Nghe Chung Bỉnh Trực nói như thế, Tư Đồ Sách mới thoáng dễ chịu trong lòng một chút. Không thể tưởng được vụ án này được giải quyết thuận lợi như vậy. Xem ra, Cẩm Y Vệ và Đông xưởng không hề như mình đã tưởng tượng chỉ toàn là bọn hại nước hại dân. Bọn họ cũng không thiếu những người chính trực. Đối với vị bách hộ béo phệ trước mắt, hắn chợt nảy sinh vài phần hảo cảm, mỉm cười chắp tay nói: "Đều là do bách hộ đại nhân theo lẽ công bằng chấp pháp, bằng không, nỗi oan của Vương Cường chỉ sợ như đá chìm đáy biển."
Chung Bỉnh Trực lắc đầu nói: "Đây cũng là do công lao của các ngươi. Nếu không phải các ngươi nhận ra thi thể Vương Cường, hơn nữa còn tra ra thủ phạm là Đông xưởng, thì ta cũng không có cách nào."
Tư Đồ Sách cười cười, nhìn Chung Bỉnh Trực: "Bách hộ đại nhân hôm nay đến đây chắc không phải chỉ đơn giản nói cho chúng tôi biết tin tức này?"
Chung Bỉnh Trực cười hắc hắc nói : "Đúng vậy. Ta nghe nói Tư Đồ sư gia đạo pháp cao thâm, có thể đánh ra sấm chớp. Pháp thuật như thế này chắc chắn được hoàng thượng rất ngưỡng mộ. Không biết tiên sinh có hứng thú đến Tụ Tiên Quán ở kinh thành không? Nếu tiên sinh nguyện ý, ta sẽ tiến cử tiên sinh."
Gia Tĩnh Hoàng Đế tôn trọng đạo thuật, đối với đạo sĩ đạo pháp cao thâm luôn ra sức thỉnh mời, không tiếc số tiền lớn cùng lễ vật. Người tiến cử cũng được ban thưởng cùng ngợi khen. Cho nên Chung Bỉnh Trực mới nhiệt tâm như thế .
Tư Đồ Sách không thể tưởng được hắn lại đề cập đến chuyện này. Cái mà hắn gọi là đạo pháp chẳng qua là roi điện cường quang, đạo thuật chân chính nửa điểm cũng không có. Nếu thật đi đến Tụ Tiên Quán, chỉ sợ chưa được nửa ngày đã bị bại lộ bí mật. Nhưng đây là bí mật không thể tiết lộ, hắn đành ôm quyền chắp tay nói: "Đa tạ đại nhân nâng đỡ. Lúc trước ở kinh thành, cũng có người mời tại hạ đi Tụ Tiên Quán. Tuy nhiên, tại hạ vốn là nhàn vân dã hạc, thích tự do tự tại, nên đã mềm mỏng từ chối. Trấn Hải huyện non xanh nước biếc, chính là nơi tại hạ muốn hướng tới, cho nên ở lại đây, thuận tiện giúp nha môn làm chút chuyện. Hảo ý của đại nhân tại hạ xin ghi nhận nhưng thứ cho tại hạ không thể tòng mệnh."
Chung Bỉnh Trực cí chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: "Không sao không sao. Tiên sinh chí ở bốn phương, làm sao có thể chịu được cảnh cá chậu chim lồng. Nếu tiên sinh muốn ở lại Trấn Hải huyện, lại giúp nha môn phá án, thì quả là chuyện cầu mà không được. Sau vụ việc này, nếu Đông xưởng dám gây phiền toái, cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ ra mặt giúp các người. Bọn Đông xưởng chỉ là đồ khốn chỉ giỏi ức hiếp dân chúng. Đã đến lúc cần phải quản giáo bọn chúng."
Tư Đồ Sách mừng rỡ, nếu có Cẩm Y Vệ ở phía sau làm chỗ dựa, vậy thật tốt quá, lập tức cười nói: "Đa tạ bách hộ đại nhân. Như vậy sau khi tra án, nếu phát hiện sự tình có liên quan đến Đông xưởng, chúng tôi có thể chuyển lên cho Cẩm Y Vệ điều tra và giải quyết. Như vậy càng danh chính ngôn thuận."
"À, được chứ." Chung Bỉnh Trực nói.
Hạ Lan Băng đối Cẩm Y Vệ luôn luôn không có cảm tình gì, thản nhiên nói: "Nếu vụ án sau khi tra ra được lại liên quan đến Cẩm Y Vệ thì sao?"
Chung Bỉnh Trực sửng sốt, cười to nói: "Việc đó lại càng phải nói cho ta biết. Các ngươi yên tâm, nếu thủ hạ của ta lại dám xem mạng người như cỏ rác, lão tử tự mình chặt đầu hắn. Tuyệt đối không bao che khuyết điểm!"
Hạ Lan Băng cũng không tin tưởng lời hắn nói, nhưng cũng không tranh luận, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Sau một hồi chuyện trò chuyện trên trời dưới biển, Chung Bỉnh Trực đứng dậy cáo từ ra về.
Hạ Lan Băng lạnh lùng nói với Tư Đồ Sách: "Từ nay về sau nếu gặp phải những vụ án có liên quan đến Đông xưởng hay Cẩm Y Vệ, huynh thật sự sẽ hiệp trợ bọn hắn phá án?"
"Không sai. Có vấn đề gì hay sao?"
Hạ Lan Băng hạ giọng thật thấp nói: "Huynh không biết bọn họ là một đám ăn tươi nuốt sống hay sao? Huynh theo chân bọn họ sẽ bị lôi cuốn cùng một chỗ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!"
Tư Đồ Sách thản nhiên nói; "Không sai, chính là bởi vì Đông xưởng là một đám ăn tươi nuốt sống, cho nên mới mượn tay Cẩm Y Vệ cũng là một bọn người độc ác không hơn không kém. Chúng ta tra án sớm muộn gì cũng gặp phải những vụ án liên quan đến bọn họ, tránh tránh né né thì không được, nên phải tranh thủ chủ động. Hơn nữa, tri huyện giao cho trọng trách chúng ta phá án, chúng ta phải theo lẽ công bằng chấp pháp mới được! Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang!"
Hạ Lan Băng ngây người một lát, chậm rãi gật đầu: "Huynh nói cũng đúng, cần theo lẽ công bằng chấp pháp, khó tránh sẽ đắc tội một số người, chính là Đông xưởng và Cẩm Y Vệ!"
"Được rồi, chúng ta không được sợ sệt, nhưng phải chú ý phương thức phá án. Làm sao vừa giải oan được cho dân vừa bảo vệ được mình."
Hạ Lan Băng cười một tiếng: "Ta thấy huynh đúng là giỏi về bảo vệ mình, không chỉ có tiên pháp cao cường, Phích lịch chưởng đánh đâu thắng đó, lại còn tìm được chỗ dựa vững chắc của Cẩm Y Vệ bách hộ."
"Ha ha, chỗ dựa vững chắc này có thể không động thì tốt nhất đừng động. Bình an vô sự. Chúng ta chỉ cần tra án thật tốt là được."
"Chỉ sợ là huynh không tìm hắn thì hắn cũng tìm huynh." Hạ Lan Băng cười khổ.
Sáng sớm tinh mơ, cả Trấn Hải huyện đã bắt đầu náo nhiệt lên. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đó chính là quy luật cuộc sống của người xưa. Người bán hàng rong bắt đầu dọn điểm tâm sáng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng.
Một lão nhân đi bán chả giò chiên, vừa cuốc bộ chậm rãi vừa rao hàng. Thanh âm quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ. Thỉnh thoảng, có người gọi ông ta lại mua ít chả giò.
Mắt thấy mặt trời đã ló dạng, lão hán nhìn lại chỗ chả giò thấy đã bán được hơn phân nửa, trong lòng cao hứng, vừa cố rao hàng thật to vừa men theo con ngõ nhỏ còn tối đen tiến lên phía trước.
Trong hẻm nhỏ tối đen, cơ hồ không nhìn thấy đường. Đi xuyên qua hết con hẻm này là lão nhân có thể đến được đại lộ. Tuy đường đi tối tăm nhưng gần. Thầm nghĩ trong bụng, lão nhân vừa sờ soạng lên tường vừa tiến bước lên phía trước.
Đột nhiên, lão nhân giẫm phải cái gì mềm mềm dưới chân, lảo đảo. Gánh hàng thiếu chút nữa là rơi xuống đất. Nhanh chóng vịn tay vào tường, hắn cố căng mắt ra xem xét dưới đất. Trong ánh sáng lờ mờ do tia nắng ban mai chiếu xuống, lão hán nhìn thấy dường như có một người nằm trên mặt đất, hơn nữa lại còn nằm ở giữa đường. Khó trách mình tí nữa là ngã dúi dụi.
Lão hán tức giận mắng một câu; "Ui! Ai nằm ngay đơ ở đây? Sao không kiếm chỗ rộng rãi mà nằm? Nằm gì mà giữa đường giữa xá."
Vừa nói, lão vừa sửa lại cái sọt, tiếp tục rao hàng, dợm bước chân đi. Bỗng nhiên, lão cảm thấy có gì ngờ ngợ, liếc mắt lại. Người nằm trên mặt đất vẫn nằm im ru, không có chút động tĩnh.
Vừa rồi đụng phải hắn, lại lớn tiếng mắng vài câu, mà người kia một chút phản ứng cũng không có, điều này thật là kỳ quái.
Lão hán cẩn thận buông cái sọt trên vai, thò đầu ra nhìn hướng người nọ, kêu to: "Ê! Ta nói ông anh này, ông làm sao vậy?Sao lại nằm trong hẻm nhỏ? Ông là. . ."
Tiến lại gần, hắn thấy rõ, bên cạnh người này còn một cái gõ mõ cầm canh, chẳng lẽ là phu canh gõ mõ cầm canh? Vậy cũng không phải, phu canh sao lại nằm ngủ ở trong hẻm nhỏ?
Hắn thường xuyên đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán chả giò. Tất cả những phu canh huyện nha hắn đều biết. Chẳng qua lúc này trời còn mờ tối nên không nhìn rõ được mặt ai. Hắn có chút do dự không biết có nên đến nhìn tận mặt không.
Mặt trời sáng rõ lên rất nhanh. Tia nắng ban mai đã chiếu khắp hang cùng ngõ hẻm. Ngõ nhỏ bây giờ cũng sáng rõ dần.