từ Đại Duyên Sơn.
Mà lúc này, Vũ Phong đã đi tới Bạch Mã Hồ từ lâu, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn phía dưới người ta tấp nập. Trên mặt mang theo dáng tươi cười, tựa hồ tất cả chiến đấu ngày hôm nay đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Đích xác, nếu như chỉ là Gia Cát Nguyên Hồng của Quy Nguyên Tông, Vũ Phong tiện tay cũng có thể giết chết. Nhưng mà , ngày hôm nay tới còn không chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng!
"Đang bay tại không trung chính là Hư Cảnh cường giả Vũ Phong của Vũ Hoàng Môn sao?"
"Hình như là thế, mấy năm này , Vũ Hoàng Môn chính là hắn đem Quy Nguyên Tông áp bách thành cái dạng này. Rất rõ ràng, Vũ Phong mạnh hơn Gia Cát Nguyên Hồng của Quy Nguyên Tông nhiều, ngày hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng rất có khả năng phải thảm chết ở chỗ này!"
"Ai, có thể sao!"
Ở trong lòng một ít võ giả đều rõ ràng Vũ Hoàng Môn cường đại, đồng thời cũng biết năm đó Quy Nguyên Tông nếu không có Đằng Thanh Sơn, căn bản không thể cường đại tới bực này giống như hôm nay. Mà sau khi Đằng Thanh Sơn "chết", Quy Nguyên Tông bắt đầu đi hướng diệt vong.
Ở trong lòng võ giả lý giải tình huống của ngày hôm nay, đều rõ ràng, tại sau trận chiến đấu này , Quy Nguyên Tông sẽ bị Vũ Hoàng Môn hoàn toàn nuốt hết!
Hôm nay chiến đấu là ở Bạch Mã Hồ , năm đó trận chiến của Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cũng là tại Bạch Mã Hồ . Nhưng mà, chiến đấu của hôm nay cũng không thể cùng trận chiến của Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam năm đó so sánh được.
Rất nhiều người cho rằng, Vũ Phong là ở học theo Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn năm đó, trong lòng không khỏi âm thầm chửi Vũ Phong: dối trá ( DG : phải nói là đú =.=)!
Năm đó, người tới quan sát Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn quyết đấu căn bản là hằng ha xa số, Hư Cảnh cường giả tới còn hơn mười mấy vị. Mà hôm nay, ngay cả một gã Hư Cảnh cường giả cũng không thèm tới. Phía dưới tuy nói người ta tấp nập, nhưng đều là một ít người thường cùng một ít võ giả mà thôi.
Về phần Hư Cảnh cường giả không đến, đó là bởi vì bọn họ đối với trận chiến đấu này căn bản không có bất luận cái hứng thú gì. Nhìn cũng không có tác dụng, thậm chí còn lãng phí thời gian của bọn họ. Có điều là, đối với chuyện đó, Vũ Phong cũng không có mất hứng, vẫn là cố làm ra vẻ ở chỗ này chờ đợi Gia Cát Nguyên Hồng đến.
Rất nhanh, đã đến giờ Vũ Phong cùng Gia Cát Nguyên Hồng ước chiến.
Cùng lúc đó của, Gia Cát Nguyên Hồng một thân bạch y đi tới Bạch Mã Hồ . Đồng thời tới có người nhà của Đằng Thanh Sơn, thê tử Lý Quân, nữ nhi Hồng Vũ cùng nhi tử Hồng Sương đều ở trong đó, càng có hơn ngàn binh sĩ Hắc Giáp Quân cùng đi.
Gia Cát Nguyên Hồng đến trong nháy mắt khiến cho mọi người chủ ý, tất cả người xem đều tránh ra đường .
"Xem kìa , lão giả kia chính là Gia Cát Nguyên Hồng!"
Thấy Gia Cát Nguyên Hồng, tất cả mọi người vây xem mở miệng nghị luận .
"Xem ra Gia Cát Nguyên Hồng già đi không ít a!" Trong đó, một ít Tiên Thiên Tiên Thiên cường giả tựa hồ quen biết Gia Cát Nguyên Hồng đều lắc đầu thở dài , tựa hồ đối với trận đấu hôm nay đều sớm đã có định luận.
"Nga?" Nhận thấy được Gia Cát Nguyên Hồng đến, trong mắt Vũ Phong phiêu phù ở trên bầu trời mang theo một tia khinh thường, vốn phiêu phù ở giữa không trung, hắn chậm rãi hạ xuống, thân thể đáp xuống cách mặt hồ Bạch Mã Hồ chỉ có khoảng một thước liền ngừng lại.
Nhìn đầu sợi trắng sợ đen của Gia Cát Nguyên Hồng, trong lòng Vũ Phong cười khẽ: "Quên đi quên đi, Quy Nguyên Tông không có Đằng Thanh Sơn đã rất thảm hại, hôm nay chiến đấu ngay trên hồ đi. Ngày hôm nay, họ Gia Cát có thể quyết tâm tới gặp, coi như là một gã cường giả, ta đây liền cho Gia Cát Nguyên Hồng vài phần tình cảm, làm cho hắn chết không oan uổng vậy ."
Gia Cát Nguyên Hồng mới chỉ khống chế bảy thành thiên địa lực lượng, chưa có đại thành, căn bản không có năng lực phi hành. Nếu như Vũ Phong tại trên bầu trời phi hành đánh chết Gia Cát Nguyên Hồng, ưu thế chiếm nhiều lắm, Gia Cát Nguyên Hồng căn bản không công kích được Vũ Phong. Công kích? Hư Cảnh chống lại Động Hư có năng lực phản kích sao?
Thế nhưng, hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng nhìn qua tinh quang toả ra, cũng không có u buồn như sắp chết. Cảm giác được trạng thái của Gia Cát Nguyên Hồng, Vũ Phong trong lòng hiếu kỳ, trong lòng tự hỏi, ngày hôm nay Gia Cát Nguyên Hồng đáng lẽ là không phải trạng thái như thế mới đúng chứ? Chẳng lẽ hắn muốn chết?
"Phụ thân!"
Nhìn bóng lưng của Gia Cát Nguyên Hồng , một gã nam tử trung niên cũng mặc bạch sắc áo choàng như hắn, trong mắt mang theo sự lo lắng cùng sợ hãi vô cùng nói: "Phụ thân, ngài lần này. . ."
Không để cho tên nam tử nói ra miệng, Gia Cát Nguyên Hồng phất tay chặn nói: "Yên tâm, ta sẽ không chết, Vũ Phong không giết được ta."
Nghe được Gia Cát Nguyên Hồng nói, trung niên nam tử kia hơi ngừng lại, trong mắt tràn ngập kinh nghi. Tuy rằng trung niên nam tử có chút không thể tin được lời phụ thân mình nói, nhưng hắn lại không có thêm bất luận lời dư thừa gì nữa.
Mà trung niên nam tử gọi Gia Cát Nguyên Hồng là phụ thân này, chính là muội phu của Đằng Thanh Sơn -- Gia Cát Vân.
Đồng dạng, tại phía sau Gia Cát Nguyên Hồng , trong mắt một thân lục sắc áo choàng Lý Quân, Hắc sắc áo choàng Hồng Vũ , hồng sắc trang phục Hồng Sương mang theo oán hận vô cùng nhìn chằm chằm Vũ Phong phiêu phù ở trên Bạch Mã Hồ. Tiếp đó là ba gã đồ đệ của Đằng Thanh Sơn, Dương Đông, Đằng Thú, Tiết Tân, cha mẹ của Đằng Thanh Sơn .v.v., đám hán tử Đằng gia trang cùng Đằng Thanh Sơn có quan ẹệ họ hàng đều tới. Trong đó, còn có một ít tiểu hài tử. . .
"Xuy xuy!"
Gia Cát Nguyên Hồng không giải thích cái gì, trên người tản mát ra năng lượng khổng lồ , kéo thân thể hướng trên Bạch Mã Hồ đạp đi.
Hai chân Gia Cát Nguyên Hồng đạp tại trên Bạch Mã Hồ, giày lún xuống hồ nước một chút, nhưng thân thể của Gia Cát Nguyên Hồng không có chìm xuống. Thân là Hư Cảnh cường giả, đều có thể dùng năng lượng bản thân đem trọng lượng của thân thể phân tán vào vật thể dưới chân. Cho nên, Gia Cát Nguyên Hồng sẽ không chìm vào trong hồ nước.
"Gia Cát Nguyên Hồng." Nhìn Gia Cát Nguyên Hồng, trên mặt Vũ Phong phiêu phù ở trên không mang theo một tia ngạo nghễ mỉm cười.
Đám cường giả của Cửu Châu đều bị Bùi Tam hủy diệt, yêu thú cường đại cũng không hiện ra, Hỏa Phượng lại càng không . Không có Đằng Thanh Sơn tồn tại, tại trên Cửu Châu này, hắn Vũ Phong có thể nói là cường giả tối đỉnh.
Đối mặt Gia Cát Nguyên Hồng, trên mặt Vũ Phong thoải mái như vậy, coi như giết chết Gia Cát Nguyên Hồng rất dễ, có trăm phần trăm tin tưởng. Có thể, ở hôm qua đích thật là như vậy. Nhưng mà , biến hóa của hôm nay Vũ Phong lại không thể chịu nổi.
"Vũ Phong." Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dáng tươi cười của Vũ Phong, Gia Cát Nguyên Hồng trên mặt nguyên bản có chút trầm trọng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười , ánh mắt từ trên người của Vũ Phong dời đi, hướng tới đạo kim sắc thân ảnh đạo kim sắc ở ngoài Bạch Mã Hồ một cây số nhìn lại.
"Xem kìa, đó là ai? Làm sao lại đứng ở trên Bạch Mã Hồ? !"
Đột nhiên, người vây xem tựa hồ đều đã nhận ra đạo kim sắc thân ảnh này, ánh mắt mọi người đều nhất tề dời đi. Đồng dạng, đám người Lý Quân cũng nhìn lại.
Thấy đạo kim sắc thân ảnh kia, trong mắt Lý Quân, Hồng Vũ, Hồng Sương, ba sư huynh đệ Dương Đông đều lộ ra biểu tình kinh hãi.