Khuôn mặt thi thể đã bị rạch nát nhừ, hơn nữa đã thối rữa nặng, căn bản không có biện pháp tiến hành nhận dạng. Hắn dùng nhánh cây cẩn thận quét rụng đám giòi đang bò trắng trên cơ thể, sau đó lại kiểm tra toàn thân thi thể , trừ bỏ toàn thân da thịt bị ngoại thương, không có phát hiện thấy những vết thương chí tử do vật nhọn đâm xuyên qua. Hắn tiếp tục lột phần da đầu ra, xương sọ cũng không có dấu vết gãy xương.
Kết quả khám nghiệm ban đầu đã loại trừ khả năng nạn nhân tử vong vì những vết thương trí mạng. Nếu như vậy có khả năng là, người chết vì toàn thân bị thương khiến cho hắn bởi vì quá đau đớn nên bị sốc mà tử vong. Tư Đồ Sách muốn nhân tiện xem nội tạng có bị tổn thương gì hay không.
Tư Đồ Sách giải phẩu từ bụng kéo dài lên ngực nạn nhân theo hình chữ Y, dùng cốt kìm kìm đoạn xương ngực, mở lồng ngực ra, phát hiện nội tạng không có tổn hại, nói cách khác những vết thương bên ngoài không có gây tổn hại tới lục phủ ngũ tạng bên trong.
Hiện tại chưa thể loại trừ khả năng là nạn nhân bị trúng độc.
Hắn tìm trong rương không có dụng cụ xét nghiệm chất độc, không có biện pháp tiến hành kiểm tra chất độc. Cũng may, ở thời cổ đại, chất độc được sử dụng chủ yếu là thạch tín, mà khi bị trúng độc thạch tín thì ở dạ dày và nội tạng lưu lại rất nhiều dấu vết, tỷ như sẽ ở dạ dày, mặt trong của niêm mạc sẽ có màu trắng, hồng hoặc vàng do tàn dư của thạch tín để lại. Dạ dày sẽ bị xuất huyết, mục nát, dịch nhờn trong ruột có máu. Ngoài ra, do thạch tín kết hợp với hydrogen sulfide tạo ra một hợp chất màu vàng, cho nên xuất hiện màu vàng lốm đốm, bởi vì những mao mạch bị tê liệt sau đó giãn nở, tính thẩm thấu cao, dẫn đến mô dưới của tâm thất trái thường xuất hiện điểm hoặc là đường vân xuất huyết . Nếu như là kéo dài mấy ngày sau mới tử vong, tim và thận sẽ xuất hiện những đốm vàng, niêm mạc cùng màng đệm dưới có những điểm xuất huyết.
Hắn chỉ cần tìm được những dấu hiệu này, liền có thể cơ bản xác định là trúng độc thạch tín.
Hắn mổ dạ dày người chết ra, kiểm tra trước sau trên dưới, kiểm tra mặt trong niêm mạc dạ dày, tiếp đó lại kiểm tra nội tạng, không có phát hiện dấu hiệu trúng độc thạch tín. Cho nên, có thể bài trừ khả năng trúng độc thạch tín dẫn đến tử vong.
Nếu đại não, nội tạng đều không có phát hiện nội thương, cũng không có phát hiện dấu hiệu trúng độc, vậy chứng minh, người chết là bởi vì toàn thân trên dưới bị thương làm cho đau đớn gây sốc dẫn đến tử vong. Nói cách khác, người chết là chết vì đau đớn!
Chết vì đau đớn, kiểu chết này chỉ sợ là một trong những kiểu chết tàn nhẫn nhất. Nếu thật là Cẩm Y vệ hoặc Đông xưởng làm, thì thật sự là quá hung tàn.
Sau khi điều tra rõ nguyên nhân tử vong, kế tiếp là phải điều tra nhân thân người chết. Diện mạo của người chết đã bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ Cẩm Y vệ hoặc Đông Xưởng vì che giấu tai mắt người ngoài mà cố ý huỷ hoại, thêm việc thi thể đã thối rữa nhiều, muốn thông qua việc khôi phục diện mạo để truy cứu tung tích người chết đã trở thành việc không thể.
Tư Đồ Sách lấy ra thước cuộn, đo chiều dài thi thể, chiều dài chân, phỏng chừng thể trọng thi thể, kế tiếp. Cuối cùng, hắn kiểm tra các đốt ngón tay, để lấy vân tay người chết .
Vân tay là vật chứng tối trọng yếu trong việc điều tra hình sự, cũng là một trong những căn cứ đáng tin cậy trong việc truy tìm nhân thân người chết. Trong tình huống không thể kiểm tra ADN thì đây chính là thủ đoạn phá án chủ yếu của Tư Đồ Sách.
Nhưng mà, hắn gặp một vấn đề khó giải quyết. Thi thể đã thối rữa nặng, tuy rằng vân tay cơ bản không bị tổn thương, nhưng da tay đã muốn thối rữa nên bề mặt ngón tay đã bị ăn mòn. Khi hắn lấy ra hộp mực dùng để lấy dấu vân tay, thì vân tay phi thường mơ hồ, căn bản không thể nào so sánh được.
Dấu vân tay chính là công cụ so sánh duy nhất của Tư Đồ Sách lúc này. Nếu không thể thực hiện được thì việc xác định nhân thân người chết sẽ phi thường khó khăn. Cho dù có cho tiến hành nhận thân, thì người nhà của nạn nhân cũng khó có thể xác định được thi thể đã thối rữa này có phải là người thân đã mất tích của họ hay không. Cho nên, nếu muốn xác định thân phận thi thể , nhất định phải nghĩ ra biện pháp lấy được vân tay!
Bất quá, việc này không làm khó được Tư Đồ Sách.
Hắn suy nghĩ một chút, dùng bàn tay đã mang găng tay cao su nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay người chết, phát hiện làn da đã lỏng ra, giống như là "bao tay da".
Lớp mỡ dưới da cơ thể người chết có tốc độ thối rữa nhanh nhanh hơn lớp da. Cho nên mô mỡ liên kết đã thoái hóa nhưng làn da vẫn tương đối hoàn hảo, thậm chí có thể được tháo ra khỏi cơ thể tựa như người ta cởi bao tay, cái này gọi là "bao tay da" .
Tư Đồ Sách lấy ra kéo phẩu thuật, cẩn thận cắt lớp da xung quanh cổ tay người chết, tiếp đến rạch một vết trên mu bàn tay, sau đó nhẹ nhàng kéo ra, liền kéo được da cả bàn tay xuống, có được một cái "bao tay da" còn đầy đủ.
Hắn muốn đem cái bao tay da về tiến hành xử lý kỹ thuật, để lấy ra dấu vân tay.
Hắn cất hai "bao tay da" vừa lấy ra vào trong hộp chứa vật chứng. Hộp này được điều chỉnh ở nhiệt độ thấp để bảo tồn vật chứng.
Rương dụng cụ pháp y của Tư Đồ Sách là rương chuyên dụng cho việc điều tra thu thập vật chứng ở những vùng xa xôi, đặc biệt trang bị một tấm pin năng lượng mặt trời cùng một bình ắc-quy siêu mỏng công suất cao có thể cung cấp điện cho hộp chứa vật chứng, còn có đèn UV, các thiết bị sạc pin năng lượng mặt trời.
Hắn nghĩ, "bao tay da" này có thể dùng cho thân nhân người chết nhận dạng được thi thể. Sau khi chôn thi thể lại như cũ, hắn mang đèn lồng cùng một ít y phục của người chết, và rương dụng cụ pháp y đi đến chỗ Hạ Lan Băng, thấp giọng nói: "Được rồi, trở về đi!"
Hạ Lan Băng kinh ngạc nói: "Huynh đã tra rõ ràng là ai chưa?"
"Nào có nhanh như vậy. Ta lấy ra một ít vật chứng, trở về nghiên cứu, sau đó mới quyết định bước tiếp theo."
Nếu là Tư Đồ Sách dùng pháp thuật để phá án, Hạ Lan Băng cũng không tiện hỏi nhiều. Hai người trở về bằng đường cũ. Hạ Lan Băng đưa hắn đến thẳng nha môn hậu viện, mở cửa nhỏ, đợi hắn đi vào trong, rồi mới về nhà.
Thi thể người để trong môi trường bình thường sẽ bị hủy hoại nhanh hơn khi được chôn giấu dưới đất. Mà bây giờ thời tiết nóng bức, tốc độ thối rữa nhanh hơn, tuy rằng bảo tồn trong hộp lạnh nhưng mà đêm dài lắm mộng, Tư Đồ Sách không dám chậm trễ, quyết định lập tức tiến hành xử lý, và lấy vân tay.
Hiện tại cần một cái bếp lò, thế nhưng trời rất nóng nên trong phòng không có chuẩn bị bếp lò, Tư Đồ Sách liền đi đến chỗ nha hoàn Linh Lung, nhẹ nhàng gõ cửa sổ, thấp giọng gọi: "Linh Lung!"
Sau khi hắn gọi hai tiếng, trong phòng Linh Lung đáp ứng: "Là Tư Đồ sư gia sao?"
"Là ta. Ta muốn một cái bếp lò, ngươi có thể mang tìm giúp ta không?" Tư Đồ Sách đứng ngoài cửa sổ nói. Việc gọi cửa phái nữ trong đêm khuya rất dễ bị hiềm nghi, là tình ngay lý gian, cho nên hắn chỉ nói ngắn gọn.
Linh Lung nhẹ giọng đáp ứng: "Tiểu nữ sẽ đi tìm giúp tiên sinh."
"Đa tạ!" Tư Đồ Sách đi về phòng, cố ý giậm chân thật mạnh.
Chờ giây lát, Linh Lung mặc y phục xanh nhạt, cố sức khiêng một cái bếp lò vào phòng, hỏi: "Tiên sinh hiện tại cần bếp lò là muốn sưởi ấm sao? Ngài không phải bị cảm lạnh chứ? Sợ lạnh sao? Có cần tiểu nữ đi mời thầy lang tới?"
Tư Đồ Sách cười nói: "Ta không sao. Ta dùng bếp lò cho việc khác."
"Vâng. " Linh Lung để bếp lò xuống, rồi chạy đi lấy một ít than củi, nhóm lửa, rồi nói; "Tiên sinh còn cần cái gì nữa không?"
"Không cần, đa tạ, ngươi trở về ngủ đi."