Người trong tiên đạo gặp được người trong kiếm đạo phải cẩn thận, người trong kiếm đạo gặp nhau lại càng cẩn thận hơn nữa.
- Không tốt, là Thái Bạch hoàng triều!
Trong huyệt động, đám người Khí Thánh Vương sớm đã bị kinh động. Thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một đạo bạch hồng phá không mà ra.
Theo sát phía sau, Bạch Nguyên cũng tung người nhảy ra.
Một trận phong thanh thổi qua, hai người lập tức xuất hiện bên cạnh Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải, bốn người đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía đối diện.
Ở đối diện bốn người chính là tên kiếm đạo cao thủ thập trọng Thánh Vương. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn sự chú ý của bốn người, chính thức để cho trong lòng bốn người nặng nề là một đám người ở phía sau chạy tới.
- Giao ra Tứ Cực Đại Uyển, tha cho ngươi một mạng!
Một trận thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Thập bát hoàng tử đầu đính kim quan, mặt trầm như nước, mang theo một đám tâm phúc tinh anh đạp bộ mà qua.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, một đôi mắt đảo qua hư không như không nhìn thấy vật gì.
Nháy mắt liền rơi xuống trên người đầu Tứ Cực Đại Uyển cường tráng như rồng.
Đầu thiên địa dị chủng này bị Thiết bàn của Lâm Hi hấp nhiếp không ít lôi điện, rốt cục hiển lộ ra chân thân. Bộ dáng tuấn mỹ cường tráng loại này có thể khiến cho bất luận kẻ nào đều khó mà ngăn cản xuất ra một cỗ cực kỳ hâm mộ, Thập bát hoàng tử cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà ngoài hâm mộ ra, trong lòng của Thập bát hoàng tử lại có càng nhiều nộ khí cùng sát cơ.
Tòa Ly Long sơn này hắn sớm đã phái ngự lâm quân vây quanh, thận trọng phong tỏa tin tức, chính là vì không để lọt tin tức của đầu Tứ Cực Đại Uyển này.
Nhưng mà không nghĩ tới bỏ bao công sức, cư nhiên bị đám tông phái đệ tử không biết ở đâu tuôn ra này hoành đao đoạt ái, chiếm Tứ Cực Đại Uyển của hắn.
Người trong hoàng thất mỗi người đều cao ngạo, bị động thủ trên đầu thái tuế, chiếm đoạt thứ yêu thích, Thập bát hoàng tử sao có thể không giận.
- Giao Tứ Cực Đại Uyển ra, tha cho ngươi một mạng. Bằng không mà nói, bốn người các ngươi hết thảy đều phải chết!
Thập bát hoàng tử lạnh lùng nói, mục quang đảo qua như thiểm điện hoành không, từ trên thân bốn người lướt qua.
- Điện hạ.
Kiếm đạo cao thủ lúc trước xuất kiếm, thời điểm lúc này cũng đã thu kiếm, thân hình nhảy lên, trở về trước mặt Thập bát hoàng tử thi lễ một cái. Đợi sau khi Thập bát hoàng tử phất phất tay, như cũ rơi xuống phía sau người hắn.
Hư không hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Người trẻ tuổi ở trước mắt có dung nhan tuấn mỹ, trong lúc phất tay đều toát ra khí tức tôn quý của hoàng thất. Bốn người làm sao còn có thể không biết, đây chính là Thập bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều đã nghe tới trước kia.
Một đội ngũ này tới không sớm không muộn, ngay tại thời điểm Lâm Hi khó khăn lắm mới thu phục được Tứ Cực Đại Uyển. Ở Lâm Hi xem ra, không khỏi là thật trùng hợp. Nhưng hắn lại không biết, lúc trước hắn thiêu đốt Khối trạng căn hành để hấp dẫn Tứ Cực Đại Uyển, ánh lửa đậm đặc đã hấp dẫn Thập bát hoàng tử, mới khiến cho bọn họ gia tốc chạy đến.
Hơn hai cái thời thần cũng đầy đủ cho bọn hắn ra roi thúc ngựa đuổi tới Ly Long sơn rồi.
Đội ngũ của một nhóm này cường đại hơn nhiều so với đám người mà Lâm Hi gặp trước kia. Thấp nhất đều là Hư Tiên, hơn nữa tên nam tu tu luyện kiếm đạo kia rõ ràng cho thấy là hoàng thất cung phụng mà Thái Bạch hoàng triều phái tới để bảo hộ cho Thập bát hoàng tử.
Nhiều người như vậy, cho dù là bốn người Lâm Hi cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Phải biết, trong đám người này, cao thủ kiếm đạo có ít nhất là ba gã. Hai gã cung phụng hoàng thất là kiếm đạo cao thủ, Thập bát hoàng tử cũng là hoàng thất kiếm đạo cao thủ không hơn không kém.
Một gã kiếm đạo cao thủ đã đủ để cho người ta cẩn thận rồi, huống chi là ba gã.
Nếu là trước kia, lấy tu vi Lục quả thánh vương của Khí Thánh Vương thật đúng là không sợ. Nhưng mà hiện tại thương thế của hắn còn chưa khôi phục, sức chiến đấu hao tổn nhiều, hơn nữa đối phương cao thủ lại nhiều, thật sự động thủ thật đúng là không biết ai thắng ai thua.
Lâm Hi lơ lửng trên không, đứng ở một bên, quang mang trong mắt lập lòe.
Đối phương khí thế hung hung, cực kỳ sung túc. Nếu như chỉ có một người là hắn thì còn dễ nói, nhưng mà lại còn một Khí Thánh Vương bị thương cùng với Bạch Nguyên có thực lực không cao ở đây.
Bổn ý của Lâm Hi tự nhiên là không có khả năng đem Tứ Cực Đại Uyển đưa cho bọn họ. Nhưng mà Khí Thánh Vương cùng với Bạch Nguyên là điểm yếu của hắn, nếu như liên lụy đến hai vị đồng môn chết ở chỗ này, vậy hắn thật sự khó có thể an lòng.
Nhưng vào lúc này, một trận thanh âm yếu ớt vang lên bên tai của hắn:
- Tiểu sư đệ, đừng suy nghĩ nhiều. Tuy ta bị thương những vẫn không suy yếu như ngươi nghĩ, hươu chết về tay ai còn chưa thể nói trước. Hơn nữa, đệ tử Thần Tiêu tông chúng ta luôn luôn không có khả năng sợ một tên Thập bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều. Chuyện này nếu như truyền đi, chỉ sợ tên tuổi của Thần Tiêu tông chúng ta sẽ sâu sắc rơi xuống.
Vị trí của Khí Thánh Vương có chút rơi lại phía sau, tuy thân hình bất động nhưng mà mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, Lâm Hi cố kỵ cái gì, ánh mắt hắn nhìn một cái liền biết rõ.
- Mặt khác... Nếu thật sự đánh không lại, chúng ta bỏ chạy là được.
Một câu sau của Khí Thánh Vương nhưng lại là có ý tứ đùa giỡn. Đường đường là Thần Tiêu tông Thập đại thánh vương, đứng đầu nội môn đệ tử, là không có khả năng bởi vì bị thương nhẹ liền e sợ tổn thương đấy.
- Xuy!
Trong nội tâm Lâm Hi thở phào một cái:
- Đánh liền đánh đi, Thập bát hoàng tử này còn thật khiến người ta không thoải mái.
Lâm Hi nghĩ đến, nhìn lướt qua Thập bát hoàng tử kia.
Tuy trong lúc hắn ở chung với đồng môn không tỏ ra kêu ngạo, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng là tâm cao khí ngạo. Đặc biệt là đối với địch nhân, đó chính là nổi danh tâm ngoan thủ lạt.
Nếu như không phải cố kỵ Khí Thánh Vương bị thương cùng Bạch Nguyên đồng tông đồng nguyên, làm sao lại sẽ dễ nói chuyện như vậy.
- Thập bát hoàng tử, bảo vật duy chỉ người có đức mới chiếm được. Đầu Tứ Cực Đại Uyển cũng là chúng ta cố sức mới thu phục được, chỉ sợ là yêu câu của điện hạ chúng ta khó có thể đáp ứng.
Khí Thánh Vương đến cùng vẫn là cố kỵ vài phần về bối cảnh của Thập bát hoàng tử này.
Một tên Thập bát hoàng tử cũng không đáng sợ, đáng sợ là Thái Bạch hoàng triều ở phía sau hắn. Tuy Thái Bạch hoàng triều có thể không dám cùng Thần Tiêu tông đối nghịch, nhưng muốn thần không biết quỷ không hay giết mấy đệ tử của Thần Tiêu tông vẫn là có thể.
Hơn nữa có câu nói gọi là Đánh tiểu nhân, lão nhân đi ra. Thái Bạch hoàng triều để cho bọn họ cố kỵ cũng chính là chỗ này.
Ở tiên đạo đại thế giới, rất nhiều người trong tiên đạo khi làm việc đều phải cân nhắc ba phần, đặc biệt là phải cân nhắc về xuất thân bối cảnh của đối phương, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Thanks