Ánh mặt trời rạng rỡ, bầu trời trong xanh không gợn chút mây.
Ở trong trí nhớ Tư Đồ Sách, thời tiết tốt như vậy, chỉ có ở làng quê trước đây và trên thị trấn mới nhìn thấy qua, nhưng là bây giờ, hắn cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Bởi vì hắn đã xuyên việt tới một nơi gần như không có không khí ô nhiễm: Đại Minh triều.
"Xuyên việt" cái từ này hắn đã từng nghe , không nghĩ tới chính mình có một ngày cũng sẽ may mắn được trải qua.
Chính là, sau khi xuyên việt được nửa tháng, hắn bây giờ lại không cảm giác mình may mắn, bởi vì hắn từ một pháp y của đội điều tra hình sự lại trở thành một tên khất cái lưu lạc đầu đường .
Tư Đồ Sách vốn là một gã pháp y của cục hình sự công an thành phố. Trước lúc xuyên việt, hắn vốn đang mang theo cái rương dụng cụ pháp y bảo bối của hắn đến điều tra hiện trường vụ án ở một nông thôn xa xôi.
Đột nhiên sấm sét vang dội, quầng sáng nhiều màu bao phủ trên đỉnh đầu hắn, oanh một tiếng, hắn liền bất tỉnh, khi tỉnh lại, hắn đã đến Minh triều, ở một phủ thành tên là "Trấn Hải huyện" .
Khi mới vừa xuyên việt, hắn hưng phấn không thôi, nhưng khi hưng phấn qua đi, hắn nhớ nhà, nhớ người thân, sau đó bắt đầu vì sinh kế mà ưu sầu.
Nguyên lúc đầu cho là mình vốn là tầng lớp tri thức tiên tiến của xã hội hiện đại, bây giờ lại quay về thời đại cổ nhân cách những bốn trăm năm, nhất định có thể thăng chức rất nhanh, trở thành người đứng đầu, sau đấy hắn rất nhanh liền phát hiện ra mình sai lầm rồi, cổ nhân thực không ngu ngốc như hắn nghĩ.
Thực không nghĩ là phiền toái trùng điệp, đầu tóc ngắn khiến cho người kinh nghi, cổ đại nam nhân đều để tóc dài, hắn lại tóc ngắn không phải hòa thượng cũng không giống đạo nhân, hơn nữa chính là bộ đồ cảnh sát lố lăng, càng làm cho cổ nhân hồ nghi hắn đầu óc có vấn đề, cho nên không ai chịu thuê hắn.
Đến lúc thật sự bế tắc, cơn đói cồn cào, hắn đành phải dùng bộ đồ cảnh sát được dệt bằng công nghệ hiện đại để xin đổi lấy quần áo của một lão khất cái, nhìn bộ áo quần lố lăng, lão khất cái thực sự là không vui, nhưng mà nghĩ hắn chắc có chút loạn óc, nên mới cho hắn đổi.
Có bộ đồ cổ đại này trang điểm, tuy rằng cũ nát, nhưng cũng làm hắn trông giống cổ nhân hơn, vì thế hắn đem rương dụng cụ pháp y đi giấu, sau đó là đi kiếm việc làm. Lúc này đây việc cần thiết nhất là kiếm việc làm để có cơm ăn. Bởi vì, hắn không còn khí lực.
Ở xã hội hiện đại, hắn chính là con mọt sách, cả ngày chúi đầu vào quyển sách, về phương diện thể dục hay chạy cự li dài thì quả thật hắn mù tịt.
Cho nên, hắn đi làm làm công cho người ta, người ta chê cười vì xem hắn như dạng thư sinh hào hoa phong nhã, cũng may Minh triều thực tôn trọng phần tử trí thức, nghĩ hắn là phần tử trí thức nên không có tài cán trong chuyện này, liền để cho hắn thử xem, hắn chỉ khiêng mấy túi đồ vật mà đã mệt bở hơi tai, người ta cũng không đuổi hắn, hắn làm vài ngày, lượng công việc chỉ đạt bằng nửa người khác mà tiền công thì ngang với người ta, hắn trong lòng thật sự ngượng ngùng, lĩnh tiền công xong chạy lấy người.
Hiện tại, hắn dựa vào ven đường, trong tay nắm chặt hơn mười văn tiền mồ hôi nước mắt, lót dưới mông là bảo bối của hắn rương dụng cụ pháp y, ngẩn người nhìn người qua lại nhộn nhịp.
Đâu là con đường ta đi?
Hắn rất nhanh tuyệt vọng, dưới mông là rương dụng cụ pháp y hắn tin tưởng có thể bán được một ít tiền, chính là, hắn luyến tiếc, đây là công cụ kiếm ăn của hắn ở xã hội hiện đại.
Trải qua mấy ngày này, hắn đã nghĩ thông suốt. Mẹ nó, cái khác thì mình không làm được, chứ phá án mình là người trong nghề, nói đến cùng, nếu muốn ở lại thời cổ đại hỗn độn này, chỉ có cách quay lại nghề cũ.
Nhưng bổn sự phá án không phải mình nói là người khác tin tưởng, hơn nữa chính mình một mảnh giấy chứng minh thân phận cũng không có, càng không thể trực tiếp đến trong nha môn tự đề cử mình, e rằng bản thân mình còn chưa kịp tiến cử đã bị người ta xem là dân lưu lạc bắt đi lao dịch.
Cho nên, hắn chỉ có thể đợi. Mỗi ngày hắn đều cầm rương dụng cụ pháp y, ngồi ở phố đối diện huyện nha môn chờ đợi, chờ phát sinh án kiện, sau đó ra tay hiển lộ bổn sự.
Chờ ở ngoài nha môn mấy ngày nay, hắn mỗi ngày chỉ có thể cắn bánh mỳ nguội mà hắn mua của mấy quán bình dân bên đường bán ế. Khát thì hắn không lo, bên cạnh nha môn, dưới cây hòe già có một giếng nước ngọt, bên cạnh giếng có một hồ lô hỏng, có thể tự múc nước uống. Buổi tối, chỉ có thể rúc vào miếu thành hoàng cùng một đám khất cái lưu lạc ngủ qua đêm.
Lo lắng nhôm hợp kim của cái rương dụng cụ pháp y bị trộm, hắn dùng một cái túi rách nhặt được đem nhôm hợp kim bọc lại, như vậy sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Thời gian mấy ngày chờ đợi ngoài nha môn đã trôi qua, mỗi ngày thấy bọn bộ khoái ra ra vào vào, ra mòi không phải bộ dạng có phát sinh án mạng. Ra vào nha môn cũng đông người, nhưng là nổi trống kêu oan thì vẫn chưa có.
Mắt thấy tiền làm cu-li đã bị hao hết một văn tiền, trong tay cuối cùng chỉ còn bốn văn tiền. Nhưng không có gặp được một lần cơ hội để hắn có thể ra tay hiển lộ bổn sự.
Tư Đồ Sách cơ hồ hoàn toàn tuyệt vọng, ánh nắng mặt trời chói chang, ve sầu kêu chói tai, hắn lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, dọc theo ngã tư đường vô cùng náo nhiệt một lão nhân gầy gò vội vàng đi tới, trên vai khiêng một cây phướn gọi hồn, trên phướn gọi hồn phía bên phải là "Thần tiên sống" ba chữ vàng, mặt trái viết "Kháp chỉ tính toán, liệu sự như thần" tám chữ nhỏ, cũng là ánh vàng rực rỡ, xem ra bộ dáng thầy bói giang hồ.
Lão thầy bói khom khom lưng ôm bụng, đầu đầy mồ hôi, dáng điệu hớt hơ hớt hải, tới cửa nha môn đứng lại, cau mày, chu mỏ, hít vào một hơi lạnh, rồi nhìn xung quanh, quay đầu hỏi Tư Đồ Sách đang ngồi bên vệ đường : "Xin hỏi huynh đệ, nơi đó có nhà vệ sinh a?"
Nguyên lai là tiêu chảy, Tư Đồ Sách cười cười, quay đầu chỉ chỉ bên cạnh ngõ tắt nhỏ: "À, rẽ góc này là tới!"
"Đa tạ!"
Thầy bói vội vàng đi theo hướng tay chỉ, bỗng đứng lại, hắn thấy nhà vệ sinh kia thấp bé, mà trong tay mình cây phướn lại quá dài, không tiện mang vào trong nhà xí, mà bốn phía người đến người đi, đặt ở bên ngoài không ai xem lỡ mất thì phiền toái.
Hơn nữa, thầy bói lại đang mặc trường bào, cũng không cách nào ngồi cầu, chi bằng trước đó cởi ra, chỉ mặc mỗi quần áo ngắn bên trong cho tiện. Mà cởi trường bào ra thì cũng cần phải có người trông chừng.
Liếc mắt một cái nhìn Tư Đồ Sách, thấy hắn ôn nhu im lặng vô cùng thành thật, liền cười toe toét miệng cười bồi nói: "Vị huynh đệ kia, có thể giúp lão hủ trông chừng phướn gọi hồn cùng áo bào một chút ? Lão hủ muốn đi nhà xí."
"Được a." Tư Đồ Sách nói.
"Cám ơn ngươi!" Thầy bói lúc này đã quá mót rồi, đem phướn gọi hồn ném ở dưới chân Tư Đồ Sách , sau đó nhanh tay cởi trường bào đưa cho Tư Đồ Sách, rồi ôm bụng, cun cút chạy thẳng vào nhà xí.
Tư Đồ Sách khoác trường bào lên một bên tay , tiếp tục bất đắc dĩ nhìn cửa nha môn đối diện .
Ngay lúc này, hắn thấy cuối ngã tư đường một tiểu nhị ăn mặc như hỏa kế đầu đầy mồ hôi nhanh như chớp chạy tới, vọt vào nha môn.
Không bao lâu sau, trong nha môn có vài người vội vàng đi ra, đi trước là một vị cô nương hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đầu buộc tóc đuôi ngựa, dùng tứ phương cân ở sau ót buộc lên, một thân trường bào đen khoác ngoài chiếc áo lụa trắng ngắn, eo buộc một cái dây lưng màu vàng, chân mang hài đen, nắm trong tay một thanh chiết phiến màu vàng, đi theo phía sau là mấy bộ khoái thân mặc áo ngắn màu đen.
Tên tiểu nhị đi theo cô nương kia múa tay múa chân không ngừng đang nói gì đó, đoàn người vội vàng hướng phía trước chạy tới.
Tư Đồ Sách giật mình, đây nhất định là đã xảy ra chuyện, hơn nữa nhìn bộ dáng thì chuyện này không nhỏ!
Hắn liền vội vàng đứng lên, lấy cái túi chứa rương dụng cụ dưới mông ra, chợt thấy trên mặt đất là phướn gọi hồn của lão thầy bói, quay đầu liếc mắt một cái về phía nhà xí, cũng không thấy thầy bói đi ra, mắt thấy một ít người đi đường phía xa, bỏ đi thì lại sợ người ta lấy mất đồ của lão, hắn lo lắng, đứng giậm giậm chân, sau đó quơ lấy cái phướn gọi hồn, ngẩng cổ kêu một tiếng: "Uy! Lão thầy bói trong nhà xí, ta có việc gấp phải đi, ta sẽ cầm giúp đồ của ngươi theo, ngươi muốn lấy thì tìm đến ta a!"
Dứt lời, không đợi người nọ đáp ứng, mang theo rương, dẫn theo phướn gọi hồn, trên vai đắp trường bào, hướng mấy người bộ khoái lúc nãy chạy theo.
Bọn người nọ đi thật nhanh, rời khỏi đường cái để đi vào một ngõ tắt, tiến đến một tòa tửu lâu.
Ngoài cửa tửu lâu, không ít người xúm đen xúm đỏ, đang cố kiễng chân ngửa đầu hướng vào trong xem, ngoài cửa lớn, hai tay đầu bếp thô kệch đứng chắn cửa, nắm trong tay thái đao, có mấy tiểu nhị khác khuyên người vây xem đừng tới gần, để khỏi bị dính vào hiềm nghi, nhưng người xem thì cứ như thủy triều dâng, cứ muốn tiến vào phía trong xem cho thỏa.
Cô nương buộc tóc đuôi ngựa đảo đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn người hiếu kỳ, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Nha môn phá án, những người không liên quan tránh ra!"
Mọi người vội quay đầu lại nhìn, vừa thấy vị cô nương kia, lập tức như chuột gặp phải mèo, liên tục không ngừng lách mình tránh ra. Hiển nhiên, cô nương này hẳn là có uy vọng, là nhân vật nổi tiếng.
Một đám bộ khoái lập tức tiếp quản hiện trường, hai tay đầu bếp to khỏe đứng tránh ra một bên. Cô nương tóc đuôi ngựa tay vỗ vỗ lên chiết phiến, cất bước đi vào, hướng trong phòng đảo mắt qua, thấy trong hành lang ngồi không ít thực khách, một đám sắc mặt khẩn trương nhìn nàng.
Cô nương tóc đuôi ngựa đảo tay gấp lại chiết phiến: "Bản nhân vốn là sư gia Trấn Hải huyện, Hạ Lan Băng đến phá án. Chư vị không cần kinh hoảng, tửu lâu chưởng quầy tố giác quầy thu ngân mất trộm ba mươi lượng, hoài nghi kẻ trộm còn lẩn trong số chư vị, cho nên, xin lưu lại chư vị một lát, chờ đợi án kiện điều tra rõ, sau đó sẽ được cho đi."
Ở trong này thực khách phần lớn là cư dân bản địa, nhận biết được vị này nha môn nữ hình danh sư gia, biết sự lợi hại của nàng, hiện tại đạo tặc xen lẫn giữa mọi người, mỗi người đều bị hiềm nghi, tự nhiên là không thoát khỏi bị liên quan, chỉ có thể thầm kêu xui xẻo, nhưng lại không người nào dám nói lời phản đối.
Người tự xưng Hạ Lan Băng bím tóc đuôi ngựa không ngờ là nha môn hình danh sư gia? Điều này làm cho Tư Đồ Sách rất ngạc nhiên, hắn biết nữ nhân ở cổ đại là không thể làm quan, bất quá, sư gia không phải quan, mà là phụ tá, dùng từ ngữ hiện đại thì là trợ lý riêng, bởi vì phụ tá là quan chức tự mời, không nằm trong số quan lại triều đình, không lĩnh bổng lộc triều đình hoặc là tiền cơm nước, tiền lương là quan chức tự mình xuất tiền túi ra trả.
Sư gia phi thường thịnh hành ở hai đời nhà Minh và nhà Thanh, truy cứu nguyên nhân, chủ yếu là triều đình vào thời khai quốc nghiêm khắc hạn định số lượng quan lại, các địa phương không được tự mình mở rộng, mà số lượng được chỉ định lại phi thường thiếu, dân cư gia tăng, công việc nha môn cũng theo đó ngày càng nhiều thêm, chỉ dựa vào số quan lại trong biên chế của triều đình thì không thể thỏa mãn công tác, mà đợi triều đình tăng cường thêm quan chức thì phi thường khó khăn, mà thời gian chờ đợi cũng rất lâu, để cho hoàn thành công việc nha môn, các nơi quan chức chỉ có thể tự móc tiền túi mời người hỗ trợ.
Về phương diện khác, nhà Minh tuyển quan lại đều là thông qua khoa cử dành cho phần tử trí thức, bọn hắn làm thơ phú thì thực lành nghề, nhưng là, đối với công tác quản lý địa phương, việc chính trị tài chính và thuế vụ, hình sự tố tụng dân sự vân vân, phần lớn đều chỉ tài giỏi chỉ tay năm ngón. Dưới loại tình huống này, quan địa phương chỉ có thể cầu trợ nhân tài đặc biệt ở địa phương, thỉnh bọn hắn làm trợ lý riêng của mình, trợ giúp hoàn thành công việc mang tính chuyên nghiệp.
Các nơi quan chức rất cần phụ tá chuyên nghiệp, từ đó nảy sinh ra nghề sư gia, một nghề rất thịnh vượng thời Minh và Thanh. Mà hình danh sư gia, đó là người mà quan địa phương mời phụ trách trợ giúp quan địa phương xử lý các án kiện hình sự và dân sự, bởi vì quan địa phương đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm xử lý, phá án, và bắt giam người, hình danh sư gia tự nhiên cũng đảm đương công việc hình sự phá án.
Quan địa phương khi mời sư gia phần lớn là dựa trên những người do một ít thân bằng hảo hữu tiến cử, hoặc quan tiền nhiệm giới thiệu, chủ yếu là xem trình độ của sư gia, đối với giới tính thì không hạn chế, tuy nhiên, cổ đại nữ nhân trên căn bản là không được làm việc, cho nên nữ nhân đảm nhiệm sư gia phi thường ít, mà đảm nhiệm hình danh sư gia lại càng là lông phượng và sừng lân. Không thể tưởng được là hắn lại ở nơi này gặp được.
Vị nữ hình danh sư gia hiện tại đang cần khám phá vụ trộm bạc, tuy rằng chỉ là vụ án trộm cướp, nhưng là bởi vì đúng lúc phát hiện mất trộm, hiềm nghi đối tượng còn ở lại trong tửu lâu, nếu như có thể đương trường bắt lấy đạo tặc, như vậy càng cho người ta thấy khả năng của hắn, điều này làm cho Tư Đồ Sách rất là hưng phấn, chen vào đám người, cố gắng tiến lên phía trước để xem.