- Đại nhân!
Trên Bạch Ngọc Trường Kiều, vài tên cửu trọng Ma Đế chấn động, quyết định này rõ ràng là mới được đưa ra, ngay cả bọn hắn cũng không biết rõ.
- Lâm huynh, chúc mừng!
Sở Hữu Đạo đầu tiên kịp phản ứng, chắp tay nói.
Lâm Hi nhíu nhíu mày, cái này không nằm trong kế hoạch của hắn. Vừa mới tuyên bố rời khỏi Thần Tiêu Tông đã lập tức tựu gia nhập một Thị Huyết Tổ Chức.
Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Thị Huyết Lãnh Tụ đã khoát tay áo:
- Chuyện hôm nay, ta tự nhận thất sách, rõ ràng bị ngươi xếp gián điệp dưới trướng. Bất quá, ngươi cho rằng như vậy có thể làm gì được ta sao? Lâm Hi, chúng ta đi!
Thanh âm vừa dứt, Thị Huyết Lãnh Tụ không chần chờ nữa, khống chế lấy Bạch Ngọc Trường Kiều, nổ vang một tiếng, phá vỡ không gian trùng trùng điệp điệp, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, độn ra ngoài Thần Tiêu Sơn.
Bạch Ngọc Trường Kiều chính là một kiện Thời Không Tiên Khí cực kỳ cường đại.
Ngay khi Bạch Ngọc Trường Kiều chở Lâm Hi và bọn người Thị Huyết Lãnh Tụ rời khỏi Thần Tiêu Sơn thì Thần Tiêu Chưởng Giáo nhìn qua không trung, lại không ngăn trở, chỉ lắc đầu:
- Sư đệ, năm đó ngươi mang theo ‘Thời Không Kim Kiều’ bài danh thứ hai trong tông rời đi, ỷ vào kiện bảo vật thứ thần khí này ngươi mới có thể qua lại tự nhiên giữa các Đại Thế Giới. Ta nếu đã dẫn ngươi tới, ngươi sẽ không cho rằng ta không phòng bị gì đấy chứ?
Hắn nói rất chậm, không nhanh không chậm. Một câu dài như vậy, theo đạo lý thì Bạch Ngọc Trường Kiều đã sớm nên rời đi, nhưng mà trên thực tế, mặc dù dùng tốc độ của Bạch Ngọc Trường Kiều cũng mới chỉ khó khăn lắm tới được chỗ kết giới.
Ông!
Ngay trong ánh mắt của mọi người, Thần Tiêu Chưởng Giáo từ trong tay áo duỗi ra một bàn tay trắng noãn như ngọc, trong lòng bàn tay cầm một tấm tranh vẽ trắng thuần.
Năm ngón tay bắn ra, một bức tranh vẽ lộ ra tơ vàng liền ném lên không trung.
Ầm ầm!
Hư không chấn động, dị biến nổi lên, tranh vẽ màu vàng đột nhiên triển khai, xoay tròn trên hư không, hóa thành một bức vẽ kim sắc, trên đó hiện ra phồn tinh vạn điểm, tinh tú trận liệt, phân thành hai tòa tinh không, chính giữa dùng hư vô ngăn cách.
- Không tốt!
Bức tranh này vừa ra, xa xa, Bạch Ngọc Trường Kiều ở trong hư không đột nhiên rung động lắc lư. Thị Huyết Lãnh Tụ trước kia dù Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc, một mực không nhanh không chậm rốt cục cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ, nghẹn ngào kinh hô:
- Vạn Thần Thần Đồ! Ngươi rõ ràng tu luyện Vạn Thần Thần Đồ!...
Ông!
Bạch Ngọc Trường Kiều đã bay ra xa nhưng bị thứ gì đó hấp dẫn vậy, đột nhiên gập lại, như nhũ điểu quăng lâm, đột nhiên quay đầu bay về phía bức tranh vẽ kia.
! ! !
Dị biến nổi lên, ngay cả Lâm Hi cũng không kịp dự liệu, Thần Tiêu Chưởng Giáo hiển nhiên cực kỳ hiểu rõ kiện pháp khí này, hơn nữa đã làm ra chuẩn bị vạn toàn.
- Rời khỏi nơi này.
Một hồi thanh âm vang lên bên tai, Lâm Hi cũng đứng dậy đi theo bọn người Sở Hữu Đạo nhảy ra khỏi Bạch Ngọc Trường Kiều.
"Bạch Ngọc Trường Kiều" kia thế đi cực nhanh, chỉ nháy mắt đã hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong "Vạn Thần Thần Đồ" trên đỉnh đầu Thần Tiêu Chưởng Giáo, phản bản quy nguyên, như trước hóa thành một tòa "Kim kiều", vắt ngang hai mảnh tinh không, nối liền hai tòa tinh không trên bản vẽ.
Đây là chân diện mục của "Vạn Thần Thần Đồ", Bạch Ngọc Trường Kiều trong tay Thị Huyết Lãnh Tụ chỉ là một bộ phận của Vạn Thần Thần Đồ.
Thần Tiêu Chưởng Giáo chỉ vươn tay khẽ ngắt, liền cuộn tròn bức họa kia lại.
Bạch Ngọc Trường Kiều, hoặc là nói "Thời Không Kim Kiều" đã bị đoạt, Thị Huyết Lãnh Tụ trong nội tâm lộ ra rung động cực lớn. "Thời Không Kim Kiều" quả thực là do hắn lấy xuống từ trong "Vạn Thần Thần Đồ".
Chuyện này liên quan đến một ít bí mật năm đó.
"Vạn Thần Thần Đồ" quả thực có thể khắc chế "Thời Không Kim Kiều", hoặc chuẩn xác hơn thì "Vạn Thần Thần Đồ" vốn chính là mẫu thể của "Thời Không Kim Kiều", có thể thu phát kiện thời không chí bảo này. Nhưng "Vạn Thần Thần Đồ" đã sớm hư mất.
Thị Huyết Lãnh Tụ tuyệt đối không ngờ, Trương Huyền Lãm rõ ràng tốn hao nhiều tinh lực và tâm huyết như vậy để lần nữa tế luyện kiện Thần Tiêu chí bảo này lại làm một.
"Thời Không Kim Kiều" là pháp bảo và chỗ dựa lớn nhất để hắn tung hoành khắp nơi, bất luận cấm chế gì nó cũng có thể dễ dàng xuyên thấu.
Trương Huyền Lãm tế luyện thần đồ này vẫn một mực giữ kín không nói ra, lúc này dùng ra rõ ràng là vì đối phó hắn. Hiện giờ "Thời Không Kim Kiều" bị thu, cũng như đã bị chém một cánh tay, Thị Huyết Lãnh Tụ trong nội tâm kinh hãi khó có thể hình dung.
Nhưng hắn dù sao cũng là một phương bá chủ, chấp chưởng Thị Huyết Tổ Chức, sát phạt quả quyết, biết rõ chuyện không thể làm, hiện giờ Thần Tiêu Chưởng Giáo vừa mới đạt được "Thời Không Kim Kiều", trên đó còn có lạc ấn của hắn, không cách nào luyện hóa trong thời gian ngắn, mà một khi luyện hóa hoàn toàn thì đến lúc đó hắn có muốn đi cũng đã muộn.
- Đi! Rời khỏi đây nói sau.
Thị Huyết Lãnh Tụ cắn răng một cái, phát ra một cổ chân khí, xoáy bọn người Lâm Hi lên, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Nói cho cùng, tích súc của Thần Tiêu Tông cũng không phải chuyện đùa, cao thủ trong phái đông đảo. Dù là Thị Huyết Lãnh Tụ cũng chưa từng nghĩ muốn ở chỗ này đại sát một trận, giết chết Thần Tiêu Chưởng Giáo, giết chết một đống chân truyền đệ tử, trưởng lão.
Mục đích của hắn, chỉ là cứu Lâm Hi ra thôi. Sở dĩ nói nhiều như vậy, chỉ để phát tiết, thóa mạ Thần Tiêu Chưởng Giáo Trương Huyền Lãm, khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt các đệ tử.
Sở dĩ không vội rời đi, cũng là vì có "Thời Không Kim Kiều".
"Kim kiều nơi tay, Thiên Địa ta có", Thời Không Kim Kiều uy danh hiển hách, Chu Thiên tinh không, hàng tỉ vị diện, ở đâu cũng đi được. Dù là đầm rồng hang hổ, cũng chỉ như giẫm trên đất bằng.
Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Không nghĩ tới, lại mất ở trong tay Trương Huyền Lãm, bị "Vạn Thần Thần Đồ" thu đi!
Chỉ điểm này thôi thì Thần Tiêu Tông đã không thể ở lâu rồi!
Ông!
Một đạo Tiên Dương hạo hạo đãng đãng, vòng quanh bọn người Lâm Hi, đi như lưu tinh, hăng hái lao ra ngoài Thần Tiêu Tông...
Ai cũng không có chú ý tới ở đây có một người yên lặng đang nhìn.
Trong lúc chưởng giáo Thần Tiêu Tông mở miệng, từ đầu đến cuối "Thần tử" đều không có mở miệng qua, đây là tôn trọng với chưởng giáo hoặc phải nói là sư phụ.
Trong tông phái chưởng giáo chính là tồn tại chí cao vô thượng.
Mà tôn trọng với chưởng giáo, đồng thời cũng là quy củ nếu sau đó mình kế nhiệm vị trí chưởng giáo này.
Nhưng mà bọn người Lâm Hi phá không bỏ chạy, "Thần tử" rốt cục không hề trầm mặc, trong mắt của hắn hiện ra một tia sát cơ mạnh mẽ, không ai chú ý tới hắn cũng biến mất trong hư không.
- Coi chừng! --
Trong nội tâm Lâm Hi run lên, báo động nổi lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt giống như ba đào hãi lãng hiện ra, loại cảm giác nguy hiểm này hắn vô cùng quen thuộc, giống như đã lâu rồi chưa cảm thụ qua.
Thanks