Mọi người không thể tưởng được này tên đạo tặc còn có đồng lõa. Hơn nữa Hạ Lan Băng liếc mắt một cái liền hiểu rõ ngọn ngành. Đám đông vây xem thập phần kinh ngạc cùng tán thưởng, sôi nổi thấp giọng bàn luận.
Hạ Lan Băng sai bưng tới một chậu nước lạnh, hất vào mặt tên tiểu tử kia. Một lát sau, tên đạo tặc tỉnh lại, thấp giọng rên rỉ.
Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi có khai nhận tội không?"
"Tiểu nhân khai!" Tên đạo tặc ủ rũ nói, "Tiểu nhân ở cửa tiền trang thấy chưởng quầy của tửu lâu lấy ba mươi lượng bạc, liền đi theo sau hắn vào tận tửu lâu, thấy hắn đặt ở trong tủ quầy tiền. Tiểu nhân liền tìm hai người hỗ trợ ở bên ngoài đánh nhau, làm cho chưởng quầy ly khai quầy tiền. Tiểu nhân mượn cơ hội tiến đến trộm bạc. Tuy nhiên chưởng quầy lại phát hiện đúng lúc, bảo hỏa kế chặn cửa, làm cho tiểu nhân không kịp đi. Tiểu nhân đành phải lặng lẽ dùng chủy thủ ghim trát túi bạc ở dưới mặt bàn, không nghĩ tới vẫn là chạy không khỏi ánh mắt của sư gia . . ."
Hạ Lan Băng nói : "Bắt được ngươi vốn không phải bổn sư gia, mà là vị thầy bói này." Hạ Lan Băng xoay người đi đến trước mặt Tư Đồ Sách , chắp tay nói: "Tiên sinh thật có bản lĩnh phá án cao minh . Bội phục bội phục!"
"Hạ sư gia lại khách khí rồi." Tư Đồ Sách cũng chắp tay đáp lễ.
Hạ Lan Băng gỡ xuống túi tiền bên hông xuống, đổ ra một ít thỏi bạc: "Lần đánh cuộc này ta thua. Đây là bốn lượng bạc tiền thua cuộc."
Tư Đồ Sách lắc đầu nói: "Ta cũng không phải vì tiền."
"Vậy sao? Hay là tiên sinh có mục đích khác?"
"Không sai." Tư Đồ Sách nói : "Tại hạ vốn chán ghét giang hồ phiêu bạt, cũng muốn đền đáp ơn triều đình. Nếu kỹ năng phá án của tại hạ lọt được vào mắt xanh của Hạ sư gia, thì tại hạ chỉ hi vọng sư gia có thể thu lưu tại hạ, đi theo làm tùy tùng, cùng sư gia phá án." Dứt lời, Tư Đồ Sách bắt chước mấy vở kịch trên truyền hình, lạy dài thi lễ.
Hạ Lan Băng cười cười: "Tiên sinh muốn là người của nha môn?"
"Không sai."
"Vậy thì phải xem ngươi có chút bổn sự phá án không."
Tư Đồ Sách nói : "Phá án chính là bổn sự của tại hạ. Đây hoàn toàn không phải lời nói suông. Không cần 'thương dăng phác huyết', tại hạ cũng có thể tìm ra được một cây đao có dính vết máu, cho dù đã bị lau đi vết máu cũng có thể tìm được!"
''Thương dăng phác huyết' là một điển tích xưa, một vụ án nổi tiếng mà người đời thường kể. Có người bị một thôn dân dùng liềm giết chết. Viên quan tại địa phương đã tịch thu toàn bộ liềm ở trong thôn rồi dựng vào vách tường. Trong số liềm đó có duy nhất một cái liềm bị ruồi nhặng bu đen. Nhờ vậy, viên quan đã điều tra được hung thủ chính là chủ nhân cái liềm này. Hắn đành cúi đầu nhận tội ngay tại chỗ.
Là một hình danh sư gia đương nhiên Hạ Lan Băng biết rõ những điển tích phá án. Bất quá, người này không dựa vào ruồi nhặng mà tìm được hung khí. Hơn nữa hắn còn nói cho dù là đã lau vết máu rồi cũng có thể tìm ra. Bổn sự này lúc phá án thực sự là hữu ích. Dù sao, chỉ riêng việc hắn có thể lấy dấu chân xác định hung thủ cũng đã thừa sức làm việc cho nha môn rồi.
Nếu có nhân tài như vậy trợ giúp mình phá án, quả nhiên là như hổ thêm cánh. Hạ Lan Băng không khỏi tim đập thình thịch, trầm giọng nói: "Ngươi không phải nói đùa chứ?"
"Trước mặt Hạ sư gia, chuyện phá án đại sự, ta như thế nào dám giở trò đùa?"
"Ngươi có dám thử một lần?"
"Ta đúng là có ý tứ này."
"Tốt! Ngươi muốn thử như thế nào ?"
"Xin Hạ sư gia cho mang vài chủy thủ đến cho tại hạ. Trong số đó có một chủy thủ đã nhuốm máu người, sau đó dùng bố lau, nhìn không thấy mới thôi. Tại hạ sẽ xác định được chủy thủ nào đã nhuốm máu. Bất quá, bởi vì thủ đoạn của tại hạ là bài thuốc gia truyền, cho nên, trong thời gian tại hạ tiến hành công việc, xin đừng để người ngoài đến quấy rầy!"
"Được!" Hạ Lan Băng gật gật đầu, nói : "Ta đồng ý. Ta sẽ bảo người đưa ngươi vào một căn phòng khác, rồi cho người mang chủy thủ đến đúng như ngươi đã yêu cầu. Để xem ngươi thực có bản lĩnh hay chỉ là lời nói suông."
"Đa tạ Hạ sư gia."
Hạ Lan Băng bảo phó đầu mục gọi người tới, đồng thời lệnh cho hắn dẫn Tư Đồ Sách đến căn phòng sau bếp chờ và giám sát Tư Đồ Sách. Chờ bọn hắn đi rồi, Hạ Lan Băng tiến đến bên nữ bộ khoái mập mạp, rút thanh đao của người ấy ra, đi đến trước mặt tên đạo tặc .
Đạo tặc sợ tới mức hồn phi phách tán, ngã ngồi trên mặt đất: "Sư gia tha mạng!"
Hạ Lan Băng không nói hai lời, dùng tay nhấc cánh tay của hắn lên, hoành đao vung lên. Một vết rách dài trên cánh tay. Tên đạo tặc kêu thét thảm thiết, .
Hạ Lan Băng âm thanh lạnh lùng nói: "Chỉ là một vết rách thôi. Đối với ngươi đã quá khách khí rồi! Ngươi còn tiếp tục kêu. Ta lập tức chặt lìa cánh tay ngươi!"
Tên đạo tặc nhanh chóng câm miệng, rốt cuộc không dám lên tiếng nữa.
Hạ Lan Băng lại hạ đao xuống. Lần này là cắt lấy nửa ống tay áo của tên đạo tặc, rồi cẩn thận đem vết máu trên lưỡi đao lau sạch sẽ. Sau đó đặt đao lên trên bàn, lại bảo các bộ khoái bỏ toàn bộ đao trên người ra. Bởi vì đao của bộ khoái đều có khắc riêng tên của mình, cho nên dù có đặt toàn bộ đao cùng một chỗ cũng không thể nhầm được.
Hạ Lan Băng kêu một bộ khoái mang đao đến cho Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách yêu cầu vị phó đầu mục giám sát mình đứng chờ ở ngoài cửa, rồi đóng cửa lại. Một lát sau, Tư Đồ Sách ra khỏi phòng, một tay cầm rương dụng cụ pháp y bảo bối, một tay cầm một thanh đao, mỉm cười ý bảo phó đầu mục nhờ người bê toàn bộ chỗ đao còn lại đi cùng hắn.
Đi ra tới trước sảnh, Tư Đồ Sách quay lại chuôi đao, hai tay dâng lên thanh đao: "Sư gia, trên cây đao này có dính máu người!"
Hạ Lan Băng tiếp nhận đơn đao, ánh mắt nhìn qua, không khỏi kinh ngạc không thôi. Chuôi đao này... Quả nhiên đúng là của vị nữ bộ khoái mập mạp, cũng chính là thanh đao nàng vừa rồi dính máu tên đạo tặc!
Hạ Lan Băng đem đao đưa lại nữ bộ khoái. Vị nữ bộ khoái cầm lấy đao, kinh ngạc hét ầm lêm: "Ồ! Thực là đao của ta. Làm sao ngươi biết ?"
Tư Đồ Sách cười mà không đáp.
Kiểm tra vết máu là một trong những phương pháp mà pháp y hình sự hiện đại thường dùng. Phương pháp cũng mau lẹ đơn giản. Chỉ cần pháp y có thuốc thử huyết sắc tố là có thể tiến hành kiểm tra. Trong vòng năm phút đồng hồ sẽ có kết quả. Mà trong rương dụng cụ pháp y của Tư Đồ Sách luôn chuẩn bị sẵn loại thuốc này.
Hạ Lan Băng thập phần khen ngợi nhìn Tư Đồ Sách, chậm rãi gật đầu: "Tốt lắm, phi thường tốt!"
Tư Đồ Sách vui vẻ nói: "Vậy là Hạ sư gia đáp ứng để cho ta ở lại nha môn làm việc sao?"
"Đương nhiên! Bất quá. . ." Hạ Lan Băng liếc mắt một cái đánh giá hắn, nói : "Ngươi hình thể không lực lưỡng, hào hoa phong nhã, thật sự không thích hợp đảm đương nhiệm vụ bộ khoái. Hơn nữa, tam ban nha dịch đều là công việc cấp thấp. Một khi gia nhập, ngươi sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Đúng rồi! Ngươi là thầy bói, hẳn là hiểu biết chữ nghĩa, đúng không?"
"Đúng vậy." Tư Đồ Sách trong lòng không yên, nếu không để cho mình làm bộ khoái, không biết Hạ sư gia sẽ an bài cho mình nhiệm vụ gì.
Hạ Lan Băng trầm ngâm một lát, lông mày giương lên, nói : "Như vậy đi, khi quay về nha môn, ta sẽ hướng Tri huyện đại lão gia tiến cử ngươi đảm nhiệm vị trí hình danh sư gia. Theo ta cùng phá án."
Tư Đồ Sách mừng rỡ. Nếu được như thế thì rõ ràng là tốt hơn làm bộ khoái nhiều lắm. Hắn vội vàng lạy dài thi lễ: "Đa tạ Hạ sư gia!"
"Ta họ kép Hạ Lan, tên là Băng nghĩa là phù dung. Ngươi có thể gọi ta là Phù dung huynh."
Phù dung huynh? Tư Đồ Sách cảm thấy dở khóc dở cười, vội khoác lại bộ mặt trang nghiêm, chắp tay nói: "Vâng, đa tạ Phù dung huynh!"
"À, hiện giờ ngươi ở đâu?"
"Tại. . . tại hạ vừa đến đây, còn chưa có chỗ cư ngụ."
Hạ Lan Băng gật gật đầu, đem chỗ bạc trong tay vứt cho Tư Đồ Sách: "Chổ bạc này là ta thua cho ngươi. Ngươi giữ đi. Mua quần áo mới hay tìm chỗ ở thì cũng đều cần dùng tiền."
Tư Đồ Sách cúi đầu nhìn bộ quần áo ăn mày rách mướp trên người, có chút ngượng ngùng. Hiện tại đúng là lúc cần dùng tiền. Dù sao chỗ tiền này cũng là lúc trước đánh cược thắng, hẳn là có thể nhận được, vội cám ơn, đem chỗ bạc cất vào trong người.
Hạ Lan Băng nói : "Ta quay về nha môn. Sau khi ngươi chuẩn bị xong thì đến tìm ta. Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Tri huyện đại lão gia."
"Vâng! Đa tạ!"
Hạ Lan Băng mang theo bộ khoái tiến hành áp giải ba đạo tặc quay về nha môn.