"Cái bí mật kinh người gì ?" Đằng Thanh Sơn lên tiếng , trong mắt toát ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi .
Vũ Hoàng còn trên đời, Thiên Vị Giả, Cửu Châu Đỉnh không phải Vũ Hoàng chế tạo! Tất cả theo lời Vũ Hoàng, mỗi một việc, mỗi một câu nói đều làm Đằng Thanh Sơn phải kinh hãi!
Cửu Châu này rốt cuộc là tồn tại ra sao? ! Cửu Châu Đỉnh rốt cuộc từ đâu mà đến? Mà lại tồn tại cái bí mật gì? ! Đằng Thanh Sơn trong lòng khiếp sợ , một bộ dánh không thể chờ đợi được nhìn Vũ Hoàng.
Đằng Thanh Sơn từ trước tới nay có thể nói phải là thân kinh bách chiến, kinh qua khó khăn sinh tử, kỳ ngộ vô số, cuối cùng thành tựu chí tôn . Đương nhiên, còn có cố gắng cùng thiên phú của Đằng Thanh Sơn, làm cho hắn trở thành cường giả nhất đương thời.
Tại trong đời Đằng Thanh Sơn, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đều là tràn ngập một cỗ tình cảm mãnh liệt. Huyết Sát! Mà sau khi Đằng Thanh Sơn trở thành chí tôn cường giả, sau đó Bùi Tam phá toái hư không đi rồi, trong lòng Đằng Thanh Sơn đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, loại cảm giác này khiến Đằng Thanh Sơn không thoải mái, rất không thoải mái.
Đằng Thanh Sơn hắn lại có thể... hư không rồi!
Đúng, chính là hư không rồi, loại cảm giác này khiến Đằng Thanh Sơn rất khó chịu, cực độ khó chịu! Cho nên, Đằng Thanh Sơn khi không có việc gì chỉ có thể đánh quyền pháp mình sáng chế ra, tin tưởng muốn cải tiến. Song, cho dù quyền pháp này cải tiến đến bộ dáng như thế nào, trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn là hư không ...
Trước kia, Đằng Thanh Sơn không có lúc nào là không phải trải qua nguy hiểm, trong tu luyện, hướng phía cảnh giới cao hơn mà đột phá, có mục tiêu, có khát vọng mãnh liệt! Song, sau khi Đằng Thanh Sơn thành tựu chí tôn, có thể nói, cuộc đời của hắn thoáng cái đã không có mục tiêu rồi, cả ngày trở nên không có việc gì. Phải biết rằng, cuộc sống bây giờ của Đằng Thanh Sơn mới qua một phần mười!
Bốn trăm tuổi, Đằng Thanh Sơn ít nhất tại thế giới này sống quá bốn trăm tuổi tại Cửu Châu đại địa mới có thể có dũng khí rời đi. Bốn mươi cùng bốn trăm là cái khác nhau như nào? Cho dù Đằng Thanh Sơn không phải chí tôn cường giả, mà là một người bình thường, sống được tới tám mươi tuổi, bốn mươi tuổi cũng chỉ là một nửa mà thôi, chính là thời kỳ trung niên của một người, thời kỳ hoàng kim.
Ở thời kỳ hoàng kim mà một người lại mất đi mục tiêu sẽ là cái hậu quả gì? Tự nhiên chính là hư không!
Song, sau khi thanh âm mờ ảo kia , cũng chính là thanh âm của Vũ Hoàng vang lên trong đầu của Đằng Thanh Sơn, hư không vốn có trong lòng Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt được càn quét sạch. Nhưng là, Đằng Thanh Sơn không có đi tìm chủ nhân của cái thanh âm này. Bởi vì hắn sợ, Đằng Thanh Sơn biết chủ nhân của cái thanh âm này tuyệt đối rất mạnh, đã ở trên chí tôn cường giả, nếu như mình tìm tới cửa thì sẽ là hậu quả gì?
Đằng Thanh Sơn không sợ cùng đối phương đánh một trận, nhưng hắn sợ bị sau khi nhìn thấy người này cuộc sống của chính mình sẽ sinh ra thay đổi kịch liệt, phải rời bỏ thân nhân! Nhưng cuối cùng, Đằng Thanh Sơn vẫn là không nhịn được, phát hiện ra chủ nhân của thanh âm này, cũng chính là đích Vũ Hoàng trước mắt !
Giờ phút này Đằng Thanh Sơn biết, cuộc sống của chính mình sắp bị thay đổi, hơn nữa sẽ đánh vỡ yên lặng trong cuộc sống bây giờ của mình, thậm chí Đằng Thanh Sơn phỏng đoán đến chính mình có khả năng rất nhanh phải rời đi thế giới này, rời xa cha mẹ, thê tử, hài tử. Đằng Thanh Sơn rất muốn thông qua Vũ Hoàng hỏi điều đó, nhưng mỗi khi nghĩ muốn thì lại ngăn lại chính mình hỏi, nhưng miệng lại không thể khống chế hỏi ra được đáp án mà trong lòng khát vọng có được .
"Đằng Thanh Sơn, ta biết ngươi không cam lòng tầm thường, không thích cuộc sống bình tĩnh bây giờ . Đối với người như chúng ta mà nói, Cửu Châu đại địa đã không có bất cứ thứ gì đáng giá cho chúng ta lưu luyến rồi. Có lẽ Đằng Thanh Sơn người còn có thể lưu luyến người nhà của mình, thân nhân, không nỡ rời xa bọn họ. Đích xác, ngươi mới sống chưa đủ bốn mươi tuổi mà thôi. Nhưng là chúng ta? Chúng ta đều là người mấy ngàn tuổi, oh không, có lẽ người bình thường sẽ nghĩ chúng ta là quái vật. Đúng rồi, chính là quái vật!" Vũ Hoàng mang theo vài tia tự giễu tươi cười trên mặt nhìn Đằng Thanh Sơn trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, tiếp tục nói: "Thế giới này đã không có bất cứ thứ gì để lưu luyến, thân nhân cũng chết sạch, mà hậu đại huyết mạch của ta... Ha ha, vậy còn có thể là huyết mạch của ta sao? Trên người bọn họ chảy máu của ta? Cũng mấy ngàn năm rồi, huyết mạch chính thống sớm đã không còn, cái gì Vũ Hoàng Môn, cũng chỉ là một cái cờ hiệu có tên ta mà thôi."
Nói tới đây, sắc mặt Vũ Hoàng có chút nghiên túc nhìn Đằng Thanh Sơn nói: "Ngươi cũng đồng dạng sẽ như thế! Ta nói đúng hay không đúng?"
Nghe Vũ Hoàng nói, Đằng Thanh Sơn lâm vào trầm tư.
"Hô" Một lúc lâu, Đằng Thanh Sơn ngồi thẳng ra, thở một hơi thật dài, thần sắc sầu tư vốn có trong mắt biến mất, trái lại là một mảnh thanh minh, nhìn Vũ Hoàng thản nhiên nói: "Đích xác, theo lời ngươi hết thảy cũng là tâm lý của ta , ta là không cam lòng trải qua cuộc sống như thế. Nhưng là, cho dù cuối cùng có một ngày ta phải rời khỏi nơi này, thì cũng không phải bây giờ, ít nhất ta phải chờ tới khi thân nhân của ta cũng rời đi thế giới này ta mới có thể rời đi."
Đằng Thanh Sơn nói xong rất lãnh đạm, nhưng lời của hắn nhưng lại khiến cho Vũ Hoàng nhíu mày.
Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, một cỗ up áp như có như không từ trên người Vũ Hoàng phát ra, hướng Đằng Thanh Sơn bức bách đi tới.
"Hừ" Đằng Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng, trên người đồng dạng tản mát ra up áp mạnh mẽ, hai cỗ uy áp chạm vào nhau, trong không khí nhất thời phát ra tiếng ba bag, biên nham thạch thật lớn kia nhất thời nổ mạnh quay cuồng lên.
"Ha ha, hảo, tốt!" Đột nhiên, Vũ Hoàng ngẩng đầu cười lớn một tiếng, trong nháy mắt thu hồi up áp của chính mình cười to nói: "Đằng Thanh Sơn, ngươi nói không sai, cho dù là cuộc sống không thú vị như vậy cũng sẽ đợi sau khi thân nhân của mình ra đi mới rời đi, tốt lắm! Người đều cũng có chuyện , coi như là súc sinh cũng là có cảm tình, làm một người chúng ta không thể quên nguồn gốc. Có lẽ, tại trước mắt người bình thường chúng ta so được với thần rồi, nhưng là chúng ta cũng không phải thần, mà là người! Năm đó ta cũng như thế, cho dù chờ đợi đám thân nhân chết đi ta cũng không muốn rời đi. Song, thế giới Cửu Châu lại muốn đuổi ta đi rồi. Cuối cùng, ta gặp Thiên Vị Giả, đem phong ấn của Cửu Châu Đỉnh trên người ta giải khai, làm cho ta có thể vĩnh viễn đứng ở trong Cửu Châu thế giới."
Nhìn Đằng Thanh Sơn, trên mặt Vũ Hoàng tươi cười vô hạn nói: "Nếu như ngươi là một người không có thân tình, như vậy Vũ Hoàng hôm nay căn bản sẽ không cùng ngươi nói nhiều lời như vậy ."
"Hô!"
Nhìn bộ dáng của Vũ Hoàng, trong lòng Đằng Thanh Sơn có chút thở phào nhẹ nhõm. Hồi tưởng lại một màn Vũ Hoàng phát tác mới vừa rồi kia, Đằng Thanh Sơn tự hỏi: nếu như Vũ Hoàng động lên thì ta có thể thừa nhận mấy chiêu? Một chiêu? Hai chiêu? Hay là ba chiêu?
Đằng Thanh Sơn trong lòng cười khổ, mới vừa rồi Vũ Hoàng trong nháy mắt phát ra uy áp kinh người ra sao chứ, nếu không phải Vũ Hoàng trong nháy mắt thu hồi lại uy áp, Đằng Thanh Sơn đã sớm bị đánh bay ra ngoài!
"Tốt lắm, lão Vũ ta đã lâu chưa nói qua nhiều lời như thế rồi, hôm nay ta nhân tiện cùng tiểu tử ngươi nhiều lời một chút." Vũ Hoàng cười nói, nhìn Đằng Thanh Sơn trên trán toát ra một chút mồ hôi, nói: "Không cần khẩn trương như thế, ta Vũ Hoàng không có như vậy tên Tần Lĩnh kia, cũng không có việc gì nữa. Ừm, sau này ngươi cũng gọi ta lão Vũ là được, bọn họ đều là gọi ta như vậy, ngươi là người ít nhất tuổi nhất trong chín người chúng ta, coi như là Bùi Tam cũng lớn hơn so với ngươi mấy trăm tuổi, sau này ta gọi ngươi Cửu đệ ."
Vũ Hoàng nói lời này ra khỏi miệng, Đằng Thanh Sơn vốn còn đang trong kinh hoảng sắc mặt đột nhiên biến đổi, một bộ dáng khiếp sợ nhìn Vũ Hoàng, thất kinh hỏi: "Vũ... Lão vũ, ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Bùi Tam? Hắn không phải phá toái hư không đi đến..."
Không đợi Đằng Thanh Sơn hỏi hết vấn đề , Vũ Hoàng nhân tiện phất phất tay cắt đứt nói: "Ngươi muốn hỏi tiểu tử Bùi Tam kia không phải phá toái hư không đi rồi sao? Tại sao ta còn nhắc tới hắn? Hơn nữa nghe lời của ta thì hắn hẳn là còn đang ở Cửu Châu như vậy?"
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên gật đầu.
Vũ Hoàng cười cười nói: "Đó chính là bí mật thứ nhất của Cửu Châu Đỉnh. "
"Bí mật thứ nhất? !" Vừa nghe đến bí mật của Cửu Châu Đỉnh, Đằng Thanh Sơn liền lập tức hứng thú.
Sắc mặt Vũ Hoàng có chút nghiêm túc, đối với Đằng Thanh Sơn vươn ra hai đầu ngón tay nói: "Cửu Châu Đỉnh có hai đại bí mật, thứ nhất: chí tôn cường giả có được Cửu Châu Đỉnh cho dù phá toái hư không vẫn là có thể trở lại Cửu Châu."
Nghe được Vũ Hoàng nói, Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Đây chẳng phải là nói Bùi Tam lão ca bây giờ vẫn còn ở Cửu Châu?"
"Có thể nói như vậy." Vũ Hoàng gật đầu nói: "Chỉ bất quá bây giờ Bùi Tam không thể ra trước mặt thế nhân nữa, dù sao hắn đã phá không rồi."
"Vậy hắn bây giờ ở đâu?" Đằng Thanh Sơn truy vấn.
"Ổ chỗ của Thiên Vị Giả ." Không đợi Đằng Thanh Sơn nói cái gì, Vũ Hoàng tiếp tục nói: "Tốt lắm, chuyện Bùi Tam để ta nói cho ngươi biết, tiếp theo đó là đại bí mật thứ hai của Cửu Châu Đỉnh."
Nghe được bí mật thứ hai, Đằng Thanh Sơn lập tức ngậm miệng, trong mắt lóe ra ánh mắt mong chờ nhìn Vũ Hoàng.
"Thứ hai." Nói tới đây, Vũ Hoàng hít một hơi thật sâu chăm chú nhìn Đằng Thanh Sơn nói: "Đây là bí mật lớn nhất của Cửu Châu Đỉnh, đó chính là khi làm cho chín người có được Cửu Châu Đỉnh tề tụ cùng một chỗ, hơn nữa chín người này đều phải là cấp chí tôn trở lên, Thiên Vị Giả sẽ phóng thích năng lực của hắn khống chế Cửu Châu Đỉnh hình thành Cửu Đỉnh Luân Hồi, truyền tống chúng ta đi đến một cái thế giới tràn ngập sắc thái thần kỳ, cái thế giới kia gọi là ….Cửu Đỉnh Giới!"
"Cửu Đỉnh Giới!" Đằng Thanh Sơn kêu lên.